Một ngày trôi qua, mây gió nhẹ nhàng, Cửu Thiên vẫn không thấy bóng dáng đâu. 

Đại trưởng lão thì rất kiên nhẫn. Ngồi bất động ở đỉnh núi, trường thương đặt ở một bên, quần áo để mặc gió thổi. 

“Tên Cửu Thiên này sao vẫn chưa tới? Lẽ nào thời gian một ngày không đủ anh ta khôi phục thương thế ư? Lần trước anh ta không phải khôi phục khá nhanh hay sao?” “Tôi thấy thì lần này không nhanh như vậy đâu. Dù sao cũng là đại trưởng lão ra tay, nếu thương thế nhanh khỏi vậy, Cửu Thiên chẳng phải quá lợi hại hay sao” 

“Quá ư? Anh ta không phải đã quá lợi hại từ lâu rồi hay sao? Bất luận người ta dùng mấy ngày để khôi phục thương thế, cũng nhanh hơn các người. Tôi thấy, cho dù là mấy vị trưởng lão, sợ rằng cũng không có bản lĩnh khôi phục thương thế nhanh như Cửu Thiên, không phải người bình thường có thể làm được. 

“Hừ, nói không chừng cậu ta đã chết ở đâu đó rồi. Các người nâng bốc cậu ta như vậy, tôi thấy các người bị biểu hiện trước đó của cậu ta dọa sợ rồi. Tôi cảm thấy, tám ải trước đó căn bản là do mấy vị trưởng lão cố ý thiết kế để bọn họ chấp nhận người của Cửu Tiêu nhất mạch, căn bản không làm được gì cả. Tới ải thứ chín này, đại trưởng lão mới mặc kệ trò đó, xuất chiêu không nương tay. Cửu Thiên lập tức bị đánh cho chạy trốn, sống chết không rõ” 

“Đánh rắm, dùng lòng tiểu nhân đo bụng quân tử” 

“Đúng thế, tên gầy, đôi mắt này của anh mọc ở mông à. Biểu hiện trước đó của Cửu Thiên là do cố ý thiết kế nên mới được vậy ư? Tôi cố ý để anh tới núi Hỏa Tiêu phá trận thử xem, anh có thể phá một cái thì tôi nhận sai trước anh” 

Một đám đệ tử đợi tới mức vô cùng nhàm chán của Thần Hoàng nhất mạch bắt đầu xôn xao. 

Trên không, mấy vị trưởng lão cũng đứng với nhau, nhìn xung quanh. Hôm nay cửu trưởng lão cũng ở trong nhóm, tuy đanh mặt nhưng trong mắt đã không còn sự kiêu ngạo ở khoảng thời gian trước, thay vào đó là một sự buồn bã. 

“Nhị trưởng lão, ông tìm được tung tích của Cửu Thiên chưa?” 

Tam trưởng lão cười thành tiếng hỏi. Mấy vị trưởng lão nghe vậy thì cũng cười. 

Chỉ là trong nụ cười cũng có vài phần bất lực. 

Nhị trưởng lão nói: “Không tìm được chút tung tích nào cả, tam trưởng lão tìm được chưa? 

Tam trưởng lão lắc đầu nói: “Chưa. Không thể không nói, Cửu Thiên thật sự có được chân truyền của sư phụ Ngô Tân của cậu ta. Năm đó Ngô Tân đại náo núi Thần Hoàng cũng dựa vào pháp quyết ẩn nấp tinh diệu này, khiến cả núi Thần Hoàng đều không làm gì được ông ta. Cuối cùng vẫn là đại trưởng lão ra tay mới ép được ông ta ra ngoài, có điều cũng không làm bị thương ông ta được.” 

Các vị trưởng lão gật đầu liên tục. Chuyện của năm đó, bọn họ cũng trải qua, quả thật là vẫn nhớ như in. 

Ngô Tân như vậy, bây giờ có một Cửu Thiên thì càng khó tìm. 

Cộng thêm Cửu Thiên và Ngô Tân của năm đó lại khác nhau. Cửu Thiên là tham gia Đăng Thiên Cửu Nạn. Cho dù bọn họ muốn tìm cũng chỉ có thể lén lút kêu riêng đệ tử hạch tâm tìm kiếm, động tĩnh không thể quá lớn, nếu không truyền ra ngoài thì không hay. 

Ngô Tân của năm đó là cả Thần Hoàng nhất mạch tìm tới tìm lui, đãi ngộ này khác nhau một trời một vực. Không tìm được Cửu Thiên cũng là điều bình thường. 

Mọi người đợi ở núi Cửu Tiêu hai tới ba canh giờ, cũng mãi không thấy Cửu Thiên tới. 

Không khỏi khiến không ít người đã chuẩn bị trở về. 

“Xem ra hôm nay Cửu Thiên sẽ không tới!” 

Ngẩng đầu nhìn mặt trời, đã trưa rồi, các vị trưởng lão cũng có ý quay về. 

Đám người ùn ùn rời đi, cửu trưởng lão cũng lên tiếng: “Các vị trưởng lão, tôi còn có việc nên về trước. 

Cửu trưởng lão nói xong thì bay về phía núi Bích Tiêu. 

Ông ta hy vọng Cửu Thiên mãi mãi đừng tới, tốt nhất đã chết ở bên ngoài. 

Nhưng vào lúc này, cửu trưởng lão bỗng cảm thấy một làn gió nhẹ ập tới, hình như có thứ gì đó vụt qua bên tai ông ta. 

Còn chưa đợi cửu trưởng lão kịp phản ứng, trên đỉnh núi của núi Cửu Tiêu, đại trưởng lão bỗng đứng dậy. 

Ánh mắt như điện, sát khí như đao. 

Đâm một thương về phía cửu trưởng lão. 

Một thương này, đại trưởng lão không quăng thương ra, nhưng thương trong tay ông ta lại giống như vỡ tan, hóa thành ngàn vạn chấm sáng. 

Trong nháy mắt, bao trùm mọi thứ xung quanh. 

Nhất là ở hướng của cửu trưởng lão, còn vang lên tiếng nổ ầm ầm. 

Tình huống như này khiến cửu trưởng lão sững sờ đồng tử mắt phóng to, suýt nữa hét lên. 

May mà đám người nhị trưởng lão phản ứng đủ nhanh, vội vàng đi lên kéo cửu trưởng lão chạy, lùi tới khoảng cách an toàn mới dừng lại. 

“Xảy ra chuyện gì? Cửu Thiên tới rồi sao?” 

“Lùi mau, lùi mau!” 

Các đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch cũng sửng sốt lùi lại. 

Thật ra bọn họ đã đứng đủ xa nhưng từ phạm vi của sát chiêu vừa rồi, bọn họ vẫn nên cách xa hơn chút nữa mới được. 

Trong tiếng nổ, đột nhiên một bóng đen đột phá ngàn vạn chấm sáng, bỗng đáp ở trên đỉnh núi Cửu Tiêu. 

Bup! 

Một âm thanh vang lên, mọi người nhìn từ xa, ánh mắt xuyên qua chấm sáng, lúc này mới nhìn rõ. 

Đây đâu phải Cửu Thiên giết tới, chỉ là trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên bay tới mà thôi. 

Trên trọng kiếm Vô Phong bốc làn khói, thân kiếm chui vào trong đá. 

Ánh mắt đại trưởng lão mang theo sự kinh ngạc, ông ta vậy mà bị Cửu Thiên giỡn một chiêu. Sau đó, đại trưởng lão khẽ cười thành tiếng: "Cửu Thiên, hiện thân đi!” 

Vừa dứt lời, bóng dáng của Cửu Thiên cũng từ trên trời đáp xuống, bàn chân giẫm chính xác vào chuôi kiếm. 

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, nói: “Chiêu thứ tư!” 

Đại trưởng lão chĩa trường thương vào Cửu Thiên, nói: “Cậu làm như vậy không tốt, rất không tốt. Rõ ràng ải thứ chín này là ải kiểm tra cực hạn của cậu nằm ở đâu. Cậu vậy 

mà biến nó thành một ai kiểm tra khả năng khôi phục của cậu. Còn lại sáu chiêu. Cậu định tiếp tục chơi như vậy ư? Tôi phải nói trước cho cậu, nếu cậu thật sự chuẩn bị làm như vậy, tôi thật sự sẽ ra tay thật” 

Cửu Thiên liếc nhìn bàn chân của đại trưởng lão, ra tay thật mà ông ta nói, e là sẽ dùng toàn lực. 

Không sai, cho tới bây giờ, đại trưởng lão vẫn đứng tại chỗ không hề cử động. 

Cửu Thiên cười nói: “Đại trưởng lão, ông không cần nhường tôi. Tôi cũng không cần nghe lời của ông, muốn ra tay thì ra tay, có điều chỉ còn sáu chiêu mà thôi. 

Đại trưởng lão thu liễm nụ cười trên mặt, ánh sáng trong mắt lần nữa dâng lên. 

“Thương thế vừa khỏi thì dám nói phét nói lác. Xem ra Cửu Thiên ngày hôm nay, cậu là định ở lại trên núi Cửu Tiêu rồi!” 

Đại trưởng lão nói xong thì thật sự hành động. 

Bóng dáng vụt một cái, cả người lẫn thương cùng biến mất. 

Cửu Thiên theo bản năng cảm thấy sát cơ ập tới, một cảm giác nguy cơ tử vong bao trùm cả người hắn. 

Không có thời gian do dự, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bàn chân Cửu Thiên giẫm một cái, trọng kiếm Vô Phong bay lên. 

Bàn tay xòe ra, pháp châu Hư Vô xuất hiện trong tay. 

“Đại Đạo Thời Không, xuất!” 

Cửu Thiên trực tiếp ném pháp châu Hư Vô đi. 

Đột nhiên, bóng dáng che trời của đại trưởng lão xuất hiện trong tầm mắt của Cửu Thiên, ông ta khổng lồ giống như thần linh, trường thương công kích thẳng tới. 

“Thiên Phạt Phá!” 

eyJpdiI6IlExY0VCaEw4Sk1VejA1MmZpZzFzS0E9PSIsInZhbHVlIjoieTlPZTNzVmFISWRCeUt4dDFVVTdcL3Z3aGpWc0l2MWNoSXpVMHJXRGUwV1dpd0pBc3NpNmpONFgxM1FBWmYwaWVXd2Q5VXJLTHVFSkYzajBHZ29zNGVRPT0iLCJtYWMiOiI1ODI4YzMxMTkxYjkwNzAwZGIyZjM1NzY1MTVlMTdhZWMwNGJkNDgzNzc3ZTAxYzVjYTdhODJjYjA4NjM1MTY4In0=
eyJpdiI6IlkrTWtvUVJqeE9sQ1NDRFZobkp1K1E9PSIsInZhbHVlIjoibDZPZEY1ejZuRXhyMGdMdlJhMFwvampcL1RXQzVNZXczUHB4aFlzWDMwdGgwY0s4TDU4OGVsbXNSWkNtMU1vWFpEY1oyVDQ0QkZSUlpBRUlVZkZDVk5MUklPS0xxZk9ZbHd1OFdibmtvWUZxaGlPSUdQMm9UWlN1MFpaUVdVbENIWVA1RXI1NmFjR1RkXC9CSk1LU0owZ25PUFBQZTJvVXpDZUNiWDNcL0x5Y0I5UFwvMnFjUTBRbnFpTzN2dXZRbEk0SHp6TlFLWmhoRXFoaWtCcVZ2eldrdzh0MXJDR2tzcXF4d1wvblZFV2Jvc1loK2tNaUFhZWtSRCtPRUlLUG5jUE9cL0tidWVDNFJ0Z1F0UzNmTE52UmJpOFJ3PT0iLCJtYWMiOiIwZTZiYmFjMDIzMDA0MDQ3NjlhMWQ5ZDI1ZWYzMjZhYTQ1NmM2YjhmZjM0YjkzYWNjZjEwOWI0YWE4MzBmZjA5In0=

Bóng dáng của Cửu Thiên và bóng dáng của đại trưởng lão lại lần nữa bị bóng tối bao trùm.

Ads
';
Advertisement
x