“Cô Đường, tôi cảm thấy bây giờ cô nên chạy trốn, còn không chạy nữa, cô sẽ bị giết chết ở đây.
Cửu Thiên đầy thích thú nói chuyện với Đường Hiểu Đồng.
Những người muốn công kích Cửu Thiên kia, thật sự sắp muốn điên rồi, Cửu Thiên cứ đứng bất động.
Bọn họ lại căn bản không thể lại gần Cửu Thiên hơn ba trượng.
Chỉ cần là canh kình thì đều bắn ra.
Chỉ cần là kiếm khí, biến mất dạng.
Bọn họ hết cách với Cửu Thiên, chỉ đành chuyển sang đối phó Đường Hiểu Đồng.
Mà bây giờ Đường Hiểu Đồng thật sự khổ không thể tả, cô ta muốn chạy nhưng cũng phải xem những thị vệ này có để cho cô chạy không!
Đường Hiểu Đồng cắn môi, hoàn toàn không nói ra được lời nào.
Cách đó không xa, Thanh Vân quốc chủ nói với ông lão bên cạnh: “Đi, gọi quốc chủ của nước Trạch tới đây. Để bọn họ xử lý chuyện này, mau lên, nếu những thị vệ không hiểu chuyện này thật sự giết chết Đường Hiểu Đồng, vậy sự việc sẽ rắc rối!”
Ông lão gật đầu hiểu ý, xoay người đang chuẩn bị rời đi, nhưng ngay sau đó ông ta nhìn thấy mấy bóng người nhanh chóng đi tới.
Người dẫn đầu chính là quốc chủ nước Trạch mặc long bào đỏ vàng.
“Thanh Vân quốc chủ, không cần gọi tôi. Xảy ra loại chuyện như này, nếu tôi không biết, vậy tôi cũng không cần làm quốc chủ nữa! Dừng tay!”
Hô lên một tiếng, mặt đất của cả hoàng cung hình như đều có ánh sáng xẹt qua.
Ngay lập tức, tất cả các thị vệ dừng động tác, quỳ xuống trước quốc chủ của nước Trạch.
Đường Hiểu Đồng há miệng thở dốc. Cô ta nhìn thấy quốc chủ của nước Trạch, lập tức lớn giọng hét lên: “Lão tặc, thuộc hạ của ông vậy mà dám đối xử với tôi như vậy. Nước Trạch các người là muốn bị tiêu diệt đúng không?”
Quốc chủ của nước Trạch không lên tiếng, một ông lão cụt tay, tóc bạc quét đất, chân trần đứng ở bên cạnh ông ta, nói: “Cô Đường của Bát Phương Tiền Trang. Cho dù anh trai Đường Huy của cô ở đây, cậu ta cũng không dám nói lời như thế, mà vẫn phải cung kính hành lễ với chúng tôi. Cô bé như cô, quá ngông cuồng rồi, nói chuyện như thế, không sợ không quay về được à?”
Quốc chủ của nước Trạch tiếp lời: “Đường Hiểu Đồng, hình như không có bất kỳ quốc chủ nào trong Liên minh Nam Quốc mời cô nhỉ? Cô tới đây, rốt cuộc để làm gì?”
Đường Hiểu Đồng ngẩng đầu lên, nói: “Tôi là tới xem thử những đất nước không nghe lời mà anh trai nói rốt cuộc muốn làm cái gì? Hừ, hiện nay thiên hạ đại loạn, ma tu hoành hành. Những nước như các người không đi theo hai vị thánh giả của Bát Phương Tiền Trang, nước Hoàn Vũ giúp đỡ thiên hạ thì thôi đi, vậy mà còn hợp thành Liên minh Nam Quốc gì đó đối kháng với chúng tôi. Thật là mặt dày vô sỉ, không biết nặng nhẹ”
Nghe thấy lời của Đường Hiểu Đồng, các vị quốc chủ đều cười.
Ngay cả Cửu Thiên đứng ở bên cạnh Đường Hiểu Đồng cũng khẽ cười thành tiếng.
Đường Hiểu Đồng này nghĩ thật sự quá đơn giản.
Có loại suy nghĩ này, một là do sự kiêu ngạo và tự đại của cô ta, hai là sự ngờ nghệch và ấu trĩ không hiểu sự đời.
Đường Hiểu Đồng thấy các vị quốc chủ cười nhạo như vậy, không khỏi có hơi tức giận, mắt thấy Cửu Thiên vậy mà cũng cười thành tiếng.
Đường Hiểu Đồng không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nói: “Anh cười cái gì?”
Cửu Thiên cười chứ không nói, không giải thích.
Đối với loại người khá tự đại như Đường Hiểu Đồng, nói lý với cô ta không có tác dụng. Sau này tự cô ta sẽ từ từ hiểu.
Ánh mắt của Cửu Thiên quét qua mặt của các vị quốc chủ, những người này chắc đều là các vị quốc chủ của Liên minh Nam Quốc.
Xem ra chỉ cần hỏi những người này, chuyện hắn quay về Đông Giới, chắc không thành vấn đề.
Nhưng vào lúc này, Cửu Thiên chú ý tới ông lão tóc bạc đó cũng không cười, mà dùng một ánh mắt lãnh lẽo nhìn về phía này.
Điều quỷ dị hơn là ánh mắt của ông ta không phải nhìn Đường Hiểu Đồng, cũng không phải nhìn Cửu Thiên, mà là nhìn Nha Đầu và A Vân.
Cửu Thiên lại cúi đầu nhìn, Nha Đầu và A Vân cũng có vẻ mặt kinh sợ nhìn ông lão.
Cùng lúc, Nha Đầu đã túm góc áo của Cửu Thiên.
A Vân ôm Lương Long, trong mắt là sự kinh sợ.
Mắt của Cửu Thiên híp lại, đánh giá trên dưới ông lão này mấy lần. Hắn cảm thấy dường như sắp có rắc rối.
Quốc chủ của nước Trạch thu liễm tiếng cười, phất tay nói: "Lui xuống hết đi. Cô Đường Hiểu Đồng, nếu cô đã từ xa tới đây, không màng vất vả để xem người của Liên minh Nam Quốc chúng tôi muốn làm gì. Vậy thì tới đi, chúng tôi cho cô thấy. Liên minh Nam Quốc chúng tôi làm việc quang minh lỗi lạc, không che che đậy đậy, cô muốn xem thì xem. Không thành vấn đề, mọi người nghe lệnh, bắt đầu từ hôm nay tiếp đãi cô Đường Hiểu Đồng theo đãi ngộ quốc chủ, để mặc cô ấy ra vào hoàng cung!”
Quốc chủ của nước Trạch vô cùng hào sảng, các quốc chủ khác có người gật đầu, có người nhíu mày nhưng cũng không ai nói phản đối.
Đường Hiểu Đồng bật cười một tiếng, nói: “Quang minh lỗi lạc ư? Những người sợ chiến đấu với ma tu như các người cũng có thể nói ra bốn chữ này à. Được, vậy thì tôi xem thử.”
Quốc chủ của nước Trạch nói xong thì gọi các quốc chủ khác về ngự hoa viên tiếp tục thương lượng sự việc.
Nhưng lúc này, ông lão tóc bạc đó lại từ từ đi lên, ánh mắt nhìn đám người Nha Đầu, trong miệng lại nói với Cửu Thiên: “Chàng trai trẻ, cậu tên gì, người ở đâu?”
Ngay lập tức, đám người quốc chủ của nước Trạch dừng bước chân, nghi hoặc nhìn ông lão.
“Cung lão ngài ấy sao thế? Tại sao lại có hứng thú với một thanh niên như này?”
Cửu Thiên nhìn Cung lão, lạnh nhạt đáp: “Vô danh tiểu tốt mà thôi, không đáng nhắc tới! Tôi đi theo cô Đường”
Cung lão gật đầu, đưa tay chuẩn bị kéo Nha Đầu.
Nhưng tay của ông ta vừa đưa ra, Cửu Thiên lại đưa một tay lên. Hai bàn tay trực tiếp nắm lấy nhau, Cửu Thiên dùng sức, canh khí kèm theo một ít lực lượng thần hồn chi lực lao vào trong cơ thể của Cung lão, bỗng khiến cả người Cung lão rung lên.
“Lão nhân gia, ngài quá khách sáo rồi, còn đặc biệt bắt tay!”
Cửu Thiên mỉm cười nhìn Cung lão, trong mắt không che đậy tia sắc lạnh.
Sắc mặt của Cung lão hơi thay đổi, vội vàng thu tay của mình lại. Chỉ trong nháy mắt, Cửu Thiên vậy mà bóp gãy xương của ông ta, đồng thời một tia canh khí đó giống như
một con dao nhọn đâm vào trong cơ thể của ông ta.
Không cần nghi ngờ gì nữa, đây là một cảnh cáo. Lực lượng mà Cửu Thiên thể hiện khiến Cung lão vô cùng sững sờ.
Cung lão lùi lại hai bước, nói: “Không cần khách sáo, không ngờ trong Bát Phương Tiền Trang còn có cao thủ trẻ tuổi như cậu!”
Lời của Cung lão lập tức khiến các vị quốc chủ thay đổi sắc mặt. Lúc này bọn họ thật sự coi Cửu Thiên thành thuộc hạ của Đường Hiểu Đồng.
Rảo bước đi về, Cung lão giữ tay phải của mình, thầm nghiến răng.
Mấy vị quốc chủ đi lên, nói: "Tên nhóc này rất mạnh sao?”
Con ngươi của Cung lão đảo nhẹ, nói: “Mạnh! Rất mạnh, Bát Phương Tiền Trang đã có một Đường Huy, lại có thêm người này, trong mười năm, Liên minh Nam Quốc nhất định sẽ bị diệt vong.”
Khóe miệng của quốc chủ nước Trạch giật giật.
Cung lão nói tiếp: “Có điều các vị không cần lo lắng. Tôi sẽ giải quyết cậu ta. Trước tiên ổn định bọn họ đã! Đừng để bọn họ chạy!”
Các vị quốc chủ liên tục gật đầu, bọn họ rất tin Cung lão.
Cửu Thiên gật đầu nói: “Đoán được rồi, ha ha, Thất thúc của hai người, bây giờ đã là một ma tu rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất