Tiếng gió vù vù, rừng trúc mênh mông.
Cửu Thiên từ xa nhìn Chân Thánh, không vội đi tới.
“Ông ấy chính là Chân Thánh à?! Nhìn trông là một ông lão hiền từ!”
A Vân ở sau lưng Cửu Thiên lên tiếng.
Có thể là do hiểu Cửu Thiên là đệ tử của Càn Thánh, lại rất thân thiện với Phù tộc bọn họ, vậy nên bây giờ A Vân nói chuyện với Cửu Thiên cũng thoải mái hơn nhiều. Giọng nói cũng có sự tinh nghịch.
Cửu Thiên cười nói: “Chắc vậy. Sự lý giải của người này về thiên địa chỉ đạo quả nhiên không tầm thường. Hai người nhìn mỗi lần ông ta hô hấp, đều có thể khiến cây trúc xung quanh đung đưa theo”
A Vân không hiểu mà nói: “Như vậy có thể chứng tỏ cái gì?”
Cửu Thiên khẽ lắc đầu, cũng không biết nên giải thích như nào.
Có câu người ngoài ngành xem náo nhiệt, người trong ngành xem môn đạo.
Tu vi cảnh giới hiện nay của A Vân quá thấp, căn bản không hiểu nhất cử nhất động có thể khiến thiên địa chỉ đạo thay đổi là sự mạnh mẽ cỡ nào.
Ở trong mắt của Cửu Thiên, Chân Thánh giống như một viên đá ngầm trong dòng chảy của đạo trong thiên địa.
Ông ta chỉ ngồi ở đó, dòng chảy của đạo cũng thay đổi hướng.
Nếu ông ta cử động, dòng chảy của đạo cũng di động. Một người mạnh tới mức đạo không thể tiêu diệt, không thể ngăn chặn thì sẽ có tình huống này.
Chỉ có điều tại sao Chân Thánh dường như không thể cử động vậy?
Ông ta rõ ràng có thể nắm giữ những đạo này nhưng tại sao không có bất kỳ động tĩnh nào? Những đạo này lướt qua bên cạnh ông ta, cũng có hơi méo mó.
Giống như bị lực lượng nào đó hấp thụ nhưng không hút vào được.
Cửu Thiên càng nhìn càng cảm thấy không đúng lắm, cất bước đi tới.
Nha Đầu và A Vân đi theo đằng sau Cửu Thiên, cẩn thận đi lên.
Cửu Thiên không sợ Chân Thánh, không đại biểu bọn họ cũng không sợ.
Người yếu thấy kẻ mạnh vốn có cảm giác sợ hãi trời sinh. Càng tới gần thì bọn họ càng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức đó.
“Dừng lại!”
Chân Thánh nhắm mắt, khẽ lên tiếng.
Ông ta không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng Cửu Thiên bèn nghe ra ông ta e là đang bị thương nặng, trung khí cũng không quá đủ.
Với thực lực của Chân Thánh, ai có thể làm cho ông ta bị thương tới mức này?
Là Phong Thiên tới hay là đám Bát Phương Tiền Thánh, Hoàn Vũ Thiên Thánh ra tay?
Cửu Thiên nghe vậy thì dừng bước, nói: “Bái kiến Chân Thánh”
Chân Thánh quay đầu lại, lúc này từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt vẩn đục nhìn Cửu Thiên, Chân Thánh mang theo nghi hoặc nói: “Ơ, tôi tưởng là người muốn lấy mạng của tôi tới. Không ngờ lại có một tên nhóc lạ tới. Cậu là tới giết tôi sao?”
Cửu Thiên cười nói: “Chân Thánh nói đùa rồi, người trong thiên hạ có thể giết ngài, không có mấy người. Tôi đâu có tài có đức có thể lấy mạng của ngài!”
Chân Thánh cười càng vui vẻ, nói: “Là con người sẽ có điểm yếu, có điểm yếu sẽ có khả năng bị giết. Người có mạnh nữa, một khi buông lỏng cảnh giác cũng sẽ bị tiểu nhân giết chết. Nếu cậu không phải tới giết tôi, vậy thì tới làm gì? Không phải là đặc biệt tới nghe lão già ngủ say như tôi phát tao chứ?”
Cửu Thiên nói: “Có thể nghe mấy câu thật lòng của Chân Thánh đại nhân là vinh hạnh của tôi.”
Chân Thánh cười ha ha thành tiếng, nói: “Hiếm có, hiếm có. Người đời đều nói Chân Thánh của Nam Vực hay nói nhảm. Không ngờ còn có một người đặc biệt chạy tới nghe. Qua đây ngồi đi, nếu đã muốn nghe thì nghe cho rõ một chút.
Cửu Thiên ôm quyền, cất bước đi lên.
Nha Đầu và A Vân đứng bám sát Cửu Thiên, trên mặt hai người viết đầy sự mờ mịt, hoàn toàn không biết Cửu Thiên đang làm gì.
Sao còn có tâm trạng nói chuyện với người ta thế.
Cửu Thiên ngồi khoanh chân ở trước mặt Chân Thánh, đánh giá kỹ gương mặt của Chân Thánh, cảm nhận khí tức của Chân Thánh, lông mày hơi nhíu lại.
Theo hắn thấy, tình trạng hiện nay của Chân Thánh thật sự không lạc quan. Toàn thân tràn ngập một cỗ khí tức chết lặng, sự sống bị áp chế tới cực điểm, nhục thân cứng ngắc. Nhìn trông giống như một con rối bị người ta luyện chế sau khi chết.
Nhưng con rối lại không thể có thần hồn mạnh mẽ như vậy, Cửu Thiên cũng có chút không hiểu.
Chân Thánh dường như nhìn ra Cửu Thiên đang làm gì, cười nói: “Cậu đang vọng khí, không ngờ cậu còn là luyện khí sĩ. Tôi quan sát nhục thân của cậu còn tưởng cậu là võ giả!”
Cửu Thiên nói: “Con người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Tình trạng của Chân Thánh ngài không lạc quan, là tự mình tạo ra hay là người khác làm?”
Chân Thánh lắc đầu nói: “Đều đúng. Tôi nên chết lâu rồi, có thể sống tới bây giờ đã là kỳ tích. Chỉ là trong lòng còn có chút chấp niệm, có chút suy nghĩ vẫn chưa hoàn thành, cho nên không thể dễ dàng chết đi.
Chân Thánh nói xong thì đưa tay ra, từ sau lưng lấy ra hai ống trúc, đưa cho Cửu Thiên một ống.
Bên trong có nước, vô cùng trong, còn mang theo một chút mùi thơm.
Nhưng khoảnh khắc tay của ông ta đưa ra, Cửu Thiên lại nhìn thấy trên tay của Chân Thánh có ba phù ấn rõ ràng.
A Vân ở đằng sau sửng sốt thốt lên: “Sinh Tử Tam Trọng Ấn!”
Con mắt của Cửu Thiên khế đảo, nghe thấy cái tên này thì biết là chí bảo phù ấn của Phù tộc.
“Là ông lão họ Cung đó ra tay nhỉ? Thủ đoạn như này quả thật chỉ có cao thủ của Phù tộc mới có thể làm được.
Vẻ mặt Chân Thánh mang theo sự kinh ngạc, nhìn Cửu Thiên và A Vân, nói: “Không ngờ hai người vậy mà còn có thể nhận ra Sinh Tử Tam Trọng Ấn. Tôi đã phải tốn thời gian
rất dài mới biết nó là gì. Nhưng cũng chỉ biết một lông tóc. Hai người ai có thể giải thích cho tôi Sinh Tử Tam Trọng Ấn rốt cuộc là gì không?”
Cửu Thiên nhìn sang A Vân, ở đây cũng chỉ có A Vân có thể giải thích.
A Vân nói: “Sinh Tử Tam Trọng Ấn là chí bảo ngàn năm của Phù tộc, do gia chủ truyền kỳ của Phù tộc – Cung Lăng sáng tạo ra phù ấn sinh tử, dùng phù ấn bản mạng luyện thành. Tam trọng chỉ là tam trọng ấn thiên – địa – nhân. Thiên ấn phá khí, địa ấn phá thể, nhân ấn phá hồn. Tam ấn ngưng nhất thể, mãi mãi cách biệt sinh tử. Cả Phù tộc chỉ có một ấn này, luôn được coi là chí bảo thờ phụng ở trong từ đường trong tộc. Không ngờ lại có người điên rồ như vậy, lấy nó sử dụng. Như vậy không phải là kêu hậu nhân không có duyên tu luyện tam trọng ấn, ấn này sẽ thất truyền hay sao?"
A Vân càng nói càng tức giận, hành vi của Thất thúc thật sự là khi sư diệt tổ, vô cùng bại hoại.
Đồ mà Phù tộc truyền thừa tới bây giờ vốn không có nhiều, chỉ bảo như này còn lấy ra dùng như phù ấn dùng một lần, thật sự là lãng phí của trời.
Chân Thánh cười nói: “Thì ra là vậy, Sinh Tử Tam Trọng Ấn, có duyên để tôi thử, cũng coi như chuyện vui đời người. Cô gái, cô cũng là người của Phù tộc nhỉ?
A Vân bỗng lấy ra con dao của mình, nói: “Tiền bối, hãy để tôi lấy Sinh Tử Tam Trọng Ấn ra khỏi người ngài được không? Thứ này thật sự không thể lãng phí như thế!”
Cửu Thiên sững sờ nhìn A Vân nói: “Còn có thể lấy ra sao?”
A Vân cắn môi nói: “Có thể. Chỉ là cần ân công giúp, lực lượng của tôi không đủ!”
A Vân nói xong thì lại dùng máu của mình bôi lên con dao, lập tức con dao bắt đầu sáng lên hai màu trắng đen, đồng thời trở nên vô cùng hư vô.
Cửu Thiên nhất thời cũng bị con dao của A Vân thu hút ánh mắt.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất