Nhìn lướt qua, trong đại điện rộng lớn đã đứng kín người, tất cả đều là các vị quốc chủ của Liên minh Nam Quốc. 

Ghế ở xung quanh đều không ai ngồi, mọi người đều đứng hết, trợn mắt nhìn sang Đường Hiểu Đồng. 

“Cô Đường, nói chuyện phải có chứng cứ, bây giờ cô đang nói đám người Thanh Vân quốc chủ và quốc chủ nước Vân là ma tu ư?” 

Sắc mặt của quốc chủ nước Trạch rất khó coi. 

Từ góc độ của ông ta thì thấy, bất luận điều Đường Hiểu Đồng nói có phải là thật hay không, đều sẽ tạo thành tổn thất khó thể đong đếm đối với Liên minh Nam Quốc. 

Nếu điều Đường Hiểu Đồng nói là thật, vậy thì đây sẽ là một đả kịch cực lớn đối với Liên minh Nam Quốc. 

Nội bộ Liên minh Nam Quốc, người cùng với mọi người cùng nhau kề vai tác chiến, vậy mà là người trong ma tu! Không có cái gì tổn hại sĩ khí hơn điều này. Từ đó về sau, Liên minh Nam Quốc làm sao thống nhất làm việc được. Khi giao chiến, còn phải suy nghĩ đồng đội đằng sau mình liệu có đột nhiên cho mình một đao hay không? 

Đây là chủ nhân của một nước, ngay cả quốc chủ cũng là ma tu, vậy nước này chẳng phải đều thành ma tu hết. 

Vậy thì quá đáng sợ rồi! 

Nếu là như vậy, Liên minh Nam Quốc còn có thể tiếp tục duy trì không cũng rất khó nói. 

Mà nếu điều Đường Hiểu Đồng nói là giả, sự việc cũng khó xử lý. 

Đại tiểu thư của Bát Phương Tiền Trang chạy tới Liên minh Nam Quốc nói năng bừa bãi, vu khống mấy vị quốc chủ. Chuyện như này nếu không cho mấy vị quốc chủ một lời giải thích, tôn nghiêm của Liên minh Nam Quốc để ở đâu. 

Nhưng một khi trừng trị Đường Hiểu Đồng, sự việc cũng sẽ trở nên nghiêm trọng. 

Người của Bát Phương Tiền Trang sẽ không quan tâm bọn họ có lý do gì. Chỉ cần bọn họ dám động vào một ngón tay của Đường Hiểu Đồng, một khi người của Bát Phương Tiền Trang biết, nhất định sẽ tới gây sự đòi người. 

Tóm lại, bất luận như nào, sự việc cũng sẽ trở nên rất phức tạp. 

Đường Hiểu Đồng rõ ràng không ý thức được điểm này, cô ta còn cảm thấy chiêu chỉ tội đám người Thanh Vân quốc chủ ở trước mặt mọi người này là hành vi rất thông minh. 

Đám người Thanh Vân quốc chủ khẽ cười đứng ở đó, đối mặt với chỉ tội của Đường Hiểu Đồng. 

Thanh Vân quốc chủ rất bình tĩnh nói: “Cô Đường, cô nói chúng tôi là ma tu ư? Ha ha, đừng làm chúng tôi cười chết. Cô có thể hỏi các quốc chủ khác, ma tu chết ở trong tay chúng tôi có bao nhiêu. Ma tu bị tôi hạ lệnh xử chết, thậm chí tự tay giết chết có mấy người” 

Quốc chủ của Vân quốc nói tiếp: “Phải đó, nếu làm như vậy cũng có thể được người khác nhìn thành ma tu. Tôi muốn biết, ai không phải ma tu?” 

Các quốc chủ mặt mày u ám nhìn Đường Hiểu Đồng. 

Quốc chủ của nước Trạch nói: “Cô Đường, nếu cô không lấy ra được chứng cứ thì tôi phải đuổi cô khỏi nước Trạch. Cách làm này của cô là sỉ nhục đối với cả Liên minh Nam Quốc chúng tôi” 

Đường Hiểu Đồng lại chống hông lớn giọng nói: “Hừ, chuyện mà tôi tận tai nghe thấy, tận mắt nhìn thấy còn không tính là chứng cứ ư? Mấy người này, lén la lén lút thương thảo muốn bắt tôi như nào, sau đó khiến Bát Phương Tiền Trang chúng tôi và nước Hoàn Vũ khai chiến với Liên minh Nam Quốc. Hơn nữa, bọn họ còn có một dám thuộc hạ mặc đồ đen. Những thuộc hạ đó, mấy ngày trước còn ở trong thành Đại Hoang công kích tôi. Dường như là muốn dồn tôi vào chỗ chết!” 

