Nam Vực, Trạch Quốc. 

Cổ thụ che trời, đất nước của sông nước. 

Trạch Quốc không phải là nước lớn, cũng không phải là một trong chín cường quốc. 

Đây là một quốc gia ở Nam Vực gần phía bên kia của bờ hư không, cạnh nước Bỉ Ngạn, thuộc nước ở ven bìa. Bình thường không ai quan tâm đến nó. 

Nhưng trong khoảng thời gian này, dường như Trạch Quốc lại náo nhiệt lạ thường. 

Thành Đại Hoang, thủ đô Trạch Quốc. 

Được xây dựng trên sa mạc hiếm có của Trạch Quốc, hầu hết các tòa nhà nơi đây đều được xây dựng bằng gỗ và đá, không giống bình thường nhưng lại mang phong cách độc đáo. 

Thành trì không nhỏ, thương nhân đi lại như mây, ngựa xe như rồng. 

“Tránh ra, tránh ra, tránh ra. Mười đại cao thủ của nước Thiên Tinh đã đến! Người không liên quan mau tránh ra!” 

Trên đường phố, tiếng la hét vang lên. 

Ngay lập tức, các tiểu thương và người bán rong ở cả hai bên, và dân chúng xung quanh, tránh đường. Nhìn một đoàn thuyền từ từai đi qua đường phố. 

“Đây là người thứ mấy rồi? Nước Thiên Tinh cũng là nước liên minh sao?” 

“Tôi đoán vậy. Đếm bằng đầu ngón tay, cũng có hơn mười nước đã phái cao thủ đến đây. Rất nhiều người đã đến Trạch Quốc, nên chúng ta an toàn hơn rất nhiều. Giờ ma tu 

quá hung dữ và ngang ngược. Về cơ bản, mỗi ma tu đến từ bên bờ hư không đối diện đều rất mạnh. Chí ít, mỗi ma tu đều sẽ mang theo một đội quân con rối. Nếu trong Trạch Quốc không có đủ cao thủ. Vậy chúng ta sẽ bị ma tu tàn sát như hai nước nhỏ khác. 

“Đừng nói vậy, nghĩ lại tôi đều cảm thấy không rét mà run!” 

Một đám người đang bàn tán xôn xao. 

Nhưng vài vị cường giả ngồi trên thuyền lại hoàn toàn chẳng coi Trạch Quốc ra gì. 

Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn kia đúng là như sắp lấy lỗ mũi nhìn người! 

“Tránh ra! Tao bảo mày tránh ra cơ mà? Con bé kia!” 

Tiếng roi da vang lên, những người xung quanh đều hoảng sợ lùi lại. 

Giữa đường, một cô bé quỳ dưới đất, đôi mắt đẫm lệ:gi "Cầu xin các vị đại nhân, các vị cường giả. Xin hãy thương xót, cứu chị gái tôi. Chỉ cần một viên tiên đan, cầu xin mọi người. 

Cả người cô bé kia toàn là tro bụi, trông dáng vẻ khoảng 11-12 tuổi. 

Một người đàn ông đứng ở đầu thuyền chế nhạo: "Tiên đan? Con nhóc kia, mày mà cũng dám mở miệng đòi tiên đan? Người phàm các ngươi làm gì có chuyện có được tiên đan. Nhanh tránh ra, nếu không hôm nay mày sẽ phải da tróc thịt bong!” 

Cô bé cắn răng, gương mặt đầy nước mắt. 

Người đàn ông lại quất thêm một roi xuống đất, nói: “Vẫn chưa tránh ra sao? Kể cả mày có quỳ đến đứt chân ở đây, cũng chẳng ai cho mày tiên đan đâu. Muốn có tiên đang mày phải đi tìm tiên khí sư.me Mà ở đây thì tìm đâu ra tiên khí sư cơ chứ! Không có đâu!” 

Nghe vậy, cô bé kia hỏi khẽ: “Vậy phải đi đâu tìm tiên khí sư đây?” 

Người đàn ông cười nói: “Tiên khí sư đại nhân đều là thần tiên thật sự, đến vô hình đi vô bóng. Người thường không thể tìm thấy, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Mày muốn đi tìm, không bằng đến núi sâu rừng già thử vận may xem. Có khi lại tìm thấy đấy!” 

Nói xong, rất nhiều người trên thuyền đều bật cười. 

Rất nhiều người hai bên đường cũng cườimm thành tiếng. 

Cô bé này đúng là có suy nghĩ kỳ lạ. Chẳng lẽ cô bé nghĩ, cứ quỳ xuống cầu xin mỗi cường giả đến đây là sẽ có được tiên đan, cứu người chị bệnh nặng sắp chết của mình sao? Thiên hạ này rộng như thế, làm gì có chuyện tùy tiện gặp được người. 

Tuy nhiên cô bé cũng không bỏ cuộc. Nghe người đàn ông nói, trong núi sâu rừng già sẽ có tiên khí sư. 

Cô bé lập tức đi ra ngoài thành. Thật ra nơi này rất gần cửa thành. Mọi người đều nhìn cô bé ra khỏi cửa thành. 

“Hầy, cô bé này muốn tiên đan đến phát điên rồi. Tôi thấy lần này cô bé ra khỏi thành, e rằng khó có thể quay về!” 

“Trạch Quốc chúng ta làm gì có tiên khí sư? Cả liên minh các nước phía Nam, nghe nói cũng chỉ có năm sáu tiên khí sư mà thôi. Nếu không bất đắc dĩ thì họ sẽ không xuất hiện ở đây. 

“Đúng vậy, trừ khi trên trời rơi bánh nhân thịt. Nếu không chắc chắn cô bé không thể tìm thấy” 

“Cô bé thật đáng thương! Hy vọng trời xanh có thể thương hại cô bé một chút!” 

Đám người bàn tán sôi nổi. 

Cô bé cũng đã biến mất ngoài cửa thành. 

Sau khi ra khỏi cửa thành, cô bé đến vùng hoang dã rộng mênh mông. Nhìn một lượt, trong phạm vi vài dặm, không có một bóng cây. 

Cô bé ngơ ngác nhìn xung quanh, tiếp tục bước đi đến nơi không có người qua lại. 

Khi đói cô bé sẽ ăn bánh mang theo, nếu khát thì tìm những hồ nước nhỏ. Cô bé cứ lang thang bên ngoài như vậy ròng rã 3 ngày. 

Cô bé chỉ có thời gian bảy ngày. Lần trước trên phố, cô bé đã cầu xin một vị cường giả, khám bệnh giúp chị gái. 

Hắn ta nói chưa thấy triệu chứng này bao giờ, ngay cả huyền đan nguyên đan dược cũng chỉ có thể dữ mạng cô ta thêm mấy ngày mà thôi. Nếu muốn chữa khỏi, phải có tiên 

dan. 

Nhưng tiên đan rất khó tìm. Cô bé đã quỳ ba ngày trên phố. 

Đây là cơ hội cuối cùng của cô bé! 

Nhưng đã ba ngày trôi qua, mà cô bé vẫn chẳng tìm thấy gì. 

Cô bé buồn bã òa khóc. 

Cô bé và chị sống nương tựa lẫn nhau, chị gái luôn chăm sóc cô bé. Giờ chị gái bị bệnh mà cô bé lại chẳng có cách nào. 

Cô bé càng khóc càng buồn hơn, nước mắt rơi như mưa, khiến mặt đất ướt sũng. Hơn nữa hoa cỏ cũng nhanh chóng mọc lên từ dưới đất. Bầu trời cũng buồn bã như cô bé, chỉ cần cô bé khóc là trời đổ mưa. 

Mội lúc sau cô bé cũng không phát hiện ra trạng thái kỳ lạ này. Sau khi khóc một lúc lâu, cuối cùng cô bé quyết định xoay người quay về. 

Không tìm thấy tiên đan, không cứu được chị gái, vậy cô bé cũng phải về thôi. Vì nếu chị gái chết thật, thì cô bé còn phải nhặt xác cho chị. Cô bé nói nhỏ: “Ông trời khốn nạn, ông không có mắt. Chị tốt như vậy, sao ông lại muốn để chị ấy chết, tại sao? Ông nói cho tôi biết đi!” 

Khóe mắt cô bé đỏ ửng, cô bé khóc đến kiệt sức. 

Nhưng sau khi cô bé nói xong câu này, bỗng cô bé thấy có ánh sáng lao xuống từ trên bầu trời. 

Ánh sáng kia rất nhanh, giáng xuống từ trên trời. Cô bé sợ ngẩn người, lẩm bẩm: “Biết bay? Từ trên trời hạ xuống, chẳng lẽ thật sự là tiên khí sư đại nhân?” 

Nói rồi cô bé vui mừng lao về phía trước, vừa đi vừa hét to: “Tiên khí sư đại nhân, tiên khí sư đại nhân!” 

Cô bé vẫy tay hét to, sau đó nhìn thấy tia sáng kia hạ xuống đất. 

Âm! 

Mặt đất chấn động, xuất hiện hố sâu. 

Tình huống này, trông không giống hạ xuống đất, mà là rơi xuống! 

Cô bé sợ hãi không dám nhìn, nhích một chút về phía trước. “Không phải ngã chết rồi chứ!” 

Cô bé chợt nhìn xuống hố sâu, bất thình lình thấy bên dưới là một người đàn ông. 

Quần áo hắn tả tơi, vẻ ngoài không tệ, cả người toàn là máu nhưng vẫn còn hơi thở. 

“Thế mà vẫn chưa ngã chết sao?” 

Tiểu cô nương thấu tiến lên, kinh ngạc nói. 

eyJpdiI6Ild5aFFueWlZT1BadDJsRlIrTEhpS1E9PSIsInZhbHVlIjoicmJ1N0JvRDdYV2pNT25TNUJ3cE82QWJjUWVyWGE5TDJweDU3M1AzVkZMbDVTdHdsZGNkUmtOUmVVQXRFM0JVTU1wVHFIMXpuSENDY1UzMU1lT2g5WUFvTUl1M2ZsSVRIRjhyT0JxNVZPVVNvSzZRbFwvZStJbkhpdHpFdlNCNXpjZlQzS1MyS0pOSUtmSGpqM3NSSFlKUTFLY0tZMnhRT3BxVWx1KzUxcDNoZkFPdkxCQ0lhV253MUFPbFIzcmVmcmFURWVPZWZvOEQ5Tk03YUxQM3V2WEZ2T0xuWmNTOWNHSFUrRmJCZzZ4NnB4eVZWTjJTMnNoVzBldHdjUnVHVWQiLCJtYWMiOiJlZjkzMzJmMzYzNzY2YWYwMTgxNDY4MTU4ZWNjMjVkNWI1NjcxM2RhNmY4ZmJhNjFlMzU5ZTA5OTQ4YTQxMDgyIn0=
eyJpdiI6ImpGMnZOXC9vdUErT2RsTGlFOFFxT2hRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InI3Q0JZbnRJU3gwb1VMN0x5V29XcHJlc0plN1FJTkVlM25ZNUJDaU5YXC9UQ2oyc3QrOGNOVUJ1MnJCS04rTDhhOWJHZlwvbnB2TGsxa0dWaU5hVzRxOWw5NDNWcjAza0xRb3RrME9GOTRFVU1CbENSYVV4bmU3Z2xsb3RJTnFPR1FxQ0tnRG5iK3hFWHY4RlF0Tmt4Tzc2R3BFVUtJYmNoN2hLdVV3S0tUaTM5SEpCQkxoMmFFYVE1eDU0RkpvTE53d3dZTlFUY1wvYVZaVHFwdTFNaFNDc2VmVERyZTZqWWVsM00rVE1RQStmRkNtYzYyK1ViVmM5eUs2UVR1OUh3ZUVUOGxHWHRwZ1VSbHY5VGFqUnlWXC9SVDdweUxLdldvb1VWU250WjR4TllzMTI3NEVCZU9ZbHl3SEZpUlVvRklrUW94VzY5b1N1OHhSV2pMOXRDb0lIcUloemJMM0NtanBcL3ZzWGV2QUw4aFFEQTA4bys3TXc1S0JtTnM2eHEyajlMNEI2SDZtOUdpZUwycUYrM0JHWTZ3Wm1tc2pDem1YSVZOaXc4VXc5U2hHaTFZWmJiMHpscno5TGtHZzBGZWRxc29Dc0RcL21jWFwvVlQwRFIzaEVpSE5sZmVOYjd5V3VZMkZReHE1Szk2dFErUk5kVGpTTTlqQkpaTElPb2pWbzBxbWFLaXNBUkJwMFlDb2pWeDlsYm1WcnBcL3c3R3hNd0doQ0lYS2ZLVVhMVVwvMWxtVzNYRjhRZTFzOUF6Unc2Z01SQmZyYkFWeUo1UXozQ3AzODJQR1Z4a2tFbWI5TGx1bnRMenl1ZEVLY1JySytUMkVaRjMyR0VpdUx1c2VjM3dcL2dlMVVBWkYzOXE0RXEzY2ZlcFpVQWliSVpuN2pCM21OYllWUHkrQlZJYmZNT0lTcjgyVjRhQjZaYll2TXMrVStUNCIsIm1hYyI6ImIxNTk5OWQyNWJlZjZjODE4ZGE4NGVmYzFlYzE0NTM1Y2U4NTI4Yjc3YzIwNGIyOWVlNzEwYmQ2MDBjNWYxMjYifQ==

Nói xong, người đàn ông nhếch miệng cười, sau đó đầu nghiêng sang một bên, ngất xỉu.

Ads
';
Advertisement
x