Một chút ánh sáng huyền ảo, cảm giác phiêu miểu vô tận.
Cửu Thiên cũng tính là người từng thấy không ít thần binh thần khí, nhưng thật sự chưa có một thứ nào cho hắn một loại cảm giác thần bí như chủy thủ Thần Phong này.
A Vân đi tới trước mặt Chân Thánh, cầm con dao nói: "Chân Thánh tiền bối, đắc tội rồi!”
Chân Thánh cười nói: “Cô gái, cô muốn dùng dao đâm tôi à?”
A Vân nói: “Phải, chỉ có như vậy tôi mới có thể lấy lại Sinh Tử Tam Trọng Ấn. Xin Chân Thánh cho phép!”
Chân Thánh nói: “Nhưng tôi vốn bị người của Phù tộc các người làm bị thương, bây giờ lại kêu tôi tin cô không hại tôi, điều này e rằng...
A Vân sững người, cô ta không nghĩ tới điều này.
Có điều ngay sau đó, Chân Thánh vẫn đưa cánh tay của mình ra, cười nói: "Làm đi. Cô gái, tuy cô là người của Phù tộc, nhưng tôi vẫn nguyện ý tin cô một lần. Nếu cô thật sự tới giết tôi, tôi nhận
Ánh mắt của Chân Thánh rất ôn hòa, cho dù bị trọng thương, ở trên người ông ta, cũng không nhìn ra sự chán nản.
Sự ôn hòa của ông ta, sự bình tĩnh của ông ta đều khiến Cửu Thiên có cảm ngộ.
Thời khắc chân thật nhất của một người chính là lúc người đó gần chết.
Chân Thánh dường như sớm đã nhìn thấu sinh tử, đối với ông ta mà nói, dường như không có chuyện gì không thể chấp nhận.
Cho dù tin thêm một người của Phù tộc, cũng không thành vấn đề.
A Vân khẽ gật đầu, từ từ đâm con dao về phía Chân Thánh.
Tay của cô ta hình như có hơi run, rõ ràng có chút căng thẳng.
Chân Thánh cười nói: “Đừng căng thẳng, cùng lắm thì chết thôi!”
Cửu Thiên cũng đứng ở đằng sau A Vân.
Lúc này trong cơ thể của hắn, Cửu Long Huyền Cung Tháp vẫn đang hét to.
“Chủ nhân vĩ đại, cướp con dao! Mau lên!”
Cửu Thiên tự động phớt lờ lời của Cửu Long Huyền Cung Tháp.
Nhìn thấy đồ tốt thì cướp, hắn không phải Cửu Thiên.
Con dao nhẹ nhàng đâm rách da của Chân Thánh. Ngay sau đó, những dòng khí lưu có thể nhìn thấy bằng mắt thường bị hút ra từ trên người Chân Thánh, sau đó chui vào trong con dao.
Cơ thể của A Vân cũng run rẩy theo, cô ta dường như có chút không khống chế được chủy thủ Thần Phong này.
Cửu Thiên vội vàng một tay túm lấy cánh tay của cô ta, truyền canh khí vào, giúp A Vân khống chế chủy thủ.
Mà lúc này, Cửu Thiên cũng cảm nhận được lực lượng của chủy thủ Thần Phong.
Đó là một loại lực lượng mà Cửu Thiên chưa từng tiếp xúc, hắn không biết hình dung như nào.
Không phải lực lượng của đạo, không phải lực lượng thiên địa, cũng không phải lực lượng hỗn độn.
Lực lượng này giống như hố đen hấp thụ mọi thứ.
Bất luận lực lượng gì, truyền vào bên trong cũng sẽ bị triệt để phong ấn trong con dao.
Cửu Thiên ở trong lòng hỏi Lão Cửu: “Con dao này rốt cuộc là cái gì?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp trả lời: “Chủ nhân vĩ đại, đây là vật của thần linh thật sự. Vật của thần linh hoàn chỉnh, khác với loại bị tàn phá như ta. Con dao này không hề hao tổn, một khi có thể phát huy ra hết lực lượng của nó thì tương đương thần linh tại thế!”
Cửu Thiên bình tĩnh ồ một tiếng, coi như đáp lại.
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại, ngài không nghe rõ à? Đây là vật của thần linh đó!”
Cửu Thiên dửng dưng nói: “Thần linh cũng chết rồi, vật của thần linh thì như nào.
Cửu Long Huyền Cung Tháp hoàn toàn không ngờ Cửu Thiên sẽ khinh thường vật của thần linh như thế, Cửu Long Huyền Tháp nhỏ giọng nói: “Chủ nhân vĩ đại, ngài không phải là bị lực lượng của nghịch thần giả lây nhiễm rồi chứ?"
Cửu Thiên nghe vậy thì hơi sững người.
Hắn chưa từng nghĩ tới cái này. Phải, bây giờ hắn nghe thấy thứ như vật của thần linh cũng không có cảm giác gì, thậm chí có chút chán ghét.
