Khóe miệng Cửu Thiên nở nụ cười sâu, không hề có ác ý, càng không có sát khí. 

Cửu trưởng lão dừng chân, kinh ngạc nhìn Cửu Thiên. Ông ta vốn tưởng rằng Cửu Thiên nhất định sẽ đồng ý cho ông ta rời đi, lại hoàn toàn không ngờ Cửu Thiên sẽ gọi ông ta lại. 

Thấy cửu trưởng lão đứng bất động, Cửu Thiên lại nói tiếp: “Cửu trưởng lão, ân oán giữa chúng ta thật sự không đáng nhắc tới. Ông muốn nhẫn tông chủ, muốn loại bỏ tôi. Loại chuyện này, nếu xảy ra sau khi tôi vượt Đăng Thiên Cửu Nạn, trở thành tông chủ thì không cần ông xin từ bỏ vị trí trưởng lão, tôi cũng sẽ không do dự mà trực tiếp xử lý ông. Nhưng nếu là trước đó, tôi cảm thấy cũng không cần thiết so đo quá nhiều. Bây giờ đang lúc cần người. Cửu trưởng lão, ân oán cá nhân để sang một bên được không? Đừng để tôi cảm thấy ông sợ ma tu, muốn tìm cớ rời đi!” 

Ánh mắt cửu trưởng lão lập lòe, dường như bị Cửu Thiên thuyết phục. 

Đại trưởng lão nghe vậy cũng khẽ nói: “Cửu trưởng lão, ngồi xuống đi. Lời của tông chủ, ông cũng dám không nghe ư?” 

Cả người cửu trưởng lão rung lên, khẽ đáp ứng, từ từ ngồi xuống. 

Ngay cả đại trưởng lão cũng lên tiếng cười, ông ta còn có gì để phản bách nữa. 

Chỉ là ánh mắt ông ta nhìn Cửu Thiên trở nên vô cùng quỷ dị. Bây giờ ông ta thật sự có chút không rõ Cửu Thiên rốt cuộc đang nghĩ gì. 

Rõ ràng Cửu Thiên chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tại sao cách làm việc khiến người sống mấy trăm năm như ông ta nhìn không hiểu thế. 

Nếu là ông ta, đối mặt với một người từng giết mình, chắc chắn sẽ trực tiếp nghĩ cách loại bỏ, có thể khiến người đó từ bỏ vị trí rồi rời đi đã là sự ban ơn lớn nhất. 

Tại sao lại giữ lại ông ta. 

Lấy ân báo oán ư? Lẽ nào tên Cửu Thiên này đã độ lượng tới mức này ư? 

Nhất thời, cửu trưởng lão bỗng cảm thấy chênh lệch của mình và Cửu Thiên thật sự không phải lớn bình thường. 

Không chỉ là chênh lệch về mặt tu vi, còn có tấm lòng và khí độ. 

Nụ cười ôn hòa của Cửu Thiên giống như một con dao đâm vào tim của cửu trưởng lão, khiến ông ta cảm thấy rất xấu hổ. 

Ông ta đương nhiên không biết suy nghĩ của Cửu Thiên. Là một tông chủ, là một người từng giao thủ với loại cao thủ thật sự như Lê tông chủ, Phong Thiên, Tố Thu... Cửu Thiên biết rõ hậu quả khi làm việc theo cảm tính. 

Hắn quả thật không thích cửu trưởng lão, dựa theo tính khí lúc đầu của hắn, nhất định sẽ loại bỏ cửu trưởng lão. 

Nhưng bây giờ hắn cũng hiểu rõ, tuyệt đối không thể làm như vậy, nhất là lúc này. 

Hắn là một tông chủ mới nhận chức, vừa nhận chức thì loại bỏ một trưởng lão quản lý một trong chín núi, điều này thích hợp không? 

Tuy cửu trưởng lão là tự mình từ bỏ chức trưởng lão, nhưng truyền ra ngoài, vẫn sẽ biến thành tông chủ như hắn bắt ép. Đối với một điểm này, Cửu Thiên thật sự quá rõ. 

Tông chủ như hắn, tuy bây giờ có được sự thừa nhận của cả Thần Hoàng nhất mạch nhưng trên thực tế, tất cả quyền hành vẫn nằm trong tay của mấy vị trưởng lão. Nhất là đại trưởng lão, sợ rằng tông chủ như hắn nói chuyện không có sức nặng bằng đại trưởng lão nói chuyện. 

Vậy nên lấy đại cục làm trọng. Những chuyện quá đáng đó vẫn là đừng làm. 

Một người lý trí, ở thời điểm mấu chốt nhất là phải phân biệt rõ mức độ nặng - nhẹ, gấp – từ từ của sự việc. Giống như những gì hắn nói, gác ân oán cá nhân sang một bên trước đã. 

Thứ hắn cần nhất hiện nay là sự ủng hộ của cả Thần Hoàng nhất mạch đối với hắn, trở thành hậu thuẫn của hắn. 

Đối với một cửu trưởng lão mà mất đi sự ủng hộ của Thần Hoàng nhất mạch, Cửu Thiên đương nhiên sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này. 

Huống chi, cửu trưởng lão chỉ cần không đi, sau này đợi sau khi hắn hoàn toàn nắm được Cửu Tiêu môn, làm tông chủ danh xứng với thực rồi, muốn đối phó cửu trưởng lão như nào còn không phải là chuyện một câu nói hay sao? Vậy nên có cần vội trong một chốc một lát sao? 

Lời của Cửu Thiên rất dụ hoặc, cũng rất chân thành, thể hiện hắn là một người rất quang minh lỗi lạc. Trái tim treo lơ lửng của cửu trưởng lão mới có thể buông xuống hơn 

nữa. 

Ngón tay gõ nhẹ vào bàn, Cửu Thiên tiếp tục quay lại chủ đề chính, nói: “Vậy tôi tổng kết một chút, các vị trưởng lão có người thì tán thành bây giờ xuất sơn, rời khỏi Hỗn Độn. Có người lại cảm thấy bây giờ quá sớm, những người bên ngoài kia cũng không tin được, không kiến nghị ra ngoài. Tôi nói có đúng không?” 

Các vị trưởng lão khẽ gật đầu, đại trưởng lão hơi híp mắt lại, nói: “Vậy thì mời tông chủ định đoạt đi 

Cửu Thiên cười nhạt nói: “Sự việc không phức tạp như vậy. Ý kiến của tôi là vừa xuất sơn cũng không xuất sơn. Tình hình ở bên ngoài, bây giờ rất phức tạp, chúng ta cũng không biết nên ra ngoài hay không ra ngoài. Không bằng như vậy đi, trước tiên phái ra mấy người ra ngoài xem thử. Thăm dò tình hình, xem thử thực hư, sau đó quyết định sau cũng không muộn. 

Các vị trưởng lão lập tức nhíu mày, những lời này của Cửu Thiên nghe thì có chút không đúng lắm. 

Nhị trưởng lão lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Tông chủ, lúc như này, chắc chỉ có hai lựa chọn ra ngoài và không ra ngoài mới đúng. Nếu chúng ta thiếu quyết đoán, sau này ma tu thắng cũng sẽ không tha cho chúng ta, ma tu thua thì chúng ta vẫn không có chỗ tốt gì. Như vậy chẳng phải đồng nghĩa làm việc uổng công hay sao?” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không, nhị trưởng lão, ông nói sai rồi. Chúng ta không phải chỉ có hai lựa chọn ra ngoài và không ra ngoài. Mà chỉ có một lựa chọn ra ngoài này thôi, khác biệt ở chỗ, khi nào đi ra mà thôi. Bây giờ đi ra, cục diện chưa rõ ràng, thắng thua chưa biết. Tình huống mà cửu trưởng lão nói cũng rất có thể xảy ra. Vậy thì sự việc sẽ biến thành một ván cược lớn. Nhưng nếu chúng ta có thể chọn một thời cơ tốt đi ra ngoài, một phát định càn khôn, vậy thì chúng ta không những có được nhiều lợi ích nhất, còn có thể gây dựng lại uy danh của Cửu Tiêu môn. 

Các vị trưởng lão nghe vậy thì bàn luận rần rần. Cửu Thiên căn bản lười nhìn bọn họ, trực tiếp quay đầu nói với đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, ông cảm thấy sao?” 

Đại trưởng lão lạnh nhạt nói: “Tông chủ nói cái gì thì là cái đó. Chúng tôi chỉ chấp hành theo mệnh lệnh. Có điều cá nhân tôi cảm thấy, điều tông chủ nói quả thật rất có lý. Thần Hoàng nhất mạch cũng được, Cửu Tiêu môn cũng được, suy cho cùng không thể trốn cả đời được. Chọn một thời gian tốt đi ra ngoài quả thật là chính đạo. Mấy vị trưởng lão nghe vậy thì khẽ đáp ứng, đại trưởng lão mỉm cười nhìn Cửu Thiên nói: “Tông chủ, hạ lệnh đi. 

Cửu Thiên cười nói: “Được, bây giờ có thể để đệ tử của chín núi ra ngoài nhìn thế giới rồi. Mỗi núi phải mười người ra khỏi Hỗn Độn, sau khi tới Đông Giới thì tới thẳng nước Đan Thánh. Không cần để lộ thân phận, tất cả giả thành tán tu hoặc người của môn phái nào đó. Trong mấy vị trưởng lão thì cũng phái ra một người, theo tôi cùng quay về Đông Giới. Tôi rời đi lâu như vậy, cũng tới lúc nên trở về rồi. 

Cửu Thiên còn chưa nói xong thì bỗng nhiên đại trưởng lão đanh giọng nói: “Đợi chút, Cửu tông chủ, bây giờ cậu e rằng chưa thể quay về!” 

Cửu Thiên nghe xong thì trong lòng khẽ động, lông mày trên mặt hơi nhíu lại, nói: “Tại sao?” 

eyJpdiI6IjBLU1ZYUnV1dmk3MTcrbjdhNVNUdVE9PSIsInZhbHVlIjoiQ3RTOUJvUXY0VFR1bFgyYStNWnRuSzNxMVh3MmVjS3N2XC9pN2dNXC9YWnVNRWFKTERvVGRZWnU2ekh3ZFdjXC9ITEtTRUVSQXFQYlh5VXV0dnQxd2k5TFZxYWJLbDVtSlBjWVlHbFdXNkdLVHZwaDdkQXllM2JxcWlJd2pxTUVQVHVFd1VsRjlFYU5uOUgxbVI1OXhYVTdOVVhMVHM3YVwvTGdZKzJEdTNNeThablFaTXA4NCs3WjRHNUhZSitXMnY0NDkwM2RJNlwvc0R5RmNrbjIwbER0eE9TcmlKZzZUaXdvdnVhbUVxXC9HK3VBQ2FpalFXQ3l0TXJHQm5OSUVrNFlHeCIsIm1hYyI6ImUzZjQyMjA3ZTQxNTNlNzEyMjI3N2UzMzNjZTY1ZDhhZWE5OGU2NzM0MWE4YzlmNmE3NWY5ZjY4ZGRmYjYyOWYifQ==
eyJpdiI6IkxyOFpndWtEc0pORnRkMmdmZ0x0aHc9PSIsInZhbHVlIjoianBMU1kxUUVycmllSytzbUFPdlhRWFwvNXFscWNyRE9RU0I3S3ViNjNxcm1XUkFKMzlJbysxM1dTejQ5ZHJEcVN1K1wvZXlOZmNpOFQzV2RyNWk0M3IzM3dJcUw2N3cwdWQ0NjRMQ2RVZ0FrdTJDeXZJNkExUmpMVW5QK3U5OGtNMWNwbWFIYm5NQzJJNkVpSEZibmZDd1hReWgwU3I2bEl6Qm9EN2hOVnpyUmw4WUFySVMwMXRVZVdCWnM0K0hKUkEiLCJtYWMiOiIwYzg2NmIwMDIwZTNjYjc4ZWU3MDgwZWQ4YTIzMzBiMmEwOTZjNzU0OWVlNzA1OGViNmM5YWNlOTYzN2M5MGE0In0=

Đại trưởng lão gật đầu nói: “Phải, quan trọng hơn chuyện của ma tu, hơn nữa, quan trọng hơn nhiều. a

Ads
';
Advertisement
x