Các vị quốc chủ đều bắt đầu lắc đầu, Thanh Vân quốc chủ cười nói: “Cô Đường, chuyện mà bản thân cô nói không thể coi là chứng cứ. Nói suông không bằng chứng, cô nói sao chả được. Cô còn có thể nói tôi thành đại ma đầu độc nhất vô nhị trong thiên hạ, dù sao cũng không cần chứng cứ. 

Mặt mày Đường Hiểu Đồng đỏ bừng, chỉ vào Thanh Vân quốc chủ, nói: “Đồ ma tu các người, còn không thừa nhận à. Hừ, tôi biết, ma tu bất luận che đậy như nào, trong cơ thể nhất định có ma khí. Nếu Liên minh Nam Quốc các người không tin thì thử bọn họ sẽ biết ngay. Đừng nói Liên minh Nam Quốc các người không có cả thần khí kiểm tra ma 

tu." 

Quốc chủ của nước Trạch nhìn biểu hiện của Đường Hiểu Đồng, cũng có chút do dự. 

Bởi vì ông ta cảm thấy Đường Hiểu Đồng không giống đang nói dối. Cô gái đơn thuần này hình như không có kỹ năng diễn xuất cao siêu như vậy, lời của cô ta chắc là thật. 

Các quốc chủ khác cũng không phải đồ ngốc, lão giang hồ như bọn họ ít nhiều cũng nhìn ra Đường Hiểu Đồng quả thật không giống nói dối. 

Cửu Thiên dẫn A Vân và Nha Đầu cũng đứng ở trong đám người, nghe đối thoại của bọn họ, về cơ bản đã hiểu hơn nửa. 

Cửu Thiên liếc nhìn đám người Thanh Vân quốc chủ, lắc đầu nói: “Đường Hiểu Đồng sắp chịu thiệt rồi!” 

A Vân đè thấp giọng nói: “Cửu công tử, có phải cô Đường nhận nhầm người không, hay là cô ta đang nói dối?” 

Cửu Thiên lắc đầu không nói, cảm giác của hắn giống với các vị quốc chủ khác, cũng cảm thấy Đường Hiểu Đồng chắc không nói dối. 

Nhưng Cửu Thiên cũng nhìn ra đám người Thanh Vân quốc chủ chắc chắn không phải ma tu, hoặc nói trong cơ thể của bọn họ không có ma khí. 

Ba đạo huyết – thi – độc, đều không có! 

Quốc chủ của nước Vân nghe xong lời của Đường Hiểu Đồng thì lập tức nổi giận, chỉ vào Đường Hiểu Đồng đanh giọng nói: “Hỗn láo. Cô vậy mà muốn dùng thần khí kiểm tra mấy vị quốc chủ, cô rốt cuộc có tâm tư gì?” 

Đường Hiểu Đồng tưởng hắn bị mình nói trúng tim đen, đắc ý cười nói: “Sao hả, sợ rồi à? Vừa nói kiểm tra thì ông đã sợ rồi sao? Nếu như vậy sao không thoải mái thừa nhận đi! Tránh trở thành trò cười!” 

Quốc chủ của nước Vẫn còn muốn nói, lại bị Thanh Vân quốc chủ cản lại. 

Thanh Vân quốc chủ nở nụ cười, nói: “Đường Hiểu Đồng, nếu cô đã nhận định chúng tôi là ma tu. Vậy được, tới đi, mang thần khí tới đây, tôi cho cô thấy chúng tôi rốt cuộc có phải ma tu không” 

Thanh Vân quốc chủ khế phất tay, vậy mà cởi long bào của mình ra. 

Thế khí như vậy khiến Đường Hiểu Đồng cảm thấy có chút không đúng lắm. 

Quốc chủ của nước Trạch hỏi người bên cạnh, nói: “Cung lão đâu?” 

Một thị vệ nhỏ giọng đáp: “Cung lão hình như đột nhiên có cảm ngộ, đang bế quan!” 

Quốc chủ của nước Trạch nhíu mày, sớm không bế quan, muộn không bế quan, sao lại bế quan vào ngay lúc này. 

Hết cách, quốc chủ của nước Trạch nhìn sang các quốc chủ khác: “Các vị quốc chủ, mọi người thấy sao?” 

Các vị quốc chủ bàn luận một phen, cuối cùng Thất Võ quốc chủ đanh giọng nói: “Tôi có một vật, nó là di vật của nước Kình Thiên, vật được Kình Thiên quốc chủ tặng cho tiên hoàng hồi dạo chơi ở nước Kình Thiên trước khi tiên hoàng trăm tuổi. 

Thất Võ quốc chủ nói xong thì lấy ra một thanh kiếm. Dài ba thước, rộng bằng một ngón, chuôi kiếm khắc rồng, khắc hai chữ Kình Thiên. 

Khi kiếm quang lập lòe dường như có một luồng khí hạo nhiên phóng ra. 

Thất Võ quốc chủ nói: “Kiếm này tên là Trừ Tà, chỉ cần lại gần ma tu thì sẽ phát sáng, đâm bị thương ma tu thì ánh sáng bùng nổ. Nguyện ý cho mọi người thử!” 

Thất Võ quốc chủ nói xong thì cầm kiếm đi tới trước mặt đám người Thanh Vân quốc chủ và quốc chủ của Vân quốc, nói: “Đắc tội rồi!” 

Thanh Vân quốc chủ gật đầu nói: “Cứ việc làm đi. 

Giơ cao trường kiếm, Thất Võ quốc chủ đặt kiếm ở vị trí đan điền của Thanh Vân quốc chủ, nhưng không có ánh sáng. Sau đó, Thất Võ quốc chủ lại cầm kiếm cứa rách ngón tay của Thanh Vân quốc chủ, để máu của ông ta nhỏ xuống kiếm, trường kiếm vẫn không có ánh sáng. 

eyJpdiI6InVZemluWEl6XC81ZVwvU3BBWWd2cmRJZz09IiwidmFsdWUiOiJ2Z09pZU4yRkJNbVwvODdIZU1wMDZ3UmlDeFB5VWRnK3ZBK0hjVmRWSzBIaDk4T1VSVnlkb1dSbjdIQlZNTko2cDhONTdOYWNVMUdlVW1naTZ6RGJmR0NRWWJJUVVpeU1YQWZoUzA0WjhMV3hKT0VYcmZ4ZUNlWjMxYVdFRVhrOGRTVVhHd2YwQlwvbFU2R2lsRGxocDFhUVZiRXYrSnA3K05sUHNnZzlTaUhvbFNRakt2QmFEUStBc3VSTVdWWmhieHR3czJxWTFVZGhCTmZJSVJxUkpYeVErSkZMM1l2N2N1NlBScDFZTVBpcUtTQk1GcFwvMjFwVzhROTJZaVNSMStjZFdVa2tOR0lnUUgxeUpBVFluMXRoQT09IiwibWFjIjoiYjRmMWRmM2M5OWE3MDY0ODI5NjgyM2NlNzIzZjI4ZTY4YTJiZWUzZDg3YWVhNjQ5NGZhN2FkYmU5NzIyODMyMCJ9
eyJpdiI6IkJlUmJab3g4WDBsNVZqbnU5d2YzUVE9PSIsInZhbHVlIjoicUUxTjN2YUUza3F5NzRDUUpxTk56UE1Uc3JBZWdZSlwvWHlOcmRad3FONVIrcE96WXdZcUVyVHN4cFwvMndNV013K2NcL3J6RXpweHNKWWYySU4xQldMTHNUNE4xYm1VdGRQV3JOOFhnajd5K1dmNjlNdzBQdHZuaG05Q0VDb0FtVDk0bnA4M0NLWlNNQlBrV1NkYTZLQ1BoMG1sNk1cL3Z6NzlrbkM5QUVBRFJVbUZKTXgxaVVtc1QwVlR6bHJvZngzWGRMTWNGZjBNZVQxMkhQaENpdTdFMlE9PSIsIm1hYyI6IjQ2YzMyYjYwZmZiNzM1NDFmNTM0MDYwNmU3NGNlZjJiN2RhMGIwMWI5MzBiMjVlM2E5OWRkNjgyNzY0NGJmMjgifQ==

Quốc chủ của nước Trạch thở dài một hơi.

Ads
';
Advertisement
x