Dứt lời, người đàn ông này ngửa mặt há miệng, vô số khí đen phun ra từ trong miệng của hắn ta, giống như có ý lan ra xung quanh.
Ở bên cạnh, mấy đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch kêu thất thanh. Những người như bọn họ e rằng thật sự chưa từng thấy ma tu.
Cửu Thiên nắm thời cơ, vung tay một cái, ném ra pháp châu Hư Vô.
Vào khoảnh khắc những khí đen này muốn nổ tung, pháp châu Hư Vô cưỡng chế thu lại khí đen ngập trời.
Người đàn ông đó lập tức xụi lơ ngã ra đất, cơ thể nhanh chóng hóa thành bộ xương khô màu đen.
Một màn này, tất cả đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch nhìn thì đều có vẻ mặt sợ hãi.
Mấy vị trưởng lão hơi há to miệng.
Bọn họ kinh ngạc không phải vì thủ đoạn của ma tu, mà là chuyện mà ma tu vừa rồi mượn miệng của người này nói ra.
Chuyện chưa kết thúc giữa hắn ta và Thần Tiêu Võ Thánh năm đó!
Đây không phải là chỉ cuộc chiến Thần Tiêu Võ Thánh càn quét ma tu thiên hạ lúc ban đầu hay sao?
Trời ạ, lại một lần nữa thời đại đen tối sắp tới.
Tất cả đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch đều nhìn sang Cửu Thiên.
Sau dó, Cửu Thiên đã đứng dậy.
Hắn đanh giọng nói: “Không sai. Đúng như những gì các vị nhìn thấy, cho dù trốn ở trong Hỗn Độn cũng không phải an toàn. Thế giới bên ngoài, ma tu lại bắt đầu hoành hành. Tuy Cửu Thiên tôi không có chí lớn, cũng không có trái tim anh hùng nhưng bình sinh lại có một nguyện vọng.
Ánh mắt của Cửu Thiên quét qua mọi người, hắn khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Đó là san bằng ma tu trong thiên hạ, trả lại thời thái bình thịnh thế cho thế gian. Cửu Tiêu
môn của lúc đầu là sự tồn tại cố gắng xoay chuyển tình thế khi thiên hạ lâm nguy. Bây giờ, tôi hy vọng Cửu Tiêu môn chưa quên vinh quang của năm đó, sứ mệnh lúc ban đầu.
Chúng ta, vẫn là người sẽ chiến thắng ma tu!”
Lời của Cửu Thiên khiến một bộ phận đệ tử sôi sục nhiệt huyết. Nhưng có một bộ phận đệ tử lại đang sợ hãi.
Sau khi Cửu Thiên nói xong, hắn khẽ gật đầu với đại trưởng lão, sau đó lại từ từ ngồi trở lại.
Đại trưởng lão hiểu ý của Cửu Thiên, đại lễ đăng vị ngày hôm nay dường như xảy ra chút chuyện, nhưng nghi thức vẫn phải tiếp tục!
Tiếp theo, tất cả đệ tử của Cửu Tiêu, theo thứ tự đi tới tiếp nhận sự dạy dỗ và ban phúc của tông chủ.
Cửu Thiên thuận tiện cũng đổi lại tên của núi Cửu Tiêu thành núi Thần Tiêu.
Vốn Cửu Thiên cho rằng làm chuyện này sẽ chịu sự phản đối của một số người.
Nhưng ai ngờ vì sự quấy rối của ma tu, tâm tư của mọi người căn bản không đặt trên chuyện này. Cửu Thiên nói là làm, bia đá sơn môn của núi Thần Tiêu lần nữa di chuyển về chân núi.
Niềm vui ban đầu của Cửu Thiên, sau một phen quậy phá của Phong Thiên thì cũng mất đi quá nửa.
Nhân lúc những người khác đang bận bịu, Cửu Thiên rút thời gian mở thư mà Bát Phương Tiền Thánh và Lê tông chủ gửi cho hắn.
Lần này, thư của hai người đều rất đơn giản.
Bát Phương Tiền Thánh, chỉ có một câu.
“Ma tu sắp tấn công Đông Giới!”
Đọc được một câu này, Cửu Thiên hơi nhíu mày. Bức thư này khác với bức thư trước, Cửu Thiên thật sự có chút nhìn không ra thật giả.
Nếu Bát Phương Tiền Thánh nói nhảm một đống giống bức thư lần trước, cuối cùng nhắc tới chuyện này, Cửu Thiên còn có thể trong dòng chữ nhìn ra chút gì đó. Nhưng lần này chỉ ngắn gọn một câu như này, Cửu Thiên thật sự không dễ phán đoán, bất lực chỉ đành để sang một bên trước.
Thư mà Lê tông chủ gửi tới thì càng ngắn gọn, chỉ có hai chữ.
"Vê mau!"
Nhìn thấy hai chữ này, trong đầu Cửu Thiên lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện. Bây giờ hắn có chút tin lời mà Bát Phương Tiền Thánh nói là thật rồi.
Nếu không phải vì ma tu đã bắt đầu chuẩn bị công đánh Đông Giới, vậy thì tại sao Lê tông chủ lại vội như vậy?
Trong đầu có rất đủ kiểu suy nghĩ, Cửu Thiên dưới sự giúp đỡ của các vị trưởng lão, hoàn thành đại lễ đăng vị.
Nếu không có sự quấy rối của Phong Thiên, không cần nghi ngờ, đây sẽ là một đại lễ hoàn mỹ.
Sau đại lễ, cả Thần Hoàng nhất mạch ăn mừng ba ngày.
Đương nhiên, chuyện ăn mừng này chỉ dành cho các đệ tử, không liên quan tới các vị trưởng lão.
Đêm khuya, núi sau của núi Thần Hoàng.
Chín vị trưởng lão đã ngồi quanh Cửu Thiên, một chiếc bàn tròn rộng lớn, mười chiếc ghế, sắc mặt của mọi người đều không tốt lắm.
“Tình hình là như vậy. Bây giờ, thư của hai bên đều tới rồi!”
Cửu Thiên vứt thư của Bát Phương Tiền Thánh và Lê tông chủ lên trên bàn.
Hắn đã nói hết cho các vị trưởng lão từ chuyện cuộc thi đấu vạn phương chư quốc tới tình hình hiện nay của cả thiên hạ. Nếu không nói cho những trưởng lão này, bọn họ chắc chắn sẽ không biết bên ngoài đã nguy hiểm tới mức độ nào.
“Thì ra là vậy, tâm tư của ma tu chưa từng thay đổi. Bọn họ một mình một dạ theo đuổi lực lượng đỉnh phong!”
Đại trưởng lão cười thành tiếng, nhưng các trưởng lão khác lại không cười nổi.
Cửu Thiên nhíu mày nói: “Sao đại trưởng lão lại nói vậy?”
Đại trưởng lão xòe hai tay ra: “Sự thật là như vậy. Các ma tu vì để có được lực lượng mạnh mẽ, không tiếc từ bỏ tất cả, không tiếc sử dụng mọi thủ đoạn. Bọn họ ai cũng có chí lớn, còn muốn nhất thống thiên hạ, phá trời phong thần. Nhìn lại những người chúng ta, lại chỉ có thể ngăn cản người ta, có phải có hơi đáng buồn không?”
Logic của đại trưởng lão thật sự chưa từng nghe nói.
Vẻ mặt của các trưởng lão khác thì kỳ quái, không biết nên nói gì mới được.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười nói: “Có lý có lý. Đại trưởng lão quả nhiên có kiến giải bất phàm. Chỉ là tôi tình nguyện làm một người ngăn cản bọn họ. Được rồi, các vị trưởng lão, mọi người cho rằng như nào, bây giờ chúng ta nên ra ngoài không?”
Ánh mắt của nhị trưởng lão lập lòe, nói: “Ma tu hoành hành như vậy, có ý càn quét thiên hạ. Nhưng tôi cảm thấy, với lực lượng của bọn họ mà nói, đó gần như là chuyện không thể. Cho dù có thể cũng chắc chắn không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được, lúc này là cơ hội tốt để Cửu Tiêu môn chúng ta quật khởi, nhân cơ hội xuất sơn, thâu tóm lòng người trong thiên hạ!”
Tam trưởng lão đập bàn nói: “Không sai. Có kẻ địch mới có thể thể hiện tính quan trọng của Cửu Tiêu môn chúng ta. Lúc này xuất sơn nhất định có thể đánh ma tu làm rùa rụt cổ. Lúc đó, Cửu Tiêu môn của chúng ta có thể với tư cách là môn phái đỉnh tiêm của thiên hạ, đứng ngạo nghễ ở đời.
Các trưởng lão khác lũ lượt gật đầu, chỉ có cửu trưởng lão nói: “Nhưng các ma tu thật sự dễ bị đánh bại thế ư? Cửu tông chủ, cậu cảm thấy nếu chúng ta thua thì sao? Vậy chẳng phải là Cửu Tiêu môn hoàn toàn biến mất, đi vào vết xe đổ hay sao!”
Cửu Thiên nói: “Nếu thua, thiên hạ đều sẽ biến mất. Đâu chỉ có mỗi Cửu Tiêu môn của chúng ta!”
Cửu trưởng lão lắc đầu nói: “Không, cho dù thắng, lẽ nào các thế lực khác sẽ chứa chúng ta ư? Sẽ chỉ xảy ra chuyện năm đó một lần nữa thôi”
Nhị trưởng lão nhíu mày nói: “Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cửu trưởng lão. Ông không phải vẫn đang giận dỗi với Cửu tông chủ đấy chứ?”
Cửu trưởng lão nghe vậy thì từ từ đứng dậy, lấy ra một tấm lệnh bài đặt ở trên bàn, nói: “Cửu tông chủ, các vị trưởng lão. Vốn tôi định hôm nay sẽ nói, tôi già rồi, vô dụng rồi, tính khí cũng không tốt. Vị trí trưởng lão này vẫn là nhường cho người khác đi. Mong Cửu tông chủ tha cho tôi một con đường sống.
Cửu Thiên mỉm cười nhìn cửu trưởng lão: “Tha cho ông một con đường sống ư? Rất xin lỗi, tôi nghe không hiểu. Cửu trưởng lão, ông vẫn là ngồi xuống đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất