Đường Hiểu Đồng cũng bị thủ đoạn của Cửu Thiên dọa sợ, nhất thời ngơ ngác không biết nói gì. 

Cửu Thiên nhìn cô ta, lại nhìn những tên áo đen kia, nhẹ cười nói: "Cô nương, tốt nhất cô nên quyết định nhanh đi" 

Đường Hiểu Đồng lúc này mới phục hồi tinh thần lại: "Muốn, cần giúp! Nếu anh bây giờ giúp tôi, chắc chắn tôi sẽ hậu tạ!" 

Cửu Thiên gật đầu, thái độ so với vừa rồi bảo hắn cút thì khá hơn nhiều. 

Quay đầu, ánh sáng trong mắt Cửu Thiên hơi hấp háy, liếc mắt nhìn quét qua những tên áo đen kia, lạnh lùng nói: "Cút!" 

Giọng nói không lớn, nhưng nháy mắt lại khiến cho toàn bộ đám áo đen miệng hộc máu tươi, kinh hãi liên tục lui đi. 

Một tiếng này của Cửu Thiên mang theo cả thần hồn chi lực. Những tên áo đen thực lực bình thường này làm sao mà chịu nổi được. Tức khắc cả đám bị thương, tu vi hơi yếu một chút thì tim gan phèo phổi cũng quay cuồng luôn rồi, hơi thở thoi thóp, không còn chí lực để giao chiến. 

"Di!" 

Một tên áo đen mắt thấy không ổn, có cao thủ thần bí như Cửu Thiên ở đây. 

Cho dù có tiếp tục đánh, có vẻ bọn họ cũng không có phần thắng nào cả, hơn nữa đội thành vệ cũng sắp tới rồi. Vẫn nên đi sớm thì hơn! 

Đường Hiểu Đồng trợn tròn mắt, cứ như vậy nhìn đám người áo đen bị một tiếng của Cửu Thiên đẩy lùi. 

Đợi đến khi tất cả những kẻ áo đen biến mất trong tầm mắt, Đường Hiểu Đồng mới lên tiếng hỏi: "Vị công tử này, rốt cuộc ngươi là ai!" 

Cửu Thiên cười cười không nói gì, không phải hắn không muốn trả lời, mà là hắn sợ nếu thật sự nói ra tên sẽ dọa đến vị Đường tiểu thư này. 

Cửu Thiên nhẹ cười nói: "Bèo nước gặp nhau, cần gì phải hỏi đến tên họ. Cô nương, sau này làm việc vẫn nên cẩn thận. Tiểu thư khuê các như cô, ra cửa vẫn nên mang theo vài thị vệ mới được!" 

Nói xong, Cửu Thiên liền chắp hai tay sau lưng, quay trở lại trong sương phòng. 

Đi vào, Nha Đầu liền nói: "Ân công, anh thật là lợi hại! Anh có thể dạy công phu của anh cho em không?" 

A Vân bên cạnh nói: "Ân công, không phải anh muốn rời Nam Vực, quay lại Đông Giới sao? Hiếm khi gặp được người của liên minh Nam Quốc, ngài lại giúp cô ta, vì sao lại không nhờ cô ta giúp đỡ?" 

Cửu Thiên cười trả lời: "Đừng vội. Không cần ta tìm cô ta. Cô ta sẽ tự mình đến tìm tôi!" 

Cửu Thiên tràn đầy tự tin ngồi xuống, sau đó ôm Lương Long từ trong lòng ra. 

Đứa trẻ mới sinh được một hai ngày, cũng không quấy khóc gì, cứ mở to mắt nhìn Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cũng chưa từng nuôi trẻ con, thấy Lương Long trợn mắt nhìn hắn. Cửu Thiên nhíu mày nói: "Bây giờ tôi phải cho cậu ăn cái gì đây. Cậu từ từ, đừng để đến lúc đói lại làm phiền tôi. 

Nói rồi, Cửu Thiên liền đặt Lương Long lên bàn. 

Tiếp đó, A Vân và Nha Đầu liền thấy được một đứa trẻ rõ ràng là mới sinh ra không được bao lâu, bắt đầu há to miệng ăn thịt, uống rượu, uống xong còn có thể ợ một cái! 

Nha Đầu cực kỳ tò mò nhìn Lương Long, còn định vươn tay xoa mặt Lương Long. 

Nhưng cô bé vừa duỗi tay ra, liền cảm giác đau đớn như bị kim châm, Nha Đầu hét lên đau đớn. Sau đó, trên cánh tay Lương Long xuất hiện một ấn ký trường thương. 

Cửu Thiên cười cười nói với Nha Đầu: "Đừng chạm vào cậu ta, để tự cậu ta ăn đi." 

Vừa nói, Cửu Thiên vừa thả tiểu Hắc ra. 

