Tiếng gió vù vù, sát khí lượn lờ.
Nha Đầu đã lo lắng tới mức nhắm mắt lại, A Vân lại cảm thấy hôm nay đi cùng Cửu Thiên tới đây có phải là một sai lầm không.
Vốn dĩ nếu không gặp được Cửu Thiên thì có một mình cô ta chết mà thôi. Ít nhất Nha Đầu sẽ không bị liên lụy, nhưng bây giờ đối đầu với Thất thúc, cô ta và Nha Đầu đều rất có khả năng chôn thây tại đây.
Ân công họ Cửu này thật sự mạnh như vậy sao?
Lúc này A Vân nghĩ lại, cảm thấy mình đã phạm sai lầm rất lớn.
Thứ như lực lượng, bình thường mà nói đều là cần thời gian tích lũy.
Ân công nhìn trông cũng chỉ mới 20-30 tuổi, cho dù có mạnh nữa thì có thể mạnh tới đâu chứ.
Làm sao so với Thất thúc đã sống hàng trăm năm!
A Vân có ý muốn hét lên, cô ta quyết định giao con dao ra.
Ít nhất cô ta cũng phải bảo vệ mạng của Nha Đầu!
Nhưng ngay sau đó, cô ta cảm nhận được một luồng gió mạnh từ đằng trước xung kích tới.
Sau đó, tất cả ánh sáng biến mất. Cửu Thiên vẫn ngồi ở đó, những ánh sáng công kích tới kia lại vỡ tan toàn bộ.
Vẻ mặt bình tĩnh, Cửu Thiên nhìn Cung lão cũng ngồi bất động ở đối diện, nụ cười không vơi đi.
Ở bên cạnh, trọng kiếm Vô Phong tự bay lên, chém ra một kiếm, lực lượng mạnh mẽ chém nứt trận pháp hoàn chỉnh bên trên.
Uy lực của một kiếm khiến phù ấn xung quanh đều phát ra tiếng rắc rắc.
Cửu Thiên cười nhạt nói: “Cái bẫy như này, ngay cả tôi cũng không nhốt được thì làm sao có thể đối phó Chân Thánh?”
Cung lão căn bản nói không ra lời trước khí thế mạnh mẽ của Cửu Thiên.
Lúc này, khí thế của Cửu Thiên thật sự giống như thánh thú giáng lâm.
Ở trong mắt Cung lão, Cửu Thiên căn bản không phải là một tên nhóc bình thường, mà là một con thánh thú đáng sợ đội lốt người.
Ánh mắt như rồng, khí thế như cầu vồng.
Cửu Thiên chỉ ngồi ở đó đã khiến trong lòng người khác sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Ngay sau đó, trong vườn trúc lại có ngàn vạn trường kiếm công kích tới.
Những kiếm quang này đều mang theo lực lượng phá tan hư không, Cửu Thiên chỉ nhìn một cái thì tính ra số lượng của những kiếm này.
Chín trăm chín mươi chín đạo trúc kiếm, mỗi một thanh kiếm đều mang theo lực lượng tụ hợp ngũ hành.
Lực lượng lưu chuyển bên trên, ám hợp thiên đạo, tuy không phải đại đạo nhưng có vài phần uy thế của đại đạo.
Kiếm quang xuyên thủng nhát chém của trọng kiếm Vô Phong, bay tới trước mặt Cửu Thiên.
A Vân cảm thấy máu của mình vào lúc này đều lạnh toát. Nhưng Cửu Thiên vẫn không cử động. Chỉ là lia ánh mắt, những kiếm quang đó đều dừng ở trước mặt Cửu Thiên. “Kiếm trận hay!”
Cửu Thiên cười nói, sau đó khế phất tay, lực lượng bên trên bị trực tiếp xóa bỏ. Sau đó lật tay lại, những lực lượng này lại tự công kích ngược về!
Phập! Phập! Phập! Phập!”
Liên tiếp không ngừng có huyết vụ dâng lên trong vườn trúc.
Các đệ tử của Phù tộc ẩn nấp ở trong vườn trúc đó, lúc này coi như rạ. Bọn họ cho dù có ẩn nấp kỹ hơn nữa cũng không thoát được thần hồn dò xét của Cửu Thiên, lũ lượt ngã xuống.
Trái tim của Cung lão đang nhỏ máu, ông ta muốn ra tay nhưng lại bị một ánh mắt của Cửu Thiên trừng trở lại.
Thần hồn đau đớn, giống như bị một thanh trường kiếm chém. Trán của Cung lão bắt đầu xuất hiện mồ hôi chi chít.
Cửu Thiên bình tĩnh phất tay biến ra ly trà, pha cho mình một ly trà đan, nhấp một ngụm nói: “Còn có thủ đoạn gì thì cứ việc dùng. Lát nữa sẽ không còn cơ hội!”
Vừa dứt lời, trong vườn trúc bay ra một phiến phù văn.
Mấy đạo phù văn đập vào trọng kiếm Vô Phong, lập tức Cửu Thiên cảm giác được khí linh của trọng kiếm Vô Phong bị áp chế, như có trạng thái bị phong ấn.
