“Tố Thu ư? Người mà hai người nói là Tổ Thu ư?” 

Cửu Thiên lập tức vui vẻ, cười rất vui vẻ. 

Nếu nói người khác, hắn thật sự chưa chắc biết, nhưng Tố Thu thì hắn quen, rất quen. 

A Vân và Nha Đầu sững người, không hiểu mà nhìn Cửu Thiên. 

Lúc này Cửu Thiên xoa cằm, lẩm bẩm nói: “Tố Thu trưởng lão, vậy mà là người của Phù tộc. Phù tộc không phải khá nhiều luyện khí sĩ hay sao. Không ngờ võ giả cũng mạnh như vậy. Không ngờ, không ngờ!” 

A Vân dường như nghe ra cái gì đó, dò hỏi: “Anh quen biết dì Tố Thu sao?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Đương nhiên quen biết, Khôn Thánh Tố Thu và sư phụ của tôi được mệnh danh là Càn Khôn Song Thánh” 

Đồng tử của A Vân lập tức phóng to, sững sờ nói: “Càn Khôn Song Thánh? Anh là đệ tử của Càn Thánh! Trời ạ, anh thật sự quen biết dì Tố Thu 

Cửu Thiên giơ nhẫn Cửu Tiêu lên, để A Vân nhìn rõ, nói: “Đây là chiếc nhẫn của sư phụ tôi. Nếu người của Phù tộc các người từng gặp sư phụ của tôi thì chắc biết chiếc nhẫn này. Sư phụ của tôi và dì Tố Thu của hai người có quan hệ tốt tới mức nào thì không cần tôi nói nhiều rồi nhỉ. 

A Vân lập tức đưa tay về phía Nha Đầu, Nha Đầu lục lọi một hồi trong áo của mình, lấy ra một thứ đen xì đưa cho A Vân. 

A Vân cắn rách ngón tay, nhỏ máu lên trên. Ngay lập tức phù ấn phóng ra ánh sáng, bên trong bỗng xuất hiện một hình ảnh. 

Cửu Thiên nhìn thấy trời xanh mây trắng, núi non điểm xuyến trong hình ảnh. 

Còn có rất nhiều người trên người lập lòe ánh sáng phù văn và một nam một nữ lơ lửng ở trên không. 

Người đàn ông, gương mặt anh tuấn, quần áo trắng như tuyết. Cửu Thiên nhìn một lúc lâu mới nhận ra, đây không phải là Ngô Tân sư phụ của hắn hay sao? Sư phụ của năm đó cũng là một người tài sắc. 

Người phụ nữ cũng không phải người khác, chính là Tổ Thu. Chỉ có điều Tố Thu nhìn trông không có thay đổi gì. 

Có thể là do người của Phù tộc và người bình thường vẫn có chút khác biệt. Nghe nói tuổi thọ của người Phù tộc hình như đều có liên quan tới phù ấn trong cơ thể. 

Cụ thể như nào, Cửu Thiên cũng không quá rõ. 

Nhìn hình ảnh, A Vân nhìn chằm chằm ngón tay của Ngô Tân. 

Cô ta nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của Ngô Tân giống y hệt với chiếc nhẫn trên tay Cửu Thiên. 

Ngay lập tức, A Vân suýt nữa mừng tới phát khóc. 

Cô ta đều cho rằng đời này không có hy vọng tìm được dì Tố Thu, không ngờ trời ban quý nhân. Bọn họ gặp được đệ tử của Càn Thánh Ngô Tân. 

Như vậy không phải đồng nghĩa, bọn họ rất nhanh có thể gặp được Càn Thánh, mà tìm được Càn Thánh, không phải cách ngày tìm được Khôn Thánh Tố Thu không xa hay 

sao? 

Lúc này A Vân mới coi như có thêm vài phần tin tưởng Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cười nói: “Quả nhiên là vô duyên bất tương phùng. Có điều hai người cũng đừng vui mừng. Nói thật, tôi cũng không biết Tố Thu trưởng lão đang ở đâu? 

A Vân cười nói: “Không sợ, anh có thể hỏi sư phụ của anh. Càn Thánh đại nhân chắc chắn biết. 

Cửu Thiên xòe hai tay nói: “Đây chính là điểm rắc rối nhất. Tôi cũng không tìm được sư phụ của tôi ở đâu. 

A Vân há miệng nói: “Hai người lẽ nào không có phương phức liên lạc đặc biệt sao? Ngài ấy là sư tôn của anh, sao anh lại không tìm được ngài ấy?” 

Cửu Thiên cười khổ nói: “Hết cách, chỉ có thể từ từ tìm. Có điều hai người yên tâm, có tôi giúp, sẽ dễ tìm hơn hai người tự tìm. Tính ra thì chúng ta cũng coi như có dây dưa. 

Sau này, hai người đi theo tôi đi. Cái khác không dám nói, bảo đảm sự an toàn của hai người vẫn không thành vấn đề. Hai người phải tin một chuyện, chỉ cần thời gian đủ, sẽ tìm được thôi!” 

Nha Đầu và A Vân đều gật đầu. 

Lúc này hai người coi như hoàn toàn hạ quyết tâm đi theo Cửu Thiên rồi. 

Cửu Thiên suy nghĩ một lúc, đầu tiên cho hai người mỗi người mấy lọ đan dược. Thứ này cũng để phòng hờ, tuy Cửu Thiên nói sẽ bảo vệ sự an toàn của bọn họ nhưng vẫn phải cẩn thận một chút thủ đoạn âm hiểm. 

Bản thân hắn không sợ những thủ đoạn đó nhưng hai người này nói không chắc được. 

“Tiểu Hắc, khoảng thời gian này, ngươi đi theo bọn họ có biết chưa? Còn cả cậu ấy, cũng trông kỹ!” 

Cửu Thiên cũng thả Tiểu Hắc ra, để nó đi theo bên cạnh Nha Đầu và A Vân. Như vậy mới coi như bảo vệ chu toàn! 

Nha Đầu nhìn thấy Tiểu Hắc, hai mắt đầu phát sáng. 

Cô ta xoa đầu của Tiểu Hắc, hỏi: “Đây là chó sao? Chó thật nhỏ!” 

Tiểu Hắc trợn ngược mắt với Nha Đầu, há miệng ra, lộ ra răng nanh, ý bảo mình cũng rất hung tàn. 

A Vân cầm đan dược, lại nhìn Tiểu Hắc, vô cùng cảm động. Trên đời này, người không ỷ mạnh hiếp yếu, còn có ý bảo vệ họ giống như Cửu Thiên thật sự quá ít. 

Nhất là Cửu Thiên còn trước kia chưa rõ có dây dưa với bọn họ thì đã bảo vệ bọn họ. Chỉ có thể nói, người đàn ông này rất tốt! 

Cửu Thiên lại suy nghĩ một lúc, điều chỉnh lại cảm xúc. Chắc định không có vấn đề gì nữa thì mới đứng dậy, nói: “Đi thôi, Nha Đầu, A Vân. Sau này hai người gặp phải người mà không quen hai người, vẫn là đừng để lộ thân phận Phù tộc của mình. Tránh dẫn tới rắc rối không cần thiết” 

A Vân nói: “Anh yên tâm, ân công. Những năm nay chúng tôi đều sống như vậy” 

Cửu Thiên khẽ cười vài tiếng, hắn hình như lại nghĩ quá nhiều rồi. Sau đó hắn cất bước đi sâu vào trong vườn trúc, còn chưa được bao xa thì Nha Đầu nói: “Ân công, chúng ta đi sai đường rồi. Hướng đi ra ở bên đó!” 

Cửu Thiên cười nói: “Không đi nhầm đường. Bởi vì chúng ta không phải cần ra ngoài. 

A Vân kinh ngạc nói: “Không ra ngoài ư? Lẽ nào trong này có có mai phục gì sao?” 

Cửu Thiên nhìn xung quanh, nói: “Mai phục ư? Không có khả năng. Phù tộc các người vốn ít người, cạm bẫy vừa rồi bị tôi phá giải thì chắc trong thời gian ngắn sẽ không tới tìm chúng ta gây rắc rối nữa. Thất thúc đó của hai người gan mà nhát, tu vi ấy mà, coi như tạm được. Chỉ là có chút cuồng vọng và tự đại. Phen này bị tôi đánh trọng thương, ông ta trước khi chưa làm rõ lai lịch của tôi thì không thể ra tay với chúng ta nữa. Mà chúng ta cũng có thể có chút thời gian làm vài việc khác. 

Cửu Thiên vừa nói vừa nhìn ra đằng xa. 

“Việc gì?” 

A Vân vẫn không hiểu lắm, cô ta hoàn toàn không theo kịp tư duy của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên giải thích, nói: “Thất thúc đó của hai người thiết lập bẫy như vậy ở đây, rõ ràng là sớm có mưu tính. Sự xuất hiện của chúng ta đối với ông ta mà nói là một sự cố, nhưng cái bẫy này không phải. Cũng tức là ông ta thiết lập cái bẫy này vốn không phải để đối phó chúng ta. Suy đi nghĩ lại, trong nước Trạch này, chỉ có một người đáng để Thất thúc của hai người coi trọng như thế. Đó chính là Chân Thánh! Nghĩ thêm một chút, ông ta thiết lập bẫy ở đây, tám chín phần, nơi này chính là con đường buộc phải đi của Chân Thánh. Hoặc là nơi bế quan của Chân Thánh ở gần đây. Chúng ta đi vào trong có lẽ có thể gặp được Chân Thánh!” 

Vừa dứt lời, cuối tầm mắt của Cửu Thiên xuất hiện một căn nhà trúc. 

Bên ngoài căn nhà trúc, một ông lão ngồi khoanh chân, ngũ tâm hướng trời, hình như đang tu luyện. 

eyJpdiI6Inp5OEdSWGl6blhQZk1cL0VUMEdtT0VBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNlRFNXQTVvQlYxOVlZT0h5SjJOcnV1VUh6R3Z4YmE2VGFiXC9vTExFZ0dIVDJcL3U1UUZ3MGVxQlBTcHAxZ1RBcUNzZWZ5Rm1lOU1ZRGhwWmNGREVXdXB1Tm5rWWdONjJJZzkxYys3bm9kY0swZ2VZK2JRY3VRSThLMXkzOWJZUExSUlRpemlLOUYrQjBtVEdIeThpUGtZWmk4NWFFNGZ1Yk5GRTBGbldzdXg4emx3UVR1U3VJeUNUajkxeEZ3QlBqZW1aUHJPRDVtUkRVaUJURHlkZGZueTFsSGp1WmtKb00wWTFiSW9xaXYzT3V3XC82VURlQzlQZnZmTVQzeWlFY1NINGtaVWhteElCZ210ZVc4d2lMR0FKYVlodjBNUUFtQlZ2M1pjYnVcLzJnQk9Oa0RqaGlwalNRVmNOMlNkU21oUlVrTExcL1BGNXVtcW4reGRienl6TjF2Q3F3QWRXWDQ4OU1IVEpQTXVKMWk0PSIsIm1hYyI6IjVhZGJiMzdmMGM5NzU4ZTVhNDIyNGRjMGUwYTY0YmNkOWYyMWRjZmQzYWRkOWI3NjQ1YTNkZmY0ZmNkNWZiM2UifQ==
eyJpdiI6IjhCZVZkYjlqeFBrWEJXbEVGM2FUOXc9PSIsInZhbHVlIjoiMWw2OGF5WGlZNVAyUTNGVVdqSFgzcXVaZVRsM2VqNEFKV2VFMUo5MU85MjVRcFp2dHFJSUVlbnFGR3hkNXc2YVZcLzZjbkhNN0puRUZNYTVROHJhTnV0UHZDa2ZtN2xyWWZUNm10Y0Y5S3M5QXppTXNMbFhPdHlVaFdlQVhka0RkQVBhXC9LZDBiTzRpbUJWZk5KK2RFbFZlZGp6bVp5cDNpcHNvSitPYU5WVWd6STNiZEF0dyt0YnRSYWVoUXRXZTAiLCJtYWMiOiI3YzliNWE1NGVhZTQwZTNmODY4N2RjNDVmYzFhM2Y4ZTA2YjM5YjM0NzY0YjQyMTM5Zjk4ZDJkMWQ0ZjY5YmEzIn0=

Cửu Thiên cười nói: “Tìm được rồi.

Ads
';
Advertisement
x