Bây giờ người đi theo hắn ăn cơm lại ngày càng nhiều, vốn dĩ sức ăn của tiểu Hắc đã không nhỏ rồi, bây giờ thoạt nhìn, sức ăn của Lương Long này cũng không hề kém, xem ra chuyện cơm nước sau này, chỉ sợ có gọi một bàn đồ ăn cũng không đủ. 

A Vân ngồi đối diện Cửu Thiên, ánh mắt lay động, lặng lẽ nhìn Cửu Thiên trước mặt. 

Ở trong mắt cô ta, Cửu Thiên quả thực chính là một người con trai rất thu hút. Tu vi cường đại, kiến thức rộng, trên người có khí tức cường giả, còn không hề ăn chơi trác táng kiêu ngạo tự mãn. 

Tuổi tác chắc chắn chưa quá ba mươi, nhưng đôi mắt lại cơ trí như nhìn thấu vạn vật thế gian. 

A Vân nhìn nhìn, đột nhiên cảm giác có hơi ngây ngốc. 

Nhưng vào lúc này, cửa sương phòng lại đột nhiên bị đẩy ra. Ngay sau đó, bóng dáng của Đường Hiểu Đồng lại rơi vào mắt Cửu Thiên. 

"Cô nương, lại có chuyện gì sao?" 

Cửu Thiên cười tủm tỉm hỏi. 

Hắn đoán cực kỳ chính xác, quả nhiên Đường Hiểu Đồng sẽ không nhịn được mà đi tìm hắn. 

Đường Hiểu Đồng cũng không nói nhiều, duỗi tay lấy ra một chiếc vòng đặt lên trên bàn nói: "Vị công tử này, cảm ơn anh vừa rồi giúp tôi giải vây. Thực lực của anh rất mạnh, tôi chưa bao giờ gặp được một luyện khí sĩ trẻ tuổi mà lại lợi hại như ngươi, tôi muốn mời anh bảo vệ tôi mấy ngày. Đến lúc rời khỏi liên minh Nam Quốc thì thôi. Bên trong đây có những loại đan dược và dược liệu tốt nhất, anh có thể xem thử một chút." 

Cửu Thiên cười nói: "Cô muốn tôi làm thị vệ cho cô à? Chút đồ này, chỉ sợ là không đủ đâu. Cô vẫn nên thu lại đi!" 

Đường Hiểu Đồng nhíu mày nói: "Vị công tử này, tôi cảm thấy anh vẫn xem thử bên trong trước đã. Thứ tôi nói là tốt rất khác so với những thứ người khác nói là tốt đấy" Đường Hiểu Đồng đẩy vòng ngọc đến trước mặt Cửu Thiên, Cửu Thiên lắc đầu, nhưng vẫn nhìn thoáng qua. 

Cái này không xem không biết, vừa thấy ánh mắt Cửu Thiên thực sự sáng rỡ, cười nói: "Thần dược, còn có vài viên tiên đan. Cô nương, giá này của cô thật sự là không rẻ. Nhiều thứ tốt như vậy, thừa sức mời một vị võ tôn đến giúp cô." 

Đường Hiểu Đồng đắc ý ngẩng đầu nói: "Thế nào, vị công tử này, có thể bảo vệ tôi mấy ngày không?" 

Cửu Thiên buông vòng ngọc đẩy lại trở về trước mặt Đường Hiểu Đồng, nói: "Xin lỗi. Tôi không có hứng thú. Hơn nữa, cô nương, tôi khuyên cô một câu. Tiền tài không nên lộ ra ngoài, cô tin tưởng tôi. Có nghĩ tới, nếu tôi là người mưu mô, cố ý cho một đám áo đen lừa gạt cô, bây giờ thì cô chính là mất cả người lẫn của. 

Đường Hiểu Đồng sửng sốt, rõ ràng cô ta không ngờ tới như vậy. 

Cửu Thiên nói tiếp: "Huống chi, tôi cũng không có thời gian. Chuyến này tôi định gia nhập liên minh Nam Quốc. Thật sự không có thời gian bảo vệ cô! Cô nương, nghe tôi khuyên một câu, nhanh chóng rời khỏi thành Đại Hoang đi. Nơi này đối với cô mà nói rất nguy hiểm! Không phải lần nào cũng có người tốt như tôi giúp cô giải vây. Nghe xong lời Cửu Thiên, Nha Đầu bên cạnh nghi ngờ nói: "Ân công, không phải anh... 

Câu tiếp theo cô ta còn chưa dứt lời, đã bị A Vân kéo qua bịt kín miệng. 

Cửu Thiên mỉm cười liếc Nha Đầu một cái, ý bảo cô ta đừng có nói hớ, đồng thời cũng tiếp tục nói: "Cô nương, mong cô nhanh chóng rời đi" 

Đường Hiểu Đồng chợt cười nói: "Thì ra là công tử định gia nhập liên minh Nam Quốc. Vậy thì vừa khéo, cái này thì tôi lại có thể giúp được. Không bằng công tử cứ đi cùng tôi thế nào?" 

Cửu Thiên ra vẻ kinh ngạc nói: "Cô có thể giúp sao? Có cách gì có thể giúp sao?" 

eyJpdiI6IjF4Tk5WTDhvUHFOWlpySDNsb2QwbkE9PSIsInZhbHVlIjoiMUlVS3VvV2lzQWU5S2VSaVVDeTJHV3JhNVQxbnVLOXk0Rk1WS1ByS3p2dys5UmpHenVPNG00TkVnR3JBd0VDT05QYWdvXC9DTXdhVENjUDVWZnFFY3ZwRnFwcGdac1NaWUNCcUQ3ZUZXOFdXY0NIclZlMmtFOStUdHFDcm5oa3NFaUdQS1IzMWJqV1BYUjV2NitXbHRtWVhxMWd0SUpWdlFpS05ZbGU3Uzk4RmNqTEJNbUFyWEJsWXFBUnBOeklxTzJ6Sll5RCtWVWxOXC90WXBCMU1xM0ZcL1FzYW9GYTJUZFdlMXRvUWd6clJEKzRBQ0lpdHNlcW4xWTJ6cEJLXC93a2JtS1RpTHhaM1RCelhMMUtHdGVOYmFoaHRBcFdZTVhFMnAzb0V4aHNYcTRpVVBIWlJPdTQxOGVSdmpFN2hpVTN3RHpWUjZoZjhSTEQ4Wjk3M21SUkF3Q0I4cGtYY1NoRTVVVHBwMVFlNXUzd1NrdjVHZ3dVS05LTHFpbUVscndrSHlqNytxSFwvSzYzZ09MQlFqeTRZUUJSK0JVNFJZWDZcL014SXh2T25KT1dHeUppQk05ZGtzcnBTNnJvUm9WU200XC9oSytzejRWQWtcL1RuTVJNNjBwSkdob21NQVVCNnlTT3laV01kTXZHZjloNThyamNHdE83aVJcLzhNTXlWOTl3QWUwYWdtN0JBZkFpdmJHUzRva0syNzBmYzl3alRUdjloM1BIM094anZ6cUhEa1crcE5IcEthXC8yU09IUitmeVJwSzNLK3d0MUtvNjVsVEp1dzkrRjU4aXc9PSIsIm1hYyI6IjNjZjE0Y2U1YTFmYzQ1NDllODlmMDRmZTliNjg3NTE5ZjY4MWRiODdjMmEzYWE3ZmZjMTVkZTM4ZjYzZjMwZWUifQ==
eyJpdiI6InZlMUJQOGpcL2VxY1FDQTdcL09YUDB0UT09IiwidmFsdWUiOiJZanA0VkhsTlpiQ00wYmNoc2hTczBpWW1nNTVtNjdWUE5RczcwYjVlTU9JRHdnQ3dkMXlWbVFZTkFucXhiNGg3am0xeVN4SEJZbDFPdm14OUVzNUl5VFdCSEZCY0VRcERVXC9rNThhMkMzVUNLWWNTYXVCbGRaRFFvSXpSM001THFKbTc3aUx4SzlNSFptU0s1eDN0OFpTMWxSczRqTHUrelVMVk5iV3VyZXp6YnpMM3JEdDgwQ2pJSlZvOEdXdEs2NysrXC9LXC9TMDdyRU44RVhxelwvQjRPOUFTSzJsQ213bmY1cnNER3lvVDZZa200WGVZT0VVZkd2Q09zVWpuNWxNbkI3cENSTnNqcE1nbmF0cDk1WVB1Q0NDY0ZcL2hIbVwvZlJMVE8xZEI0Z200K2NGYTNhVU1NS3U1bTh0c2doRVNwMjlENlRlRHhUVHc3Y25jMGZGR1Y4UHlHTFU3VHl6dFwvTGlLVWlaTDRzdkxhRGlcL3kxc2Mwd2cwcHM2RTB2V0FOQjFrYlVERWI4NW1BUW9HcE1VN1wvcFF0QmdVY2gzWmNDZnV3NmlpUGI0Zzh6SlhDOG9EVzRJZ2g1M1RvdUZNZmIzMG85d241UGhJQTFOOUR5WU11WWNWNllEd0lcL0xCUDhUSHB2OUUwSEJ4Njhwck9LSFFBd0htSVVyd3VpQTdPWGEiLCJtYWMiOiI1ZGZjY2QxNzdjNzZiYzk5MjNlMTVhYWRmNzM2ZjExMmIxNGUyYTQyOWYxMjE2NjJmMjZlOTZhN2Q3MWE5YzI1In0=

Cửu Thiên không để ý lời vô nghĩa của lão Cửu, ra vẻ suy tư, sau đó cười nói: "Được rồi, cô nương, cô đã thuyết phục được tôi. Như vậy đi, tôi sẽ đi cùng cô sớm nhất có thể!"

Ads
';
Advertisement
x