Không biết bao lâu, Cửu Thiên cảm giác được xe ngựa cuối cùng cũng từ từ dừng lại, lúc này hắn mới mở mắt ra.
Trước mắt dĩ nhiên là hoàng cung hoành tráng, nguy nga lộng lẫy.
Thị vệ hoàng gia với tu vi không tầm thường, khí tức trận pháp dùng mũi cũng có thể ngửi được, còn rất nhiều cao thủ ẩn nấp.
Cửu Thiên mặt không cảm xúc, có thể là thấy hoàng cung đủ nhiều, hoàng cung của nước Trạch không thể khiến Cửu Thiên sửng sốt.
Thiết nghĩ cũng đúng, đất nước căn bản không tính là nước lớn như nước Trạch, chắc không thể gây bất ngờ cho Cửu Thiên.
“Tới rồi, đồ sâu lười. Đi thôi, tôi dẫn anh đi dạo hoàng cung của nước Trạch.”
Đường Hiểu Đồng nhảy xuống từ trên xe ngựa.
Đám người Thanh Vân quốc chủ cũng xuống xe ngựa.
Thị vệ hoàng cung rảo bước đi tới, bọn họ rõ ràng căn bản không biết Đường Hiểu Đồng, đi thẳng về phía Thanh Vân quốc chủ.
Thanh Vân quốc chủ lấy ra một tấm thiệp của mình: “Nước Thanh Vân tới!”
Các thị vệ kiểm tra kỹ thiệp mời, lúc này mới nhường đường.
Thanh Vân quốc chủ không thèm liếc nhìn đám người Cửu Thiên, đi thẳng về phía trước.
Đường Hiểu Đồng rảo bước đi theo, các thị vệ ở bên cạnh hình như coi đám người Cửu Thiên thành người mà Thanh Vân quốc chủ dẫn tới, vì vậy không có ngăn cản.
Đi vào hoàng cung, thứ đập vào mắt là các kiểu dáng tượng điêu khắc.
Đất nước này giống với nước Kình Thiên, yêu thích tượng hình người.
Nhưng điều rất rõ ràng là người của nước Trạch chỉ yêu thích tượng của đế vương. Bất cả bức tượng bày trong hoàng cung đều là người đàn ông để râu mặc long bào, đầu đội hoàng quan.
Cửu Thiên nhìn vài lần, không có hứng thú.
Đi thẳng trong hoàng cung, thị vệ ở xung quanh càng lúc càng nhiều.
Rất nhanh, một nhóm thị vệ trực tiếp cản đảm người Thanh Vân quốc chủ lại.
“Các vị đại nhân, minh chủ có lệnh, tới đây chỉ cho phép hai người là quốc chủ và quốc sư đi vào, những người khác mời nghỉ ngơi ở trắc điện.
Thanh Vân quốc chủ gật đầu, phất tay dẫn một ông lão ở bên cạnh đi về phía ngự hoa viên.
Đường Hiểu Đồng cũng cất bước đi về phía trước, nhưng thị vệ dẫn đầu lại cản Đường Hiểu Đồng lại, nói: “Thưa cô, xin lỗi, chỉ cho phép hai người đi vào. Các vị hãy đi theo tôi, ở trắc điện đã chuẩn bị đồ ăn cho các vị thưởng thức!”
Đường Hiểu Đồng lớn giọng nói: “Tôi không phải người của nước Thanh Vân. Tôi cũng là tới tham gia Liên minh Nam Quốc. Hừ, lính quèn như anh dám cản tôi, cẩn thận đầu đi chơi xa.
Thị vệ cầm đầu nhíu mày nói: “Vậy xin hỏi một câu, cô là ai?”
Đường Hiểu Đồng ngẩng đầu lên, lớn giọng nói: “Tôi, Đường Hiểu Đồng của Đường gia. Còn không tránh ra!”
Thị vệ cầm đầu nhíu chặt mày, nói: “Đường gia?”
Hắn ta rõ ràng không biết Đường gia là gì, mặt mày mờ mịt nói: “Rất xin lỗi. Người lần này tới tham gia buổi tụ hội đều là quốc chủ của các nước Nam Vực, cô Đường, nếu cô không thể đại diện một nước thì không thể tham gia, mời đợi ở trắc điện!”
Giọng điệu của thị vệ lạnh đi vài phần, nhưng lời nói vẫn tính là lịch sự.
Nhưng cho dù như vậy, Đường Hiểu Đồng dường như vẫn bị chọc giận.
Cô ta chỉ vào mặt của thị vệ cầm đầu nói: "Cái gì? Anh cho rằng tôi không bằng một quốc chủ ư? Hừ, anh có biết tùy tiện một hai câu của tôi có thể khiến một nước tan thành tro bụi không? Tránh ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”
Đường Hiểu Đồng nói xong thì trong tay xẹt qua ánh sáng, đẩy thị vệ cầm đầu ra, sau đó cất bước đi về phía trước.
Thị vệ cầm đầu trước tiên là sững người, dường như không ngờ Đường Hiểu Đồng dám ra tay với hắn ta.
Sau đó thì hắn ta khế phất tay, đanh giọng nói: "Cản lại cho tôi!”
Thị vệ ở xung quanh lập tức bao vây lại, Đường Hiểu Đồng rút kiếm của mình ra.
Đồng thời cô ta hét lên với Cửu Thiên và đám người Nha Đầu: “Bọn họ vậy mà dám cản chúng ta, ra tay!”
Cửu Thiên thật sự có hơi cạn lời, Đường Hiểu Đồng này vậy mà ở trong hoàng cung của người ta còn hống hách như vậy. Cửu Thiên thật sự muốn giả bộ không quen biết cô ta!
Đáng tiếc, các thị vệ ở xung quanh nghe thấy lời của Đường Hiểu Đồng, rõ ràng đã coi đám người Cửu Thiên thành đồng bọn của Đường Hiểu Đồng, bỗng chốc bao vây tất cả bọn họ.
Nha đầu và A Vân đều rút ở bên cạnh Cửu Thiên, nói: “Ân công, chuyện này là sao?”
Cửu Thiên thở dài, nói: “Rắc rối đó!”
Đang nói thì Đường Hiểu Đồng đã xuất kiếm lao tới.
Keng một tiếng, thị vệ cầm đầu bị Đường Hiểu Đồng chém một kiếm bay ra mấy trượng,
“Giết!”
Thị vệ cầm đầu đó cũng nổi giận, trực tiếp truyền lệnh.
Ngay lập tức, tất cả thị vệ ra tay cùng lúc, canh kình mạnh mẽ lao về phía Cửu Thiên và Đường Hiểu Đồng.
Cửu Thiên nhấc tay phất một cái, canh khí bao trùm Nha Đầu và A Vân, tránh làm bọn họ bị thương.
Keng một tiếng, những canh kình này nhìn thì khá hung hiểm, nhưng không có một đạo nào có thể đột phá canh khí của Cửu Thiên.
Cho dù Đường Hiểu Đồng bị chém có hơi nhếch nhác, lùi liên tiếp mất bước, cơ thể hơi lắc lư.
“Tụ trận!”
Thị vệ cầm đầu lại phất tay, tất cả các thị vệ bắt đầu vào vị trí, canh khí trên người đều có khuynh hướng ngưng tụ với nhau.
Cửu Thiên không có phản ứng gì, nhưng Đường Hiểu Đồng đã cảm thấy được nguy cơ.
“Đáng hận, các người vậy mà thật sự dám động thủ với tôi, muốn chết à?”
Trường kiếm của Đường Hiểu Đồng để ngang trước người, canh giáp phóng ra, khí tức tăng tới đỉnh phong.
Cửu Thiên mỉm cười nhìn Đường Hiểu Đồng, nói: “Cô Đường, xem ra chuyện cô được mời này, về cơ bản là giả!”
Đường Hiểu Đồng thấy Cửu Thiên vẫn còn tâm trạng nói mỉa thì quát: "Anh quản nhiều như vậy làm gì? Mau giúp tôi xử lý bọn họ!”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, tôi còn có việc cần nhờ người của Liên minh Nam Quốc. Bây giờ giết người, không hợp ý tôi.
Đường Hiểu Đồng bỗng có hơi tức tối, lớn giọng nói: “Nhìn thấy mỹ nữ gặp nạn, anh vậy mà không cứu, anh có phải đàn ông không?”
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn trời, coi như không nghe thấy.
Lúc này, những thị vệ đó lần nữa cầm kiếm công kích tới.
Canh kình mạnh mẽ, một kích liên thủ là vạn luồng ánh sáng.
Lập tức trên người Đường Hiểu Đồng bị thương, trong những thị vệ này cũng có cao thủ Địa Canh.
Chút thực lực này của Đường Hiểu Đồng muốn gây rối ở đây, rõ ràng không có khả năng.
Nhưng Cửu Thiên vẫn vững như thái sơn, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Canh khí phóng ra, trầm ổn như núi, nhìn người của nước Thanh Vân ở xung quanh cũng có vẻ mặt sửng sốt.
Thanh Vân quốc chủ vốn đã đi xa cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Cửu Thiên.
“Người này là ai? Thật lợi hại!”
Thanh Vân quốc chủ nhìn ra sự bất phàm của Cửu Thiên, sửng sốt thốt lên.
Coi thị vệ hoàng gia như vô hình, thực lực cỡ này không phải ai cũng có thể có.
Ông lão ở bên cạnh ông ta nhìn kỹ Cửu Thiên mấy lần, nói: “Trẻ tuổi như vậy, lại có tu vi như này, tôi thật sự nghĩ không ra là vị cao thủ nào. Cho dù là Đường Huy của Bát Phương Tiền Trang đó cũng chỉ có như vậy.
Thanh Vân quốc chủ lắc đầu nói: “Đường Huy có thể làm được như vậy nhưng cũng phải dựa vào thần khí thần binh trên người cậu ta. Ông nhìn cho rõ, người này chỉ dựa vào canh kình của mình, hơn nữa còn bảo vệ ba người"
Thanh Vân quốc chủ khẽ gật đầu nói: “Ta cũng không dám tin nhưng quả thật là vậy!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất