Ở vườn trúc, không biết qua bao lâu, A Vân và Nha Đầu từ từ tỉnh lại. 

Có lẽ đan dược có tác dụng, có lẽ là canh khí Cửu Thiên truyền vào khi chữa trị cho bọn họ có hiệu quả, A Vân và Nha Đầu chỉ cảm thấy toàn thân ấm ấm, không thấy đau đớn sau khi bị thương. 

Lưng dựa vào trúc, A Vân xuyên qua kẽ hở của những chiếc lá, nhìn lên bầu trời. 

Ánh nắng vẫn sáng, mây trắng lượn lờ, gió nhẹ thổi. 

A Vân đưa tay sờ trên người mình một phen, xác định chủy thủ Thần Phong vẫn ở trên người cô ta, lúc này mới thở phào. 

Ở bên cạnh, Tiểu Hắc và Lương Long đều ngồi ở dưới đất. 

Lương Long kéo miệng của Tiểu Hắc, phát ra tiếng cười. 

Tiểu Hắc mặt mày bất lực nhìn Lương Long, biểu cảm đó dường như đang nói, nhóc con ngươi có thể cách xa ta một chút không! 

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Cửu Thiên hình như cuối cùng cũng nói chuyện xong với Chân Thánh. 

Hắn đứng dậy, đi về phía cô ta. 

A Vân thấy ánh mắt của Cửu Thiên rất dịu dàng, gò má cũng hơi đỏ ửng. Tuy bản thân cô ta cũng không biết đây là vì sao. 

Cửu Thiên đi tới bên cạnh cô ta, nhìn A Vân và Nha Đầu, cười nói: “Sao rồi, không sao chứ?” 

A Vân gật đầu nói: “Không sao.” 

Nha Đầu lại mờ mịt nhìn mình, nói: “Ơ, sao tôi cảm thấy toàn thân ấm ấm, tôi cảm thấy mình như có sức vậy!” 

Cửu Thiên cười nói: “Thể chất của hai người khác với những người khác. Tôi chỉ dùng dược lực dẫn động lực lượng trong cơ thể của hai người, bắt đầu từ bây giờ, hai người có 

thể từ từ học cách khống chế lực lượng của mình. Tôi không biết phương thức tu luyện của Phù tộc các người là gì, cũng không biết tại sao tới bây giờ hai người vẫn không biết sử dụng lực lượng của mình. Nhưng tôi cảm thấy, hai người chắc có một chút năng lực phòng thân rồi. 

A Vân nói: “Anh nói đúng, ân công. 

Cửu Thiên nói: “Đừng gọi tôi là ân công nữa, tôi họ Cửu, hai người cũng gọi tôi một tiếng Cửu công tử là được. 

Nha Đầu trợn to mắt nói: “Vậy em gọi anh là anh Cửu có được không?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Đương nhiên được. Đi thôi, để tự Chân Thánh ở đây trị thương đi. Tuy cô đã giúp ngài ấy lấy ra Sinh Tử Tam Trọng Ấn nhưng thương thế trong cơ thể của ngài ấy không nhẹ, sợ rằng cần một khoảng thời gian để khôi phục!” 

A Vân nói: “Vậy chúng ta đi như vậy sao?” 

Cửu Thiên cười nói: “Phải. Có thể đi rồi, còn vài chuyện đợi chúng ta đi hoàn thành. Đúng rồi, chuyện hôm nay gặp Chân Thánh, tuyệt đối đừng nói ra ngoài. 

A Vân gật đầu, Nha Đầu ở bên cạnh không hiểu mà hỏi: “Tại sao, anh Cửu? Có phải Chân Thánh nói gì với anh không?” 

Khóe miệng của Cửu Thiên nở nụ cười lạnh nhạt, nói: “Đây là kế sách, qua vài ngày nữa hai người sẽ hiểu. Chân Thánh quả thật là một vị tiền bối rất lợi hại! Nói chuyện với ngài ấy khiến tôi có thu hoạch phong phú!” 

A Vân bỗng nghĩ ra cái gì đó, hỏi: "Cửu công tử, chúng tôi đã hôn mê bao lâu?” 

Cửu Thiên nhìn bầu trời, nói: “Không lâu, cũng chỉ một ngày thôi. 

A Vân và Nha Đầu hơi kinh ngạc, bọn họ vậy mà hôn mê tròn một ngày. 

Đi theo Cửu Thiên, rảo bước ra ngoài. 

Ở đằng sau, Chân Thánh nhìn bóng dáng của Cửu Thiên và hai cô gái biến mất, lắc đầu cười nói: “Hậu sinh khả úy, xem ra người của thế hệ cũ như chúng ta nên nhường chỗ cho người trẻ rồi!” 

Chân Thánh nở nụ cười, thời gian một ngày một đêm này, ông ta và Cửu Thiên quả thật đã nói rất nhiều thứ. 

Bắt đầu từ Liên minh Nam Quốc, rồi nói tới luận đạo, hai người nói chuyện rất vui vẻ. 

Cửu Thiên từ trên người Chân Thánh, biết được cái gì là hai chữ vô vi, hiểu áo nghĩa của bốn chữ tâm cảnh trong suốt. 

Chân Thánh cũng từ trên người Cửu Thiên nhìn thấy tương lai vô hạn và bốn chữ khí – võ song tu có ý gì. 

Hai người đều có thu hoạch, không ai có thể nói, ai có thu hoạch nhiều hơn. 

Có điều Chân Thánh rất rõ, sự tồn tại của Cửu Thiên nhất định sẽ khiến thiên hạ xảy ra thay đổi kịch liệt. 

Ông ta không hiểu tại sao Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh lại có xích mích với người như này, hoặc nói cách khác, tại sao lại để người như Cửu Thiên sống. 

Theo Chân Thánh thấy, đây sẽ là sai lầm lớn nhất mà bọn họ phạm phải. 

Mà ma tu cũng sẽ vì Cửu Thiên mà trả giá cực lớn. 

Cậu ta nhất định là người quấy động phong vân trong càn khôn. 

Chân Thánh vừa nghĩ, khi tức vừa chìm xuống. Lần này ông ta mới thật sự đi vào trong trạng thái nhập định. 

Ra khỏi vườn trúc, đám người Cửu Thiên và A Vân bèn đi về phía lúc tới đây. Nhưng còn chưa đi bao xa, Cửu Thiên bèn nhìn thấy bên ngoài binh giáp dày đặc, tràn ngập một cỗ khí tiêu sát, hình như đã xảy ra chuyện gì đó. 

Đám người Cửu Thiên vừa ra khỏi vườn trúc không bao lâu thì bị một đội thị vệ cản lại. 

Thị vệ cầm đầu thấy ba người Cửu Thiên khí độ bất phàm, không có lập tức ra tay với đám người Cửu Thiên. 

Mà hắn ta lên tiếng hỏi: “Các người là ai, tại sao lại ở đây? Nơi này là trọng địa, người đi vào, giết không tha. 

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Chúng tôi đi theo đại tiểu thư của Đường gia – Đường Hiểu Đồng cùng tới tham gia buổi tụ họp của Liên minh Nam Quốc, còn tại sao tới đây, các người có thể đi hỏi quốc chủ của nước Trạch và Cung lão đó” 

Nghe thấy mấy chữ Đường Hiểu Đồng và quốc chủ của nước Trạch, những thị vệ này lập tức không dám tạo nét nữa. 

Thị vệ cầm đầu khế phất tay, kêu các thị vệ khác bỏ binh khí xuống, sau đó nói: “Thì ra là khách quý nước khác, vậy mấy vị không mau đi tham gia buổi tụ họp, bây giờ tất cả các quốc chủ đều tập trung ở trong Dương điện. 

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Không phải hôm qua mới thương nghị hay sao? Bây giờ minh chủ cũng chưa ra ngoài, tất cả tụ họp làm gì?” 

Thị vệ cầm đầu lắc đầu nói: "Cái này, thuộc hạ cũng không biết. Hình như xảy ra chuyện gì đó, mấy vị khách quý vẫn là mau tới đó đi. 

Cửu Thiên hơi nhíu mày, xảy ra chuyện rồi sao? 

Cung lão bị hắn đánh bị thương như thế, bên ngoài còn có thể xảy ra chuyện gì?” 

A Vân đè thấp giọng, nói: “Cửu công tử, có phải Thất thúc thấy sự việc bại lộ, chuẩn bị cá chết lưới rách không?” 

Cửu Thiên nói: “Không quá có khả năng, nhưng cũng không loại trừ khả năng này. Đi, chúng ta đi xem thử, chuẩn bị xe!” 

Cửu Thiên hô to một tiếng, thị vệ cầm đầu lập tức cho người đưa xe ngựa tới. 

Cửu Thiên cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi lên, chạy thẳng tới Dương điện của hoàng cung nước Trạch. 

Xe ngựa lao vụt đi, như điện xẹt qua Ngồi trên xe ngựa, Cửu Thiên suy nghĩ đủ các khả năng nhưng hình như đều không đúng lắm. 

Sau đó xe ngựa dừng ở trước Dương điện. 

Cửu Thiên dẫn A Vân và Nha Đầu rảo bước đi vào, vừa đi vào, Cửu Thiên nghe thấy một tiếng hét rõ ràng. 

“Chính là mấy quốc chủ này, bọn họ đều là người trong ma tu, mục đích là muốn bắt hoặc giết chết tôi, dẫn tới chiến tranh giữa Liên minh Nam Quốc và Bát Phương Tiền Trang, nước Hoàn Vũ. Sau đó bọn họ mới dễ dàng giành được chiến thắng” 

eyJpdiI6IjdJZjU4eGdLSWZRTWtmcWJIK1R6aUE9PSIsInZhbHVlIjoiRjNHam5oYUFVZjhBZnF1TkpYUVdoemNBZGpwcWRWTjFsam1aQ09WbGF3NWZwbnZ1UGxsdmF4MG9iWmFtUXdjODlNOE1OOE1iRncyazdKazMxbGxGR0ZMNkd2TEdDUjB3NjhHQitmUkNsQ3lCWjlDWk43TFpWMnpxRTBRYVBFSTZxakxTMEVyeWxlVU5Sa1N5OWlOOFFLOFFmclNMN1JHUTU2QTY0MjNpSFI5elN2R3ArWDZXeWJ2VlowMjZwZU5iZE1QQ3IyaFl6Y3NYM2t3MkNjNUkzdEVXQmprblV4eEJkRUp5S05HVnh4SEphdWlNZmd0QlVmRVF6ODlRcUg2WiIsIm1hYyI6IjM0NmMwNTlhNDkzOTNiNDBiNDk1ZThmZTAxMGM0N2FhYTEwYjZlMDkyODI4MmU4MGI1MWU0ODkyNDA0ZWE5NTQifQ==
eyJpdiI6IjVoNUx3TFlcL01vVWZYYlhQampXUlFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFQZkNWdVdkZjBoUGNndTNKOFptcGN0dGxFQUk1elJwSXI2WkdCbEFRNk0ycG9kQTBEM1g1U2preUdhcnlXMENXc0xtQ2ZmV3pSV0JCeGpUaTV1QlwvazRuUkdjZTM0UUtSUzl1MlRsNnFzOXhDUnMzWFloN1o1c0wwMEFZbmUxbGF0cE95Ukg1d21lQ05LejQxT3VEcXRJOFFvNVh6V25RUkc5Q3N2dVY0djFDOHdXXC9ybGlYVVJTeDNuU2ZiQzk5K21ta1wvOFNIV1huazA3M00zSzJNK0hqcVpWZnZIdTJ1d3dkbmkreUpSeVN3SjlpSm5McFlxeEZzWVdFMk5zZUtIdFhPV1pidzVlUEZtQUFvd2tqK2srdXBuWUVOU0FzOEM5TzRJSGdXODBPNmhPVnFwVFhySXNnYkxiNEZVSjdWT1Qyd25seXZaeHEzUzFsTUxyWG9WQT09IiwibWFjIjoiZjBiMTlkODgzY2NhYThiZTI5MmFmYjRmN2NjZjRlOTg5ZjNjNDJiZTY5MzA4ZGMwZDI4ZjAyOTk2NWYzYmQ5YyJ9

Cửu Thiên nói xong thì đi vào trong đại điện.

Ads
';
Advertisement
x