Lẽ nào chỉ là tiếp nhận một nửa truyền thừa trong công pháp của Phong Vô Danh, hắn cũng có bị ảnh hưởng ư?
Lông mày của Cửu Thiên nhíu chặt.
Khi Cửu Thiên nghĩ linh tinh, A Vân đã sắp hút ra hoàn toàn Sinh Tử Tam Trọng Ấn trong cơ thể của Chân Thánh rồi.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ba đạo phù ấn, lần lượt sáng lên ở đan điền, tim và đầu của Chân Thánh. Sau đó giống như bị loại lực lượng nào đó lôi kéo, từ từ dịch chuyển về phía chủy thủ Thần Phong.
Sau khi ba đạo phù ấn di chuyển, trên người Chân Thánh bắt đầu xuất hiện những tia lực lượng màu trắng mạnh mẽ.
Lực lượng này mảnh như tơ, nhưng vừa xuất hiện khiến cả trời đất sáng lên ánh sáng.
Chân Thánh giống một mặt trời phóng ra ánh sáng ngập trời.
Oành!
Chủy thủ Thần Phong bắt đầu rung lên.
Cửu Thiên cảm thấy không đúng, vội vàng hoàn hồn lại, tiếp tục truyền canh khí vào.
Ba đạo phù ấn được rút ra từng tí một từ trên người Chân Thánh, khi đạo phù ấn đầu tiên hoàn toàn rời khỏi nhục thân của Chân Thánh.
Ngay lập tức, Cửu Thiên cảm giác được một cỗ lực xung kích mạnh mẽ truyền ra từ trên phù ấn.
Nó dường như muốn công kích Cửu Thiên và A Vân!
Cửu Thiên không khách sáo, trực tiếp dùng lực lượng thần hồn áp chế nó. Chủy thủ Thần Phong cũng thôn phệ nó.
Nếu là ba ấn tụ đủ, Cửu Thiên sợ rằng muốn áp chế là chuyện không đơn giản. Nhưng chỉ có một cái, Cửu Thiên thật sự không phải quá sợ.
Nhưng A Vân lại suýt nữa bị tác động tới hôn mê, Cửu Thiên đỡ lấy eo của cô ta mới có thể khiến cô ta không ngã xuống.
“Chị!”
Nha Đầu cũng chạy qua nhưng cô ta còn chưa lại gần thì bị một cỗ lực lượng tàn dư đánh bay ra.
Ngay lập tức, Nha Đầu hôn mê dưới đất, khi rơi xuống, may mà Tiểu Hắc phản ứng nhanh, đỡ được cô ta, hơn nữa chịu hơn nửa lực xung kích.
Nếu không chỉ một phát này có thể khiến cô nàng không có lực lượng gì này, trọng thương tại chỗ.
“Chống đỡ!”
Cửu Thiên nói ở bên tại A Vân.
Lúc này ý thức của A Vân có hơi mơ hồ, nhưng nghe thấy giọng của Cửu Thiên, cô ta vẫn nghiến răng chống đỡ.
Đạo phù ấn thứ hai cũng được rút ra, lần này Cửu Thiên phản ứng nhanh hơn, không đợi phù ấn công kích, ra tay luôn, phóng ra canh khí lẫn lực lượng thần hồn rồi đè chặt nó, sau đó để con dao thôn phệ.
Liên tiếp thôn phệ hai phù ấn, chủy thủ Thần Phong đã bắt đầu sáng lên ánh sáng chói mắt. Hơn nữa hình dáng cũng thay đổi rất lớn, nó hình như càng thôn phệ càng mạnh.
Cửu Thiên hít thở sâu một hơi, đang chuẩn bị tiếp nhận xung kích của đạo phù ấn cuối cùng, nhưng không ngờ phù ấn đó dường như cảm nhận được nguy cơ, trực tiếp phá cơ thể chui ra từ cánh tay của Chân Thánh.
Máu bắn ra, phù ấn bay thẳng tới mặt của A Vân.
Phù ấn này vậy mà còn biết, ở đây người có uy hiếp lớn nhất với nó, không phải Cửu Thiên, mà là A Vân khống chế chủy thủ Thần Phong.
Cửu Thiên chặn nó lại, nhưng lực lượng đó vẫn xiên qua cơ thể của hắn công kích về phía A Vân.
Hết cách, hai người cách quá gần, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bỗng nhiên, một làn gió thổi qua, một bàn tay lớn giúp Cửu Thiên bóp phù ấn này.
Nhìn kỹ lại, lại là Chân Thánh ra tay, cầm chặt nó.
Hất tay một cái, đạo phù ấn thứ ba cũng quăng vào trong chủy thủ Thần Phong.
Cửu Thiên lập tức giật lấy chủy thủ Thần Phong từ trong tay A Vân, ném qua một bên,
A Vân thấy đã thu hồi toàn bộ ba đạo phù ẩn, lúc này mới không kiên trì được nữa, ngã ra đất.
Cửu Thiên nói: “Chắc không sao”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất