Đồng tử của Cửu Thiên hơi co rút, lúc này trong đầu của hắn nhớ lại lời trong nhật ký của đại trưởng lão.
Hắn đã đoán được đại trưởng lão muốn làm cái gì. Nhưng hắn sẽ không nói toạc ra. Hắn chỉ muốn xem thử đại trưởng lão rốt cuộc là người như nào.
“Vậy sao? Các vị trưởng lão, vậy mời về đi. Đại trưởng lão còn có vài chuyện quan trọng muốn nói với tôi!”
Cửu Thiên khế phất tay với đám người nhị trưởng lão.
Các vị trưởng lão nhìn Cửu Thiên lại nhìn đại trưởng lão, tuy có chút không hiểu lắm nhưng bọn họ vẫn đứng dậy rời đi hết.
Không lâu sau, nơi này chỉ còn lại Cửu Thiên và đại trưởng lão.
Đại trưởng lão khế phất tay, trống rỗng ngưng chiếc ly, phẩy tay đun sôi nước.
Bỏ vào một chút dược liệu giống như ánh sáng vào trong tay, ngón tay lắc lắc, ly trà xoay vòng. Sau đó một người một ly, rơi xuống bàn.
Cửu Thiên cầm ly trà nên nhấp một ngụm, khen: “Trà ngon. Trà này không tầm thường!”
Cửu Thiên nói xong thì ngón tay khẽ động, một tia lửa vàng nhảy nhót ở trên đầu ngón tay của hắn. Đây rõ ràng là lực lượng không thuộc về hắn, tất cả tới từ một ngụm trà mà hắn vừa uống.
Không thể không nói, trà này rất không tầm thường. Cửu Thiên uống thì cảm thấy cả người nóng lên. Đổi thành người khác, lúc này e rằng đã bị thiêu đốt.
Đại trưởng lão cười nói: “Đương nhiên không phải trà bình thường. Đây là đồ tốt tới từ khu vực hỗn loạn – Kỳ Tinh Kim Viêm.”
Cửu Thiên đặt ly trà xuống, nói: “Lẽ nào chuyện mà đại trưởng lão muốn nói với tôi có liên quan tới trà này ư? Hay là liên quan tới khu vực hỗn loạn đó?”
Đại trưởng lão cười nói: “Đúng, cũng không hoàn toàn đúng. Nói chính xác, có liên quan tới lực lượng!”
Cửu Thiên ngồi ngay ngắn, trưng ra một tư thái rửa tai lắng nghe, nói: “Mời nói.
Đại trưởng lão nói: “Cửu Thiên, cậu cảm thấy tông chủ các đời của Cửu Tiêu môn như nào?”
Cửu Thiên nói: “Đều là một thế hệ truyền kỳ. Cường giả đỉnh phong!”
Đại trưởng lão nói tiếp: “Nói không sai. Vậy cậu có biết tại sao bọn họ đều là cường giả đỉnh phong không. Phải biết khi các tông chủ khác đăng vị, về cơ bản đều ở tầm tuổi như cậu. Lẽ nào ai trong số bọn họ cũng có thiên tư mạnh như cậu sao? Phải biết, bọn họ không có một ai từng vượt qua hết chín ải Đăng Thiên!” Cửu Thiên nghe vậy thì thần sắc thay đổi, suy nghĩ một lát, nói: “Lẽ nào đại trưởng lão muốn nói tới viên đá bị Thần Tiêu Võ Thánh vứt đi đó ư?”
Đại trưởng lão lộ ra vẻ mặt trẻ con dễ dạy, nói: "Không sai. Đá bản nguyên vô danh quả thật khiến các đời tông chủ của Cửu Tiêu môn đều trở thành cường giả trong truyền thuyết. Cửu Tiêu môn có đá bản nguyên vô danh, chưa từng có sự tồn tại không dám trêu chọc. Có điều, nó chỉ là một bộ phận, còn có một bộ phận khác nữa. Cậu lại không biết, cả Cửu Tiêu môn ngoại trừ mấy vị Cửu Tiêu trưởng lão đã sớm rời đi và tôi ra, e rằng cũng không ai biết”
Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Cái gì?”
Đại trưởng lão đưa tay cầm ly trà lên, nói: “Truyền thừa, lực lượng truyền thừa. Cửu Tiêu môn, cực hạn truyền thừa. Có thể khiến một võ tôn trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, tiếp xúc với truyền thừa của cảnh giới cực hạn. Sau khi tông chủ của Cửu Tiêu môn kế vị, chuyện đầu tiên phải làm chính là phải khiến thực lực của mình trấn áp cả môn phái.
Cửu Thiên mặt mày kinh ngạc, nói: “Còn có chuyện này ư? Cực hạn truyền thừa? Lẽ nào Thần Tiêu Võ Thánh của năm đó cũng từng trải qua truyền thừa như này? Vậy thì tại sao về sau không có nữa?”
Đại trưởng lão cười nói: “Không có ư? Ai nói không có? Sau khi Thần Tiêu Võ Thánh chết, Âu Dương tông chủ cũng trải qua truyền thừa như này. Chỉ đáng tiếc, lực lượng mà hắn có được quá ít, vậy nên mới bị những tên khốn đó đánh lén mà chết. Về sau, khi sư phụ Ngô Tân của cậu kế vị, Thần Hoàng nhất mạch chúng tôi thu lại truyền thừa này, không cho ông ta sử dụng. Lý do ấy à, cậu cũng hiểu, chúng tôi không thừa nhận sư phụ của cậu là tông chủ.”
Cửu Thiên nói: “Thì ra là vậy, đây chính là lý do tại sao ông ta không thích các người, nhưng vẫn tới Hỗn Độn ư?”
Đại trưởng lão cười nói: “Phải. Cậu đoán rất đúng. Sự việc là như này. Chỉ là ông ta tới cũng vô dụng, còn suýt nữa để lại mạng ở nơi tránh nạn.”
Cơ thể của Cửu Thiên hơi nghiêng về phía trước, nhìn đại trưởng lão: “Vậy thì đại trưởng lão, bây giờ ông là muốn nói cho tôi, truyền thừa này ở đâu đúng không? Dù sao bây giờ tôi đã vượt qua chín ải đăng thiên.
Đại trưởng lão nói: “Không sai. Tôi định nói cho cậu. Gia tăng thực lực, khiến bản thân trở thành một cường giả đỉnh phong, đây mới là chuyện quan trọng nhất lúc này. Truyền
thừa đó đã bị chúng tôi để ở trong khu vực hỗn loạn, cậu cần phải theo tôi tới khu vực hỗn loạn một chuyến. Trước tiên có được truyền thừa, để mình trở thành cường giả cực hạn, sau đó đối phó ma tu, dẫn Cửu Tiêu môn quay lại đỉnh phong.
Cửu Thiên cười nói: “Chuyện tốt như vậy, đương nhiên phải làm. Đại trưởng lão, ông nói đi, khi nào xuất phát?”
Đại trưởng lão nói: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Như vậy đi, cậu nghỉ ngơi một hai ngày trước đi. Đợi sau khi tôi chuẩn bị xong mọi thứ, chúng ta sẽ xuất phát tới khu vực hỗn loạn. Nơi đó là một nơi vừa phức tạp vừa nguy hiểm. Cho dù là người như tôi, sau khi đi cũng có nguy hiểm tính mạng, đây cũng là lý do tại sao lúc đầu giấu truyền thừa ở đó, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ thì chúng ta hành động!”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. đại trưởng lão quả nhiên là nhìn xa trông rộng, vậy tôi tạm thời không rời đi nữa, đợi đại trưởng lão sắp xếp, sau đó chúng ta cùng xuất phát!”
Đại trưởng lão mỉm cười, cười rất vui. Mắt cũng sắp híp thành một đường.
“Tông chủ, vậy tôi cáo từ trước! Tông chủ cố gắng nghỉ ngơi, truyền thừa này không tầm thường, tuy không có nguy hiểm tính mạng nhưng độ khó cũng không kém chín ải Đăng Thiên, vẫn nên cẩn trọng. Tôi cáo từ trước.
Đại trưởng lão đứng dậy, rảo bước rời đi.
Cửu Thiên nhìn bóng lưng của đại trưởng lão, khẽ mỉm cười.
Trong cơ thể, giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp vang lên.
“Chủ nhân vĩ đại, lời ông ta nói là thật hay giả thế? Cửu Tiêu môn còn có truyền thừa như vậy? Sao ta chưa từng nghe nói?”
Cửu Thiên nói: “Chưa từng nghe nói mới bình thường. Ta rất nghi ngờ, truyền thừa này chính là đại trưởng lão bịa ra. Cực hạn truyền thừa ư? Ha ha, trong thiên hạ đâu có chuyện tốt như vậy!”
Cửu Long Huyền Cung Tháp kinh ngạc nói: “Không đúng lắm. Ông ta nói rất bài bản, chủ nhân vĩ đại, ta thấy là nói 50:50. Nói không chừng là thật”
Cửu Thiên chỉ cười không nói. Nếu trước khi đọc được nhật ký của đại trưởng lão, hắn có thể sẽ tin vài phần.
Nhưng bây giờ, Cửu Thiên đã cảm giác một cỗ nguy hiểm thấp thoáng đang lại gần hắn.
Ở một bên khác, đại trưởng lão bay tới một nơi rất vắng ở núi Thần Tiêu.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đại trưởng lão búng tay một cái, sau đó khẽ nói: “Lão mù chết tiệt, nhìn thấy thì trả lời. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, mau quay về, chúng ta phải xuất phát tới khu vực hỗn loạn rồi!”
Giọng của đại trưởng lão giống như đi theo đại đạo lưu động mà bay về đằng xa.
“Rất tốt, tôi quay về ngay!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất