Phi long ba chân, phượng thải lưu ly, ghế ngồi tinh thạch.
Rồng của xe ngựa hoàng gia gầm lên, bánh xe lăn tròn, đi về phía vườn trúc trong hoàng cung.
Bốn người Cửu Thiên, Nha Đầu, A Vân và Cung lão đều ngồi trên xe ngựa.
Lương Long được A Vân ôm trong tay đã ngủ say, hai người đều dán sát Cửu Thiên, cơ thể có hơi run rẩy,
Cửu Thiên thì có vẻ mặt bình tĩnh, nhìn bố trí tinh tế của xe ngựa, còn cười nói: “Xe ngựa hoàng gia đúng là hoành tráng. Thiết nghĩ trong cả nước Trạch trừ quốc chủ của nước Trạch ra, người có thể điều khiển chiếc xe ngựa này tùy ý đi lại trong hoàng cung, chắc cũng chỉ có lão nhân gia ngài!”
Cung lão rõ ràng rất thích lời nịnh nọt, gật đầu nói: “Tôi có ơn cứu mạng đối với quốc chủ nước Trạch, cho nên trên dưới nước Trạch đều rất tôn kính đối với tôi. Đừng gọi lão nhân gia nữa, tôi họ Cung, gọi tôi là Cung lão là được. Xin hỏi tên họ của cậu!”
Cửu Thiên cười nói: “Tên rất quan trọng sao? Dù sao lát nữa, Cung lão cũng định giết tôi. Gọi cái gì cũng không tránh được cái chết.
Nụ cười trên mặt Cung lão thu lại, nhìn vào mặt của Cửu Thiên, nói: “Nhóc con, tại sao cậu lại nói lời này?”
Cửu Thiên nói: “Tôi biết thân phận của Nha Đầu và A Vân, đương nhiên cũng biết thân phận của ông. Phù tộc các người rốt cuộc muốn làm gì? Ẩn nấp nhiều năm như vậy, cuối cùng không ẩn nấp được nữa sao? Muốn nhân lúc này Đông Sơn tái khởi ư? Suy nghĩ này không tệ, nhưng các người hình như chọn sai trận doanh!”
Trong mắt Cung lão lập tức xuất hiện ý lạnh.
Khi Cửu Thiên nói ra hai chữ Phù tộc, xe ngựa bỗng dừng lại.
Cung lão nói với Nha Đầu và A Vân: “Cung Vân, loại chuyện này cháu cũng dám tùy tiện nói linh tinh. Cháu thật sự là tội nhân của tộc, tội lỗi chồng chất!”
A Vân cả người run rẩy, mắt lại đỏ lên.
Cô ta nói ra từng chữ, nói: “Thất thúc, chú đã giết tộc trưởng, giết cả Ngũ thúc, Lục thúc, đây mới là tội nhân trong tộc, tội đáng muốn chết!”
Cung lão bật cười, nói: “Một đám chó già chỉ biết kéo dài hơi tàn, có giá trị gì để sống tiếp. Phù tộc chúng ta năm đó huy hoàng cỡ nào, hiện nay biến thành bộ dạng này còn không có chí tiến thủ, không muốn quật khởi. Loại người này chết rồi cũng đáng đời. Cung Vân, giao con dao ra. Ta tha cho hai đứa đi. Cháu và em gái hỗn huyết này của cháu, từ giờ không còn là người của Phù tộc nữa. Hai đứa có thể dùng thân phận của người bình thường sống tiếp, không có ai tìm hai đứa gây rắc rối nữa.
Cung Vân nghiến răng nói: “Tôi có chết cũng sẽ không giao cho chú!”
Cung lão nghe vậy thì lập tức nổi giận, đánh một chưởng về phía A Vân.
Cửu Thiên khế phất tay, đánh tay của Cung lão ra, lực lượng mạnh mẽ trực tiếp đập cho tay của Cung lão phát ra một tiếng vang.
Chính là một chưởng của Cửu Thiên đập tan xương tay của Cung lão.
Cung lão phát ra một tiếng rên, bên ngoài bên trong hình như có kình phong ập tới.
Cửu Thiên cười nói: “Còn có trợ thủ à!”
Cung lão đột nhiên hét lớn, nói: “Đừng đi vào!”
Ngay lập tức, những kình phong sắp giết vào trong xe ngựa từ bên ngoài biến mất.
Trên tay Cung lão, một vòng phù ấn lóe sáng chiếu một vùng kim quang trong không gian trong xe ngựa.
Sau đó, bàn tay của ông ta khôi phục bình thường. Năng lực khôi phục này thật sự nhanh hơn Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn mà cũng khen: “Người đời đều nói Phù tộc vô cùng thần kỳ, hôm nay thấy được quả nhiên bất phàm”
Cửu Thiên phất tay, một thanh kiếm trong tay áo cầm trong tay.
Sau đó, Cung lão quỳ ngồi bằng hai gối, trường kiếm để trên chân của mình, nói: “Nhóc con, cậu rất có thực lực, cũng rất gan dạ. Biết tôi là người của Phù tộc, còn dám hống hách ở trước mặt tôi. Cậu thật sự cho rằng, chút thực lực này của cậu, tôi không làm gì được cậu sao?”
Cửu Thiên không khách sáo mà nói: “Nếu ông có cách, bây giờ tôi chắc đã chết rồi không phải sao?”
Cung lão bị nghẹn, mãi không nói ra được lời nào, chỉ có thể phát ra một tiếng hừ lạnh.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, cho tới vườn trúc thì mới dừng lại.
Cửu Thiên dẫn Nha Đầu và A Vân xuống xe ngựa. Cửu Thiên nhìn xung quanh, nói: “Quả nhiên là nơi tốt để phục kích. Cung lão, nhọc lòng quá. Đặc biệt chọn nơi tốt như này để đối phó tôi!”
Cung lão cũng xuống xe ngựa, trường kiếm trong tay gài vào trong thắt lưng, nói: “Như nào? Thích nơi này ư? Nơi này sẽ là nơi chôn xác của cậu!”
Cửu Thiên nói: “Ai chôn ai, còn chưa chắc đâu!”
Cửu Thiên nói xong thì cất bước đi vào trong vườn trúc.
Nha Đầu kéo áo của Cửu Thiên, nói: “Ân công, thật sự muốn đi vào sao? Rõ ràng biết bên trong có nguy hiểm!”
Cửu Thiên xoa đầu của Nha Đầu, nói: “Tin tưởng tôi!”
Ba chữ đơn giản khiến vẻ mặt của Nha Đầu và A Vân tốt hơn một chút, cơ thể cũng không run rẩy như trước nữa.
Sự tự tin khi Cửu Thiên nói ra ba chữ này đã cho Nha Đầu và A Vân dũng khí vô tận.
Hai người đứng ở sau lưng Cửu Thiên, đi vào trong vườn trúc.
Vừa đi vào thì Cửu Thiên có thể cảm giác rõ được xung quanh mai phục rất nhiều cao thủ. Dưới chân cũng là trận pháp, bầu trời tràn ngập phù ấn.
Đổi thành người khác đi vào, chắc chắn sẽ cảm thấy sát cơ từng bước, căn bản không dám đi về phía trước thêm một bước. Nhưng Cửu Thiên lại đi rất thoải mái.
Chính giữa vườn trúc có một đình đài, bên trên viết ba chữ.
“Đình Lạc Vân!”
Cửu Thiên đi thẳng tới tong đình ngồi xuống, Cung lão cũng đi một mạch, ngồi ở đối diện Cửu Thiên.
“Nhóc con, cậu còn cơ hội cuối cùng. Giao hai người đằng sau cậu ra. Nể tình tu vi của cậu không tầm thường, tôi có thể cho cậu lấy công chuộc tội, gia nhập Phù tộc chúng tôi!”
Cung lão là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể thong dong đi vào trong bẫy như này. Ông ta cũng không khỏi bị sự thản nhiên của Cửu Thiên làm cho khuất phục. Lúc này vậy mà đã có ý nghĩa yêu quý người tài.
Chỉ đáng tiếc, từ lúc Nha Đầu cứu Cửu Thiên.
Ông ta đã định sẵn chỉ có thể đứng ở phê đối lập với Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn xung quanh, nói: “Cái bẫy thật tinh diệu, phù ấn thật âm độc. Ở nơi này thiết lập bẫy như này, sợ rằng không phải đặc biệt chuẩn bị cho tôi nhỉ. Cung lão à, ông thiết lập cái bẫy này ở trong nước Trạch là muốn đối phó ai? Quốc chủ của nước Trạch ư? Không đúng, chút thực lực đó của ông ta, ông muốn giết ông ta thì có một ngàn cách. Người có thể khiến cả Phù tộc tốn công sức thiết lập bẫy để đối phó như vậy, ừm... tôi chỉ nghĩ ra một người, minh chủ của Liên minh Nam Quốc, Chân Thánh!”
Ngay lập tức, tay của Cung lão run một chút, ánh mắt lập lòe, sững sờ nhìn Cửu Thiên, nói: “Cậu thật sự càng lúc càng khiến tôi kinh ngạc. Nhóc con, cậu rốt cuộc là ai? Cậu không phải là người do ai đó tìm tới để đối phó tôi đây chứ?”
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Đối phó ông ư? Ông cũng đánh giá quá cao bản thân rồi. Nói thật, nếu Phù tộc chỉ có chút thực lực như các người, tôi thật sự không để vào trong mắt”
Cửu Thiên nói xong thì bỗng phất một cái, trọng kiếm Vô Phong xuất hiện, bụp một tiếng cắm xuống mặt đất bên cạnh.
Hạ lệnh một tiếng, vô số ánh sáng bỗng giết tới.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất