Trong lúc đang mơ màng, hắn hốt hoảng nhận ra, đất trời lại có ánh sáng lờ mờ.
Mọi thứ xung quanh dần rõ hơn. Đập vào mắt hắn là nóc nhà đơn sơ cùng một lỗ thủng lớn, thậm chí còn có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
“Cửa sổ ở mái nhà rất độc đáo!”
Cửu Thiên hơi mỉm cười, từ từ ngồi dậy.
Đã lâu rồi hắn chưa có giấc ngủ thoải mái như vậy, tuy rằng lúc này phải coi như hôn mê mới đúng.
Hắn hoạt động gân cốt, Cửu Thiên cảm giác mình cũng đang hồi phục rất tốt.
Những vết thương kia đã lành gần hết.
Không thể không nói, hung thú hỗn độn kia đúng là quá mạnh. Không hổ là tứ đại hung thú nổi tiếng.
Tuy nhiên Cửu Thiên hiểu rõ, loại hung thú này chỉ mạnh như vậy trong Hỗn Độn mà thôi. Nếu rời khỏi Hỗn Độn, nó sẽ mất hỗn độn chi khí vô tận để duy trì.
Chắc chắn sức mạnh của nó sẽ suy yếu. Thật ra Cửu Thiên không cần lo lắng rằng lần gặp kế tiếp, Linh Bối sẽ lại thả con hung thú hỗn độn đối phó với hắn.
Vì Cửu Thiên biết rất rõ, khi gặp lại Linh Bối, chắc chắn họ không còn ở Hỗn Độn.
Giờ đến lượt Linh Bối tới tìm hắn.
Cửu Thiên vặn eo, duỗi tay, sau đó lại nhìn xung quanh.
Lúc này, Cửu Thiên mới chú ý đến, bên cạnh có một cô bé mười mấy tuổi vẫn đang mở to mắt nhìn hắn.
Lúc này Cửu Thiên mới nhớ ra, khi hắn rơi ra khỏi Hỗn Độn, đã rơi xuống một nơi mà ngay cả hắn cũng không biết.
Lúc ấy trong cơ thể hắn, tất cả sức mạnh đã bị cơn lốc vặn vẹo và hung thú hỗn độn xé rơi rớt tan tác. Hoàn toàn không thể ổn định cơ thể. Sau khi rơi xuống như đã đến nơi hoang dã nào đó.
Trước mắt, hình như có một cô bé hỏi hắn có phải là luyện khí sĩ gì hay không.
Âm!
Cửu Thiên đang định nói, bỗng cô bé kia lại quỳ trước mặt Cửu Thiên.
“Tiên Khí sư đại nhân, xin anh hãy cứu chị của tôi đi. Một viên tiên đan là được, cầu xin anh hãy cứu chị của tôi!”
Đôi mắt cô bé rưng rưng, bắt đầu dập đầu với Cửu Thiên.
Cửu Thiên vội vàng nhẹ nhàng vung tay, lập tức có một cơn gió nhẹ đỡ cô bé dậy.
Nhìn cô bé này, Cửu Thiên hỏi: “Em đã đưa anh từ vùng hoang dã về đây sao?”
Cô bé gật đầu nói: “Đúng vậy. Anh nặng quá, một mình em gần như không thể kéo nổi!”
Cửu Thiên hơi kinh ngạc, hắn tự biết rằng mình nặng thế nào.
Đừng trông hắn có vẻ không cường tráng, dáng người cân xứng, vóc dáng không quá cao mà nhầm. Cơ bắp của hắn đều như sắt đá.
Cho dù không cố tình sử dụng sức mạnh cơ thể, thế nhưng cân nặng của hắn cũng gấp mấy lần người bình thường.
Cô bé này có thể kéo hắn về, đúng là không đơn giản. Cửu Thiên nhìn hơi thở của cô bé, nhận ra cô bé không phải võ giả, chẳng qua thần hồn chi lực hơi đặc biệt mà thôi.
Hoặc cô bé là một luyện khí sĩ, hoặc một cô bé có thiên phú tuyệt vời nhưng chưa phát hiện.
Cửu Thiên vuốt cằm suy tư trong chốc lát. Hắn cảm thấy là trường hợp thứ hai.
“Cảm ơn em, cô bé. Em xin tiên đan để cứu chị? Chị em bị ai đánh sao?”
Cô bé lắc đầu nói: “Không phải, chị ấy mắc bệnh. Tiên Khí sư đại nhân đại từ đại bi. Chị em là người tốt. Chị ấy không nên chết sớm như vậy!”
Gương mặt cô bé ướt đẫm nước mắt, thành khẩn nhìn Cửu Thiên.
Nhìn thấy Cửu Thiên chỉ cần một tối đã từ thương nặng ngất xỉu, chuyển sang dáng vẻ khỏe như vâm.
Thấy Cửu Thiên chỉ cần vẫy tay đã có thể đỡ cô bé dậy. Cô bé hoàn toàn coi Cửu Thiên là Tiên Khí sư mà mình luôn tìm kiếm.
Vì trong suy nghĩ của cô bé, chỉ có Tiên Khí sư mới có thể làm được như vậy. Tối hôm đó, cô bé mở to mắt nhìn vết thương trên người Cửu Thiên dần khép miệng. Máu tươi chảy ngược về!
Tất cả những võ giả cô bé từng thấy, chẳng ai có thể làm được như vậy.
Cửu Thiên thở dài, nói: “Gặp nhau cũng là duyên. Em đã nhặt được anh, nếu anh không giúp chẳng phải rất mất mặt hay sao. Được, đưa anh đi gặp chị của em”
Cô bé liên tục gật đầu, lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
Cửu Thiên theo sau cô bé. Vừa ra khỏi phòng, hắn đã thấy bầu trời bên ngoài tối sầm, còn có lác đác vài giọt nước mưa.
“Kỳ lạ!”
Cửu Thiên hơi nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được một sức mạnh khác thường trên bầu trời đang dần tan biến.
Hơn nữa, có vẻ như cơn mưa này chỉ rơi xuống viện. Những nơi khác vẫn còn nắng ráo. Đây mới là điều kỳ lạ nhất
Tuy nhiên Cửu Thiên không hề sợ hãi. Giờ cả thiên hạ, chẳng mấy người có thể uy hiếp đến tính mạng hắn. Kể cả ở ma quật, Cửu Thiên cũng tin rằng hắn có thể chém giết ra ngoài. Nơi này càng chẳng hề khó.
Hắn đi theo cô bé đến một căn phòng khác.
Căn phòng này trông có vẻ tốt hơn căn phòng trước. Ít ra trên mái nhà kín mít, không có lỗ thủng nào.
Một cô gái nằm trên ván giường gỗ. Vẻ mặt cô ta trắng bệnh, hơi thở yếu ớt. Thấy Cửu Thiên đi cùng cô bé, cô ta cũng chỉ mở to mắt, không nói được câu gì
“Chị ơi!” Cô bé chạy tới mép giường. Cầm tay cô gái nói: “Chị, em tìm được Tiên Khí sư đại nhân rồi. Hắn đến chữa bệnh giúp chị, chị được cứu rồi!”
Cửu Thiên nhìn cô gái kia, hắn chỉ cảm thấy có chút kinh diễm.
Tuy rằng đang mắc bệnh. Nhưng cô gái này vẫn rất đẹp. Thế nhưng đẹp như vậy lại bị bệnh nặng sắp chết, đúng là khiến người ta phải nuối tiếc.
Cửu Thiên bước lên, quan sát kĩ lưỡng người phụ nữ trước mặt.
Sau đó để ngón tay, vào mi tâm của người phụ nữ kia.
Canh khí từ từ chui vào. Lập tức, Cửu Thiên cảm thấy trong người cô ta đã xuất hiện sự sống dồi dào, lan truyền đến khắp tứ chi, sức mạnh cực kỳ khủng khiếp. Từng chút sức mạnh trong đó đều vô cùng mạnh.
Đúng vậy, sức mạnh này đúng là hữu dụng. Cửu Thiên lập tức tìm ra chứng bệnh, trong người cô gái này đang áp chế một loại sức mạnh.
Cơ thể và sức mạnh của cô ta chênh lệch nhau quá lớn, mà có vẻ cô ta cũng không biết cách dùng hay cách khai thông, nên mới trở thành như thế này.
Càng làm cho Cửu Thiên nhíu chặt mày hơn, đó là sức mạnh này ẩn giấu rất sâu. Nếu không phải sức mạnh thần hồn của hắn vô cùng khủng khiếp, chưa chắc đã có thể phát hiện.
“Tiên Khí sư đại nhân, sao rồi? Liệu có thể chữa được cho chị em không?”
Cô bé mong đợi nhìn Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn cô gái kia, nhấc ngón tay nói: “ Vẫn có thể cứu. Nhưng em phải nói cho anh biết, rốt cuộc các em là ai? Em và chị tên là gì?”
Nha Đầu cắn môi nhìn Cửu Thiên. Trên giường, A Vân cố hết sức, thở hổn hển nói: “Nha Đầu, để hắn đi đi
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất