Đại đạo chi lực tràn ngập cả núi Cửu Tiêu, có thể là do ngăn cản sự chạy trốn lần nữa của Cửu Thiên. Lần này đại trưởng lão hình như đặc biệt phong tỏa núi Cửu Tiêu lại.
Lực lượng không tiết ra ngoài, các vị trưởng lão và tất cả đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch xem ở xung quanh chỉ có thể nhìn thấy trong một khoảng đen xì, thấp thoáng có chút ánh sáng sáng lên.
Phập!
Như có ánh sáng xẹt qua bóng tối, chém một kiếm kèm đại đạo chi lực.
Mọi người nhìn kỹ lại thì thấy, Cửu Thiên hổ khẩu rách ra, mặt đầy máu, tay cầm trọng kiếm Vô Phong, va chạm mạnh với trường thương của đại trưởng lão.
Cơ thể của hai người có chênh lệch cực lớn, nhìn trông như người giao chiến với thần.
Đại trưởng lão mặt không cảm xúc, cổ tay khẽ động, trường thương một lần nữa lao tới.
Lực lượng đáng sợ lập tức đánh lui Cửu Thiên.
Mũi thương vô cùng lớn lao thẳng về phía Cửu Thiên!
Một chiêu này dường như là tất sát.
Không thể tránh né, đánh trúng sẽ chết.
Ngay lập tức, trái tim của tất cả mọi người đều nhói lên.
Cho dù là đám người nhị trưởng lão, lúc đầu đều bắt đầu để ý sinh tử của Cửu Thiên.
Nhưng vào lúc này, bóng dáng của Cửu Thiên đã biến mất.
Đại trưởng lão vậy mà đâm hụt một thương, bóng dáng của Cửu Thiên lại xuất hiện ở bầu trời bên trái của đại trưởng lão một cách quỷ dị.
Hư ảnh của Cửu Long Huyền Cung Tháp trong tay biến mất. Lần dịch chuyển này coi như đã tiêu hao triệt để lực lượng mà Cửu Long Huyền Cung Tháp không dễ gì mới khôi phục được một chút. Bây giờ nó phải triệt để đi nghỉ ngơi rồi!
“Sáu chiêu!”
Giọng của Cửu Thiên vang bên tai tất cả mọi người.
Tuy hắn không có ý khuếch đại giọng của mình nhưng từ thần hồn chi lực tản ra trên người của hắn, khiến tất cả mọi người nghe rõ tiếng của hắn như nói bên tại.
Sau đó, mọi người kinh ngạc nhìn thấy Cửu Thiên vậy mà không hề sợ hãi lao về phía đại trưởng lão.
Hắn không dễ mới tránh được một chiêu, lựa chọn đầu tiên vậy mà không tránh né, ngược lại lao thẳng lên.
Ra tay với cường giả hơn xa mình, vốn là một chuyện rất cần sự cản đảm.
Xét từ một điểm này, Cửu Thiên thật sự là to gan bằng trời.
“Đoạt Hồn Diệt Phách, Chưởng Thiên, Đạo Diệt, Sát Sinh!”
Chỉ trong nháy mắt, Cửu Thiên đã tung hết sát chiêu.
Không phải hắn không biết tiết kiệm lực lượng, chỉ là vào lúc như này, đối mặt với cao thủ như đại trưởng lão, nếu không nắm chắc thời gian phóng hết sát chiêu của mình.
Lát nữa thật sự không phóng ra được nữa!
Một loạt sát chiêu đáng sợ trực tiếp rơi hết vào người của đại trưởng lão.
Đoạt Hồn Diệt Phách Quyết khiến cơ thể của đại trưởng lão khựng lại.
Đạo Diệt và Chưởng Thiên càng là sự kết hợp hoàn hảo trong hoàn hảo, tiêu lực phá thể, ngay lập tức khiến lực lượng trong cơ thể đại trưởng lão có xu thế tiêu tan.
Chiêu Sát Sinh cuối cùng càng có chút ghê gớm, nhân lúc đại trưởng lão khựng lại một chút, cưỡng chế kéo sinh cơ của ông ta ra ngoài.
Đây là cơ hội duy nhất của Cửu Thiên, Cửu Thiên nắm bắt rất tốt.
Nhưng ngay sau đó, trên cơ thể của đại trưởng lão lóe lên ánh sáng. Một cỗ khí thế đáng sợ trực tiếp phá tất cả công pháp của Cửu Thiên.
Cỗ khí thế này lớn như trời. Vừa phóng ra đã khiến núi Cửu Tiêu dưới chân chấn động, vô số dòng sông chảy ở trong sơn mạch cũng ngừng lại.
“Võ Tàng Quyển, Thần Uy!”
Cửu Thiên kinh ngạc lên tiếng.
Không ngờ đại trưởng lão vậy mà cũng là người từng luyện Võ Tàng Quyển!
Có điều nghĩ lại cũng đúng, đại trưởng lão ở Cửu Tiêu môn nhiều năm như vậy. Trước khi Võ Tàng Quyển bị mất, ông ta chắc chắn đã đọc!
Tu luyện có thành tựu, cũng không kỳ lạ.
Có điều vào khoảnh khắc này, trong mắt Cửu Thiên dấy lên ánh sáng. Ba cuốn thiên thư, Võ Tàng Quyển cuối cùng, hắn thật sự rất muốn có được công pháp này.
Chỉ cần có người biết thì tốt!
Thực lực của đại trưởng lão hơn Cửu Thiên không biết bao nhiêu lần, cùng triển khai công pháp vô thượng.
Chưởng Thiên và Đạo Diệt của Cửu Thiên trực tiếp vỡ tan. Sát Sinh Quyết trong Sinh Linh Đại Đạo gì đó không có tác dụng.
Dưới Thần Uy, sinh cơ của đại trưởng lão thật sự giống như vô cùng vô tận. Cửu Thiên sao có thể rút đi sinh cơ của ông ta được.
Còn về Đoạt Hồn Diệt Phách Quyết thì càng không có tác dụng.
Đánh vào người của đại trưởng lão giống như không có phản ứng!
Lúc này đại trưởng lão mới tính là dùng một phần trong thực lực thật sự của mình.
Nhưng chỉ một phần đã khiến Cửu Thiên cảm thấy có chút bất lực.
Trường thương lại xuất ra, bên ngoài Thần Uy, vạn vật không tồn tại.
Một thưởng này, chí cương chí dương, chỉ có chết không có sống.
Dường như lực lượng của cả trời đất, vào khoảnh khắc này đều bị áp xúc ở trên mũi thương.
Nhìn từ đằng xa, giống như mũi thương của đại trưởng lão có thêm một vòng lửa. Ánh sáng chói mắt khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Lực lượng này mạnh mẽ khiến Cửu Thiên cảm thấy có chút không thể kháng cự.
Nhưng lúc này, khóe miệng Cửu Thiên bỗng nở nụ cười, tay nắm chặt ba viên Hỗn Độn Lục Đạo châu.
Âm!
Trong trời đất chỉ còn lại tiếng nổ ầm ầm.
Núi Cửu Tiêu dường như đang sụp đổ, lại giống như đang điên cuồng lành lại.
Đá vỡ kia không ngừng lặp lại quá trình vỡ tan và lành lại. Cho dù đại trưởng lão không có cố ý công kích núi Cửu Tiêu.
Nhưng lực lượng khuếch tán ra vẫn hủy thiên diệt địa.
May mà ông ta sớm đã dùng lực lượng của mình phong tỏa xung quanh, nếu không lực lượng phóng ra ngoài.
Đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch xem ở xung quanh cũng không còn xác.
Các vị trưởng lão nhìn mà kinh hãi. Bọn họ quả thật chưa từng thấy đại trưởng lão ra tay, rất nhiều người đều đã quên, Niết Bàn Võ Thánh của trước kia mạnh mẽ cỡ nào.
“Lần này Cửu Thiên chết chắc rồi!”
Tam trưởng lão nuốt nước bọt, khẽ nó.
Bọn họ có mấy người, tay cũng đang rơi run rẩy.
Bởi vì bọn họ biết rất rõ, nếu đại trưởng lão dùng chiêu này công kích bọn họ. Lúc này bọn họ chắc chắn không còn xác.
Tiếng nổ rất lâu mới biến mất, đại trưởng lão thu hồi trường thương, nhìn mũi thương nói: “Không ổn, không ổn. Cuốn Võ Tàng Quyển này mình vẫn luyện không tốt. Chưa khống chế lực lượng một cách hoàn hảo. Thật sự không biết lúc đầu Thần Tiêu Võ Thánh làm sao làm được một cách nhẹ nhàng vậy. Mình chỉ cần sử dụng thì có loại động tĩnh này, tụt lùi quá”
Đại trưởng lão rõ ràng rất không hài lòng về chiêu này của mình.
Cùng là Thần Uy trong Võ Tàng Quyển. Năm đó khi Thần Tiêu Võ Thánh sử dụng, lực lượng căn bản không nhìn thấy ánh sáng, tiếng nổ gì đó đều không có.
Một quyền đơn giản, không hề màu mè gì, sau đó thì quyền khuynh thiên hạ, phá nước hủy núi. Một cước hạ xuống, hỗn độn sụp đổ.
Đây mới gọi là nâng nặng mà nhẹ tênh, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Thời gian Thần Tiêu Võ Thánh xem Võ Tàng Quyển ngắn hơn đại trưởng lão rất nhiều.
Nhưng người ta chỉ tốn thời gian rất ngắn thì luyện tới cảnh giới cao thâm. Ngược lại đại trưởng lão tới bây giờ sử dụng, vẫn là động tĩnh này. Chỉ có thể nói, ở phương diện tu luyện này, ông ta thật sự không có thiên phú.
Giống như sự chênh lệch giữa Phong Tuấn Kiệt và Cửu Thiên khi luyện Đạo Diệt Quyết.
Đại trưởng lão cúi đầu nhìn xuống. Trường thương chưa thu hồi, lực lượng cũng không thu lại. Bởi vì ông ta cảm nhận rõ được Cửu Thiên chưa chết.
“Khụ khụ!”
Trên núi Cửu Tiêu, Cửu Thiên quần áo tả tơi lần nữa đứng dậy.
Tuy nhìn trông rất nhếch nhác nhưng hắn quả thật chưa chết.
Đại trưởng lão liếc nhìn viên ngọc trong tay Cửu Thiên, nói: “Hỗn Độn Lục Đạo châu, cậu cũng không kém!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất