A Vân sững sờ tại chỗ rất lâu, mãi khi nghe thấy câu hỏi của Cửu Thiên thì mới hoàn hồn.
“Không... không sao”
Nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt A Vân nhìn Cửu Thiên hoàn toàn thay đổi.
Cô ta sợ rằng cũng không ngờ Cửu Thiên lại mạnh như vậy. A Vân biết rất rõ thực lực của Thất thúc chắc chắn là Võ Tôn đỉnh phong.
Hiện nay trong Phù tộc, trừ mấy cô gái truyền kỳ từ rất lâu trước kia đã rời khỏi Phù tộc ngao du thiên hạ đó ra, thực lực của Thất thúc và Nhị thúc là mạnh nhất.
Ngay cả Thất thúc cũng không phải đối thủ, vị ân công này của cô ta rốt cuộc có tu vi gì?
Lẽ nào thật sự là vị cường giả đã vào cực hạn phong thánh nào đó? Nha Đầu thật sự là nhặt được một người ghê gớm trở về!
Nha Đầu cho tới lúc này mới mở hai mắt ra!
Nha Đầu mờ mịt nhìn xung quanh, lên tiếng: “Bọn họ đi hết rồi sao? Thất thúc không bắt chúng ta sao?”
A Vân xoa đầu của Nha Đầu, nói: “Không, Nha Đầu. Thất thúc bị đánh chạy rồi. Bị ân công đánh chạy rồi!”
Nha Đầu bỗng nhìn Cửu Thiên với vẻ mặt sùng bái, nói: “Ân công, anh thật siêu! Anh có phải là người mạnh nhất thiên hạ không?”
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Mạnh nhất thiên hạ ư? Tôi cũng hy vọng là phải. Nhưng rất xin lỗi, tôi không phải
Cửu Thiên vừa nói xong, A Vân lại đột nhiên trực tiếp quỳ ở trước mặt Cửu Thiên, đồng thời kéo Nha Đầu quỳ xuống.
Để Lương Long trong tay sang một bên, A Vân nói: “Nha Đầu, hành lễ cùng với chị. Cầu xin ân công cứu Phù tộc của chúng ta!”
A Vân và Nha Đầu trực tiếp quỳ ở trước mặt Cửu Thiên, hành lễ quỳ bái.
Cửu Thiên hơi nhíu mày nhưng cũng đoán được vài phần, hắn không quá kinh ngạc.
“Đứng lên đi, không tính tới cứu hay không cứu, bây giờ hai người đã chọn muốn tôi giúp, vậy thì ít nhất nói toàn bộ tình hình sự việc cho tôi trước đi”
A Vân cắn răng, dường như có chút do dự.
Cửu Thiên nói tiếp: “Cô chỉ khi nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao thì tôi mới có thể lựa chọn có giúp hay không. Cô phải biết, người trong thiên hạ có thể giúp cô thật sự không nhiều. Người nguyện ý giúp cô càng rất ít”
Những lời này của Cửu Thiên coi như là lời công tâm, lập tức khiến A Vân mở miệng.
Viền mắt hơi đỏ lên, A Vân nói: “Tôi nói. Ân công, mọi chuyện đều phải bắt đầu nói từ ma tu!”
Cửu Thiên nghe vậy lập tức có hứng thú, trước tiên đỡ A Vân và Nha Đầu dậy, lại đặt Lương Long ở trên bàn. Cửu Thiên mang theo nghi hoặc, nói: “Ma tu ư? Những chuyện này có liên quan tới ma tu sao?”
A Vân gật đầu nói: “Phải. Vốn Phù tộc chúng tôi tuy sa xút nhưng nhiều năm nay ẩn nấp trong thế gian, cũng khôi phục một chút nguyên khí. Sống không tính quá tốt, cũng không tính quá tệ. Không tranh với thiên hạ, mọi thứ rất bình yên vô sự. Nhưng vào một ngày của mấy năm trước, một người đàn ông tên Phong Thiên tìm được khu rừng tộc tôi ẩn cư, gặp cha của tôi”
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Phong Thiên ư, tôi hiểu rồi. Sau đó xảy ra chuyện đúng không?”
A Vân lắc đầu nói: “Không, lúc đó không xảy ra chuyện. Phong Thiên đó hình như khá thân thiện, thực lực của hắn rất mạnh, còn từng giao thủ với cha tôi và Tam thúc, hình như đều thắng. Cha tôi coi hắn như quý khách, bày tiệc tiếp đón hắn. Nhưng trong bữa tiệc ngày hôm đó, Phong Thiên lộ ra thân phận của mình, thì ra hắn là tông chủ của Đạo Tâm Ma Tông. Đại ma đầu số một thiên hạ!”
Nha Đầu ở bên cạnh nói: “Đại ma đầu thật xấu xa!”
Nụ cười trên mặt Cửu Thiên thu lại, cơ thể hơi nghiêng về phía trước: “Sau đó thì sao?”
A Vân nói tiếp: “Sau đó, hắn nói ra mục đích tới của hắn. Thì ra hắn có một kế hoạch lớn, có thể khiến ma tu nhất thống thiên hạ, kế hoạch vạn thế trường tồn. Chỉ cần Phù tộc chúng tôi có thể gia nhập ma tu, hơn nữa dâng ra thần vật... lưu truyền đời đời kiếp kiếp của Phù tộc! Hắn sẽ nói cho chúng tôi kế hoạch, hơn nữa cho Phù tộc chúng tôi trở thành tộc số một dưới trướng của hắn, để chúng tôi thống lĩnh một trong tứ giới. Nhưng cha tôi cho rằng hắn là một tên điên ma tu, nổi giận tại chỗ cùng với các chủ ra tay đánh hắn đi”
Cửu Thiên cười nói: “Đánh đi ư? Thực lực của Phù tộc các người cũng rất mạnh nhỉ? Phong Thiên cũng bị các người đánh đi!”
A Vân nói: “Thật ra cũng là nhờ vào phù trận ngàn năm và các loại phù ấn mà Phù tộc chúng tôi lưu truyền lại. Cha tôi vốn có thương thế trong người, sau khi trải qua trận chiến này thì càng đại thương nguyên khí. Mấy tháng sau thì qua đời.
Nói tới đây, trên mặt A Vân có thêm vài phần khổ sở.
Cửu Thiên cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài.
A Vân thu liễm cảm xúc lại, nói: “Sau đó thì Nhị thúc nắm quyền, quản lý chuyện lớn chuyện nhỏ trong tộc. Nhưng Nhị thúc cũng không biết bị gì, vậy mà động tà niệm, cho rằng điều Phong Thiên nói là thật. Nhị thúc định thật sự giao thần vật cho Phong Thiên, cầu xin ma tu trợ lực, sau đó cùng với ma tu mưu cầu thiên hạ. Sau khi chuyện này bị Ngũ thúc biết, Ngũ thúc đi lý luận với Nhị thúc, hai người cãi nhau một trận, không vui mà giải tán. Sau đó Ngũ thúc tìm tôi, kêu tôi mang đồ rời khỏi gia tộc. Ngũ thúc nói với tôi, Phù tộc hiện nay lại sắp đi vào vết xe đổ của năm đó. Lần trước là kéo dài hơi tàn, lần này e là sẽ thật sự diệt tộc.
A Vân nghiến chặt hàm răng, thanh điệu bỗng cao lên.
“Vào hôm tôi đi, cả nhà Ngũ thúc và chú sáu tới tiễn tôi. Thất thúc đột nhiên xuất hiện, muốn cưỡng chế cản tôi lại, sau đó... sau đó...
Cửu Thiên thở dài nói: “Sau đó, Ngũ thúc chú sáu của cô đều bị Thất thúc giết chết đúng không? Cũng tức là Thất thúc và Nhị thúc của cô e rằng đứng về phía ma tu. Bọn họ
cược không sai, lần này là ma tu chiếm thế thượng phong. Nếu ma tu có thể thắng, Phù tộc các người thật sự có thể trở thành chủ nhân của một giới!”
A Vân nói: “Cha tôi từng nói, ma tu chính là sói, ở cạnh sói, kết quả cuối cùng chỉ có thể là tự hủy diệt mình. Phù tộc hiện nay còn tiếp tục như này, chỉ có con đường diệt vong. Nhất là đám người Thất thúc muốn có được sự tin tưởng của ma tu, còn muốn giao ra thần vật trong tộc thì Phù tộc còn gì nữa. Sau khi bị ma tu lợi dụng xong, không
phải vẫn là chết hay sao?"
A Vân càng nói cảm xúc càng kích động. Cửu Thiên thầm gật đầu, lời mà A Vân nói cũng giống điều hắn nghĩ.
Từ điểm này thì thấy tuy tu vi của A Vân không cao, nhưng đầu óc vẫn ổn. Nếu là một người đàn ông, nói không chừng còn có thể làm gia chủ.
Cửu Thiên nói: “Vậy cô muốn tôi giúp cô như nào? Đưa cô giết về Phù tộc sao? Chuyện này tôi không làm được, cũng không có thời gian. Điều duy nhất tôi có thể làm là thả Thất thúc đó của hai người trở về, để ông ta dẫn thêm người tới tìm tôi, tôi giết thêm!”
Giọng của Cửu Thiên bình tĩnh lại khiến A Vân và Nha Đầu không rét mà run. Thì ra Cửu Thiên không giữ Thất thúc lại là có tâm tư như vậy. Đây là sự tự tin và ngông cuồng cỡ nào.
Nhưng Cửu Thiên thật sự có thực lực này!
A Vân lắc đầu nói: “Không, ân công. Chúng tôi chỉ cầu xin anh giúp chúng tôi tìm một người là được. Chúng tôi phải giao thứ này cho dì ấy, dì ấy là hy vọng cuối cùng của Phù tộc chúng tôi”
“Tìm người ư? Ai?”
A Vân gật đầu nói: “Ừm, Khôn Thánh Tổ Thu. Tìm được dì ấy, Phù tộc chúng tôi mới coi như được cứu! Đây là điều cuối cùng mà Ngũ thúc nói với tôi.”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất