Nước mắt của Nha Đầu lập tức tuôn ra như suối, rơi xuống đất bắn tung tóe. 

Cửu Thiên nhìn đến ngây người, hắn chưa từng thấy ai có thể khóc như vậy. 

Nha Đầu vừa khóc vừa nói: "Chị, em không thể để chị chết được. Luyện khí sư đại nhân, anh chỉ cần cứu chị của em, em sẽ nói cho anh lai lịch của bọn em!" Cửu Thiên gật đầu nói: "Được." 

Nói xong, Cửu Thiên vươn tay ra với A Vân nằm trên giường, một luồng sinh lực tinh thuần trực tiếp rót vào cơ thể của A Vân. 

Đổi thành người khác, đối với tình hình của A Vân, đúng là rất khó trị liệu. 

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, cho dù A Vân có loại bỏ tất cả lực lượng trong cơ thể A Vân, bọn họ cũng không thể nào bổ sung nguồn sinh lực đã mất đi của A Vân. 

Nhưng ở trên tay Cửu Thiên, điều này thực sự không phải là vấn đề gì. 

Căn bản Cửu Thiên không để tâm đến những lực lượng trong cơ thể của A Vân mà trực tiếp rót một luồng sinh lực vào. 

Thân thể A Vân lập tức xảy ra biến hóa rất lớn, dần dần tốt hơn nhiều. 

Đây mới là biện pháp điều trị từ gốc, chỉ khi cơ thể A Vân khỏe mạnh hơn. Những lực lượng trong cơ thể mới không thể khiến cô ta bị thương được nữa. 

Còn lại thì tự cô ta phải tìm cách để khống chế và sử dụng lực lượng này. 

Dùng mắt thường có thể thấy được, gương mặt A Vân đã dần hồng hào trở lại. 

Hơi thở đã trở lại bình thường, trong mắt cũng bắt đầu có thần. 

Tiếng khóc của cô gái nhỏ lập tức ngừng lại, cô ta kinh ngạc như nhìn thấy kỳ tích vậy. 

Trên giường, A Vân chậm rãi ngồi dậy. 

Hai người vô cùng khiếp sợ nhìn Cửu Thiên, nhưng vào lúc này, một luồng ánh sáng chợt phát ra từ trên người A Vân, phá tan căn phòng, lao thẳng lên bầu trời. 

Tức khắc tất cả người dân của thành Đại Hoang đều thấy được một cột sáng ngút trời. 

Cửu Thiên cảm nhận được lực lượng trong cột sáng, trong lòng đã có thể tính ra được. 

Đại khái hắn đã đoán ra lực lượng này là gì, tức khắc Cửu Thiên hơi hơi nhíu mày. 

A Vân luống cuống tay chân tìm kiếm gì đó trên đầu giường. Một con dao găm có hình trăng non được cô ta lấy ra, nắm chặt trong tay. 

Ngay khi cô ta vừa nắm con dao găm trong tay, ánh sáng trên người lập tức biến mất không thấy đâu. 

Con dao găm này giống phong ấn của cô ta, giúp cô ta mạnh mẽ áp chế lực lượng trong cơ thể. 

Cửu Thiên chỉ vào dao găm nói: "Dùng thần binh để áp chế lực lượng, kết quả cuối cùng chỉ có thể khiến lực lượng phản phệ ngày càng nặng. Cô cần phải có cách khống chế lực lượng của mình!" 

A Vân nắm chặt con dao trong tay, nhìn chằm chằm gương mặt Cửu Thiên nói: "Anh là người Thất thúc phái tới sao, cho dù tôi có chết, cũng sẽ không giao thứ này cho anh. Đây là thứ thuộc về mẹ tôi, thuộc về tôi! Nha Đầu, mau tới đây, cách xa hắn ra!" 

Nha Đầu ngốc nghếch đi tới trước mặt A Vân, nhìn chằm chằm mặt Cửu Thiên. 

Tựa hồ vẫn còn bị dọa vì vừa rồi Cửu Thiên duỗi tay một cái có thể cứu được A Vân trở lại. 

Cửu Thiên nhìn Cửu Thiên, lại nhìn A Vân nói: "Hai người các cô là hậu duệ của Phù tộc chứ. Không ngờ hôm nay tôi thế mà gặp được tộc nhân của Phù tộc đã hoàn toàn biến mất trong truyền thuyết. Không phải sợ, tôi không phải người mà Thất thúc cô phái tới. Nghĩ kỹ lại xem, nếu tôi là người đó, thì bây giờ các cô đã chết rồi. Ít nhất thứ vừa rồi tôi có thể cầm đi!" 

Nha Đầu quay đầu nhìn A Vân nói: "Chị, có vẻ hắn thật sự không phải người giống chúng ta. Trên người hắn không có mùi vị kia!" 

Cửu Thiên nói: "Nhìn xem, Nha Đầu còn thông minh hơn cô. Nhưng cũng cảm ơn tiểu cô nương cô, vốn dĩ tôi cũng chỉ đoán các cô là người của Phù tộc, không ngờ thật sự đúng như vậy. Hạnh ngộ, hạnh ngộ!" 

Cửu Thiên nở nụ cười tươi rói. 

A Vân nhìn Cửu Thiên ánh mắt ôn hòa cùng nụ cười xán lạn, cũng đã tin tưởng vài phần. 

Mấu chốt nhất vẫn là Cửu Thiên nói không sai. Nếu hắn là người đó, bây giờ hai người họ chắc hẳn đã mất mạng từ lâu rồi. 

Nhưng A Vân vẫn nhỏ giọng hỏi: "Anh thật sự không phải sao?" 

Cửu Thiên mở bàn tay ra nói: "Tôi nghe nói, người của Phù tộc, cả người đều là phù, khắp cơ thể đều là ấn. Cô có thể nhìn thử xem, trên người tôi cũng không có phù ấn gì cả" 

A Vân nói: "Hiện giờ tộc nhân của tôi đã học được cách che giấu phù ấn, nhưng có thể nói ra lời này, chứng minh anh thật sự không phải người của tộc chúng tôi!" 

Nói xong, A Vân kéo Nha Đầu quỳ xuống trước mặt Cửu Thiên. 

"Đại ân đại đức của ân công, tôi không có gì để báo đáp, xin nhận của tôi một lạy!" 

Cửu Thiên phất tay lần nữa, để hai người đứng dậy. 

Nhìn A Vân, lại nhìn Nha Đầu, nói: "Hậu duệ Phù tộc vậy mà đến lực lượng của bản thân cũng không thể khống chế, thật sự là khác xa với lời đồn. Còn nữa, có vẻ đến bản thân có được lực lượng gì mà còn không biết. Các cô thật sự là hậu duệ chân chính của Phù tộc sao? Hay là bên trong ở đâu xảy ra vấn đề?" 

A Vân trả lời: "Không phải truyền thừa của chúng tôi có vấn đề. Mà là hai người chúng tôi có vấn đề. Cho nên không có cách nào khống chế lực lượng của mình. Ân công có thể nói cho tôi, sao anh lại nhìn ra được không?" 

Cửu Thiên nói: "Lực lượng trong cơ thể cô đặc thù, như đã khắc trong cơ thể của cô vậy, ngưng đọng mà không thể tiêu tan. Những cái ấn đó, nhìn qua rất cổ xưa. Mà loại tình huống này, có vẻ như chỉ có truyền thuyết Phù tộc là phù hợp, cho nên tôi đoán các cô chính là người Phù tộc, không ngờ vừa đoán đã trúng. Chỉ là vừa rồi cô không thể khống chế lực lượng, phóng lên cao, có thể dẫn tới phiền phức không?" 

A Vân nói: "Không biết, đúng ra nơi này không có người của tộc tôi mới đúng. Ân công, mấy vấn đề này mong anh đừng hỏi lại. Tôi không thể tùy tiện nói ra tình hình trong tộc cho người ngoài được, dù sao.." 

Cửu Thiên cười nói: "Dù sao Phù tộc cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, bây giờ lưu giữ chút hơi tàn mà thôi. Tiền bối của các cô gây thù chuốc oán nhiều quá, ảnh hưởng đến hậu bối các cô nên mới phải trốn tránh. Nhưng bây giờ đúng ra các cô không phải sợ bên ngoài mới đúng. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, cho dù có để lộ ra thân phận Phù tộc, cũng sẽ không có ai dùng tín ngưỡng năm đó đến chém giết các cô chứ" 

Nha Đầu cất cao giọng nói: "Có, ma tu sẽ giết chúng ta" 

A Vân giữ chặt lấy Nha Đầu, ý bảo cô ta không cần phải nói nhiều. 

Cửu Thiên nghe vậy trong mắt khẽ động, có vẻ như có ánh sáng lập lòe. 

Uc... 

Một âm thanh xấu hổ vang lên, Cửu Thiên nghe âm thanh lập tức nhìn về phía A Vân, cười nói: "Đói rồi hả. Xem ra cô đã nằm nhiều ngày rồi. Được rồi, không nói chuyện khác nữa. Các cô cũng không cần báo đáp tôi gì cả, mời tôi một bữa cơm là được, thế nào?" 

Sắc mặt A Vân đỏ bừng nhìn về phía Nha Đầu. 

Nha Đầu lục cả người cũng chỉ lấy ra được lấy một nửa cái bánh bao. 

"Đây!" 

Nha Đầu đưa bánh bao cho Cửu Thiên, có vẻ như cô bé còn không nỡ. 

Cửu Thiên nhếch miệng, nhận lấy bánh bao. 

A Vân thở dài nói: "Xin lỗi ân công. Chúng tôi không có gì cả, chỉ có cái này thôi." 

Cửu Thiên bỏ bánh bao xuống, lắc đầu nói: "Thôi, tôi làm người tốt đến cùng đi. Ai bảo Nha Đầu cũng coi như đã cứu tôi một lần. Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi có tiền!" 

eyJpdiI6ImF4bjBJWERhVWFhbkdhcnk0cVwvaXlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iko3U3NkV0h6ank4Q01DZ3YxMm5YR2JQdzNpMUdEMGVIcFVyN2ljaHdhQXc3NnIwczFRZzFqaXR3NkRmZ1hjRmV3bEZDZGdodlpqcjZJMGIycXNCUURnWW5JRUdCRzRCQkZ0eTdVNlZNYnF3RlR6TWtCUU1mdmY2MWxna3NtZXhvZG9ZWEY1bVNqaVFYNkdGNnZhY1ZrcGlqVkU2SnRDOHNRNDFIbE12WTdNOD0iLCJtYWMiOiIyYWE1NGZiNWRkZDc2Mzg5MzYyOGI3NTljZjM3OTU4ZTc1NTU2ZjVlODI5YmFkMzlkNmRiNjcwNGYwZTQ2MmRlIn0=
eyJpdiI6ImlrMElCK053ckg3dXdISWw3bis1ZWc9PSIsInZhbHVlIjoiaGR4WE1QK2dlMjZHaXB1bTdmTEh0NGl3VGtodlkzNG9TUmhaZkFBXC95dlBuYVwvOTVMYzhUNHlTeTVITmRCVG5JYzAzZFB5azRNWUI0VUU5K3N6SE5DdnpSTFFRVXBCcmdoM1F3eHBSa3JtUTJuelVYYktOZCtmOFdabzZcLzdic29iSXJRdW1IUFptTmRaUTFIZXMycHYyRVYzTkhDVnIzK1VsaDFOcWUwT3lLTmw5SWFydnVhXC9Mckw4aW9xM3p1d0ozelNRZlNUXC95RUlPR2YwT3NvclwvbnRTUWh2SGNSV1hDVFVnV3h4RlhnQmY1cnVzV0xORmg0ZDlPVlpoc3RPUSIsIm1hYyI6ImUyOWUxY2I1OTRmNmRmMGJiNjUzMTU5YjA1NzE3ZjlhYTdiMThmMTEyNTYwMWIzMTViZmYxZDdiYTI1ZTNiNDYifQ==

A Vân nghĩ nghĩ rồi nói: "Đi thôi, có vẻ thật sự thì hắn không phải người xấu!"

Ads
';
Advertisement
x