Các phù văn khác thì tới trước mặt Cửu Thiên.
Cửu Thiên đưa tay phất một cái, tất cả các phù văn đều bị Cửu Thiên nắm trong tay.
Những phù văn đó lập tức phóng ra lực lượng đáng sợ, lao vào trong cơ thể của Cửu Thiên.
Ánh sáng ở trong tay Cửu Thiên sáng lên, lực lượng đúc rút bắt đầu khuếch tán, lương đình cũng đang run rẩy, giống như sắp có tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Trong mắt của Cung lão cuối cùng có vài phần đắc ý, ông ta không tin, tên nhóc trước mắt thật sự vô địch.
Bùa tụ bạo của Phù tộc, cậu ta cũng có thể không sợ!
Nhưng sau đó, nụ cười của ông ta lại cứng đờ trên mặt.
Cửu Thiên vậy mà bóp tan những phù văn đó. Ở trước mặt ông ta, tay siết chặt, cưỡng chế bóp tan phù văn.
Còn về lực lượng trên phù văn, sau khi chui vào trong cơ thể của Cửu Thiên thì giống như muối bỏ bể, biến mất dạng.
Năng lực đáng sợ như này, ông ta chưa từng thấy.
Nhục thể mạnh mẽ như vậy, ông ta càng chưa từng nghe nói.
Trong cơ thể của Cửu Thiên sáng lên vô số phù ấn. Đó là truyền thừa thuộc về Phong Vô Danh, tuy chỉ có một nửa, Cửu Thiên chưa có được công pháp, lực lượng nào nhưng cơ thể của hắn đã bước vào một giai đoạn mới.
Lúc này, bản thân Cửu Thiên cũng không biết nhục thân của hắn đáng sợ tới mức nào, mạnh mẽ cỡ nào. Hắn chỉ biết, tứ hung thú của Hỗn Độn không thể làm gì được hắn, xuyên qua gió lốc vặn vẹo, bước vào khe nứt không gian. Từ khu vực hỗn loạn rơi tới nước Trạch, cũng không thể ngã chết hắn.
Mỗi khi hắn khiến những phù ấn trong cơ thể của mình sáng lên, hắn đều có cảm giác cúi nhìn thiên hạ. Bây giờ cũng giống vậy!
Còn về lực lượng trong phù văn, Cửu Thiên thật sự hoàn toàn không coi ra gì. Cơ thể của hắn ngăn chặn hơn nửa, số còn lại giao cho canh khí, giao cho Lão Cửu, cũng không có vấn đề gì nữa.
Rắc rắc, tất cả phù văn hóa thành những chấm ánh sáng ở trong tay Cửu Thiên.
Cửu Thiên lại hất tay lần nữa, ngàn vạn ánh sáng như vì sao vay ra, rơi vào trong vườn trúc.
Bup! Bup! Bup!
Liên tiếp vang lên không ngừng tiếng ngã xuống đất, Cung lão biết nó đại biểu cho cái gì, lại một nhóm đệ tử của Phù tộc chết đi..
Người mà lần này ông ta dẫn ra ngoài vốn không nhiều, cứ tiếp tục như này, thật sự sẽ chết hết!
Xem ra cái bẫy ở đây không có tác dụng với tên nhóc trước mặt.
Toàn thân trên dưới Cung lão bỗng sáng lên ngàn vạn phù văn, trường kiếm trong tay hóa thành một luồng ánh sáng, đâm về phía Cửu Thiên.
Bup!
Trường kiếm đấm vào cổ họng của Cửu Thiên lại phát ra âm thanh va chạm vào kim thạch.
Kiếm không đâm vào, ngược lại mu bàn tay của Cung lão bắn máu.
Cửu Thiên búng ngón tay, trường kiếm phù văn của Cung lão trực tiếp vỡ tan.
Hừ lạnh một tiếng, sóng âm trực tiếp khiến tất cả cây trúc xung quanh ập hết xuống, Cung lão thì thất khiếu chảy máu.
Chênh lệch thực lực quá lớn, nhìn phát thấy ngay.
Cửu Thiên đứng dậy lùi lại liên tục, cho tới khi lùi khỏi lương đình.
“Cậu là ai? Cậu rốt cuộc là ai?”
Cung lão quát to.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu tại sao tên nhóc trước mặt luôn hống hách như vậy. Đó là sự tự tin và khinh thường của cường giả. Mặc cho ông có ngàn vạn thủ đoạn, tôi có thể phá dễ dàng!
Cửu Thiên nói: “Tôi nói rồi, biết tên của tôi rất quan trọng sao? Dù sao không tránh được cái chết. Ông làm tôi thất vọng, người ông dẫn theo quá ít. Tôi còn tưởng có rất nhiều, định dụ các người ra hết rồi giết toàn bộ, như vậy tương đối nhanh, kết thúc một cách đơn giản!”
Cửu Thiên cũng không truy kích, vẫn ngồi ở đó, cười nhạt nói: “Chạy nhanh thật! Hai người không sao chứ?”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất