"Ma tu u?"
A Vân và Nha Đầu có vẻ mặt khó tin.
Cửu Thiên cũng không giải thích nhiều, cất bước đi về phía trước.
Đường Hiểu Đồng nghi ngờ nhìn Cửu Thiên, rảo bước đi tới nói: “Các người vừa rồi nói cái gì?”
Cửu Thiên cười nói: “Cô Đường, chuyện này hình như không liên quan tới cô.”
Đường Hiểu Đồng thật sự hận tới ê răng, nhưng cô ta biết, cô ta đánh không lại Cửu Thiên. Cưỡng chế ra tay cũng chỉ tự chuốc lấy nhục.
Đường Hiểu Đồng vừa nghiến răng, vừa giậm chân, phần ngực run rẩy, nói: “Không nói thì không nói, ai thèm chứ!”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, dẫn Nha Đầu và A Vân đi theo các vị quốc chủ, đi về phía ngự hoa viên.
Dòng nước uốn lượn, hoa thơm phức, đình đài trang nhã, núi giả sinh động.
Quốc chủ của nước Trạch dẫn mọi người ngồi xuống ở giữa đình đài.
Chiếc bàn đá kéo dài được chạm khắc hình rồng, quốc chủ của nước Trạch và Cung lão ngồi ở vị trí đầu rồng, Cửu Thiên và Đường Hiểu Đồng thì ngồi ở vị trí đuôi rồng.
Đối với điều này, Đường Hiểu Đồng lại muốn nổi nóng.
Cửu Thiên nhanh tay nhanh mắt kéo Đường Hiểu Đồng lại, khẽ lắc đầu nói: “Bình tĩnh chút.”
Đường Hiểu Đồng tvườn mắt nhìn Cửu Thiên, đôi mắt to giống như muốn nhìn thủng gương mặt đó của Cửu Thiên.
Cửu Thiên họ khẽ hai tiếng, nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, tuy mắt của cô rất đẹp nhưng cũng không cần trợn to như thế"
Lời này của Cửu Thiên là trêu chọc nhưng Đường Hiểu Đồng lại đỏ ửng mặt, quay đầu đi chỗ khác, nói: “Đáng ghét!”
Cửu Thiên có vẻ mặt kỳ quặc, tư duy của cô gái này thật sự không thể lý giải.
Khẽ lắc đầu, Cửu Thiên vẫn đặt chú ý vào trên người của các vị quốc chủ.
Lúc này ánh mắt của quốc chủ nước Trạch quét qua mọi người, nói: “Các vị quốc chủ, bây giờ chắc tới hơn nửa rồi, vậy thì chúng ta có thể thương lượng một vài chuyện trước. Còn về các quốc chủ tới sau, đợi sau khi bọn họ tới, mong các vị chuyển lời, nếu có dị nghị thì có thể bàn bạc lại!”
Các vị quốc chủ khẽ gật đầu.
Quốc chủ của nước Trạch nói tiếp: “Hiện nay cục diện thiên hạ rối ren. Ma tu hoành hành, chính đạo tiêu vong, thiên hạ chia ra ba phần. Vùng đất Bắc Cương đã bị ma tu chiếm gần chín phần mười. Sau khi có địa bàn, quân đoàn con rối của các ma tu ngày càng mạnh. Cho tới bây giờ đã dần dần có lực lượng có thể càn quét thiên hạ. Nam Vực Tây Lĩnh thì do hai đại thánh giả Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh thống lĩnh đối kháng ma tu. Nhưng chiến tích luôn rất tệ, nguyên nhân thiết nghĩ mọi người đều biết, Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh đều chỉ nghĩ làm lớn mạnh lực lượng của mình trước, chứ không phải áp chế ma tu trước. Bọn họ luôn cho rằng ma tu không thể chiến thắng cường giả trong thiên hạ, vậy nên để mặc ma tu tiếp tục lớn mạnh, cái gọi là ngăn chặn chẳng qua chỉ là làm cho có mà thôi. Bắc Cương là bị từ bỏ như thế, tôi thấy Tây Lĩnh sớm muộn cũng sẽ như vậy! Sớm muộn sẽ có một ngày, cũng nhất định sinh linh đồ thán!”
Nghe tới đây, Đường Hiểu Đồng không nhịn được, lớn giọng nói: “Nói linh tinh, ông tổ của tôi sao lại là loại người đó. Hừ, bản thân thất bại thì đừng trách người khác, một đám nhược phu!”
Các vị quốc chủ đều là người có tu dưỡng, nghe thấy lời của Đường Hiểu Đồng cũng không tức giận.
Thậm chí, một quốc chủ béo ở bên cạnh còn lấy ra một viên ngọc, đưa cho Đường Hiểu Đồng nói: “Cô Đường. Sự việc thật giả không phải quyết định bởi tình cảm. Nếu cô không tin, xem thử hình ảnh bên trong đi. Đây đều là do người của Bắc Cương quay lại.”
Đường Hiểu Đồng nửa tin nửa ngờ nhận lấy viên ngọc nhưng không xem ngay.
Quốc chủ của nước Trạch lại nói tiếp: “Rồi tới Đông Giới. Đông Giới ban đầu rất yếu nhưng bây giờ tại sao nói thiên hạ chia ba. Là do Đông Giới có thêm hai người. Một người là Lê Hi tông chủ của Ngự Thú trai, người này ở nước Kình Thiên phá bẫy tất sát của ma tu, cố gắng xoay chuyển tình thế, coi như là giúp thiên hạ giữa lại ngọn lửa hy vọng, có đóng góp to lớn, tuy thân tàn nhưng có trí lớn, là hào kiệt của thiên hạ. Một người khác chính là Cực Hạn Võ Tôn Cửu Thiên, một mình tiến vào trong ma tu, cùng với Lê tông chủ phá bẫy, vào lúc chạy trốn, xử lý Long Đồ ma vương – một trong ba đại ma vương. Điểm này rất nhiều người không tin. Nhưng tôi phải nói cho các vị, chuyện này là thật, thật hơn cả vàng! Hiện nay, thông tin mà chúng tôi có được là Lê tông chủ ở trong Đông Giới dùng danh nghĩa của Cửu Thiên hiệu triệu hào kiệt trong thiên hạ, cùng nhau đối kháng ma tu. Các vị có lẽ không biết, Cửu Thiên đó còn là truyền nhân của Cửu Tiêu môn, Cửu Tiêu nhất mạch thật sự. Điểm này, thông tin của Bát Phương Tiền Trang chắc
chính xác hơn thông tin của tôi, cô Đường có từng nghe nói chưa?”
Các vị quốc chủ ở xung quanh nghe thấy ba chữ Cửu Tiêu môn thì sửng sốt một trận, Đường Hiểu Đồng đắc ý ngẩng đầu nói: “Thông tin liên quan tới Cửu Thiên ư? Tôi quả thật biết một chút. Cực Hạn Võ Tôn Cửu Thiên, tôi là người sùng bái của anh ta. Điều mà quốc chủ của nước Trạch nói đều đúng, nhưng còn có một vài điều ông không biết. Cửu Thiên không chỉ là truyền nhân của Cửu Tiêu nhất mạch, còn là tông chủ hiện nay của Cửu Tiêu môn. Bây giờ anh ta đang ở trong Hỗn Độn, tìm lực lượng sót lại của Cửu Tiêu môn. Một khi để anh ta tìm được, tới lúc đó anh ta nhất định có thể trở thành cường giả tuyệt thế, đánh ma tu sẽ dễ dàng hơn.
Quốc chủ của nước Trạch cười nói: “Không ngờ cô Đường vậy mà còn sùng bái Cửu Thiên. Tôi nghe nói, Bát Phương Tiền Trang không phải có mâu thuẫn rất lớn với Cửu Thiên hay sao?”
Đường Hiểu Đồng nói: “Có mâu thuẫn thì sao, không đánh không quen nhau. Ai biết sau này, Bát Phương Tiền Trang chúng tôi liệu có làm hòa với Cửu Thiên không?”
Thanh Vân quốc chủ gật đầu nói: "Có khả năng, chỉ cần Bát Phương Tiền Trang bằng lòng hòa thân với Cửu Thiên, đoán chắc chuyện này thật sự có thể thành.”
Các vị quốc chủ đều cười thành tiếng.
Bọn họ nghe ra ý của Thanh Vân quốc chủ. Nếu là phải hòa thân, vậy thì người mà Bát Phương Tiền Trang có thể gả đi đương nhiên rất có thân phận. Con cháu bình thường chắc chắn không được.
Vậy thì trong Bát Phương Tiền Trang hiện nay, người chưa kết hôn còn có thân phận này, còn có ai? Không phải chính là Đường Hiểu Đồng hay sao?
Đáng tiếc, Đường Hiểu Đồng nhất thời không phản ứng kịp, nghe thấy mọi người cười, cũng không biết tại sao.
Cửu Thiên ở bên cạnh sờ mũi, có hơi ngại.
Quốc chủ của nước Trạch ho hai tiếng, tiếp tục nói: “Đây chính là tình hình của cục diện trong thiên hạ hiện nay. Bây giờ các vị quốc chủ, chúng ta phải thảo luận một chút, Liên minh Nam Quốc nên làm gì. Ba đại thế lực, chúng ta vẫn phải nương nhờ một nhà, hoặc ít nhất dụ một nhà làm chi viện. Nếu không chỉ dựa vào lực lượng của Liên minh Nam Quốc chúng ta, chỉ có thể là châu chấu đá xe”
Các vị quốc chủ nghe vậy thì đều thu lại nụ cười.
Thất Võ quốc chủ ngồi ở bên cạnh Đường Hiểu Đồng, nói: "Nương nhờ ư? Tại sao? Liên minh Nam Quốc của chúng ta cũng không yếu. Bát Phương Tiền Thánh cũng được, Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng được, thậm chí đám ma tu đó, chúng ta đều có thể đánh một trận. Tại sao không thể tự xưng một thế lực, cần gì phải nương nhờ người khác?”
Cửu Thiên hình như nhìn ra chút gì đó, khẽ nói với A Vân: “Liên minh Nam Quốc e là xảy ra chuyện rồi. A Vân, Nha Đầu, khoảng thời gian này, hai người tuyệt đối không thể rời khỏi bên cạnh tôi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất