“Lịch Thần Ma, thời gian không tên, không biết năm nào. Chủ nhân Phong Vô Danh đã chết, chết ở trong tay những chúng thần đáng chết đó. Chúng thần chó đẻ gì chứ, chính là tên khốn vọng tưởng bá chiếm tài nguyên của tứ giới. Tuy tôi không phải kẻ chính nghĩa gì, nhưng cũng cảm thấy cao thượng hơn bọn họ nhiều. Nếu lực lượng đã đạt tới trình độ phá thiên địa mà đi, cần gì ở lại nguồn thiên địa - trung tâm của tứ giới chứ? Những thần sứ đáng chết đó vẫn đang gây họa cho thế giới, không hề biết thần hỗn độn cho bọn họ lực lượng đã chết hết rồi. Ha ha, ngày chết của bọn họ cũng sắp tới rồi...
Chuyện ghi chép trong mấy trang sách này rất nhiều, Cửu Thiên cũng đọc rất kỹ.
Hắn nhìn ra, vào hai lần niết bàn trước, đại trưởng lão hoặc nói là Niết Bàn Võ Thánh – Lương Long vẫn là một người vô cùng nhiệt huyết. Chỉ là vào sau này, sau khi niết bàn càng lúc càng nhiệt, đã mài mòn ý chí chiến đấu.
Cửu Thiên đọc không sót một chữ nào.
Đọc về miêu tả của Niết Bàn Võ Thánh – Lương Long.
Không cần nghi ngờ, ở thời kỳ viễn cổ, là có thần linh!
Đương nhiên, thần linh mà bọn họ gọi rốt cuộc có dáng vẻ gì, Cửu Thiên không biết. Thấy mức độ phẫn nộ trong từ ngữ trong quyển sách này, cũng không quá giống ký sự, kể lại chi tiết sự thật của những thần linh đó.
Nhưng nếu những thần linh này có thể bị giết, hơn nữa còn không phải chỉ chết một người, mà tất cả bị Phong Vô Danh giết hết.
Điều này chứng tỏ, cho dù là thần linh cũng chỉ có thể.
Giống như những người hát bài đồng dao ở quê của Cửu Thiên.
“Nếu bạn có thể khiến thần linh chảy máu, nó sẽ rơi từ trên thần đài xuống. Nếu bạn có thể khiến thần linh chết trên tay bạn, vậy trong thiên hạ đâu còn thần linh. Bây giờ Cửu Thiên có thể chắc chắn, thần linh cũng chẳng qua chỉ là tồn tại mạnh hơn người bình thường một chút thôi.
Chúng có phải con người hay không, không dễ nói lắm.
Nhưng có một điểm có thể chắc chắn, bọn họ cộng lại chẳng qua cũng chỉ liều đồng quy vu tận với Phong Vô Danh đó.
Như vậy có thể chứng minh, nếu một đấu một thì Phong Vô Danh chắc chắn sẽ thắng bọn họ. Mà dựa theo lời kể của Niết Bàn Võ Thánh – Lương Long, Phong Vô Danh nhất định là con người.
Một người phàm, một mạch giết tới nguồn thiên địa, trung tâm tứ giới gì đó. Hơn nữa còn giết hết thần linh. Cửu Thiên thật sự chưa từng nghe có chuyện điên rồ, người điên rồ như vậy. Cái tên Phong Vô Danh này thật sự rất thích hợp.
Ngoài ra, Cửu Thiên còn phát hiện một điểm. Tuy Niết Bàn Võ Thánh – Lương Long không đi giao chiến với những thần linh đó giống như Phong Vô Danh, nhưng chắc chắn từng chiến đấu với thần sứ.
Nhìn giọng điệu của ông ta, hình như năm đó còn từng treo đánh thần sứ.
Cũng tức là người năm đó kết thúc lịch Thần Ma này, rất có khả năng chính là bọn họ.
Lai lịch thật sự không nhỏ, Cửu Thiên càng thêm tôn sùng Phong Vô Danh và Niết Bàn Võ Thánh – Lương Long đó. Đây là người từng đánh nhau với thần linh.
Xét từ mức độ nào đó, bọn họ gần như tương đương với thần linh của năm đó!
Cửu Thiên nở nụ cười tươi, đọc tới đoạn cuối cùng, đột nhiên vẻ mặt của Cửu Thiên thay đổi.
“... Phong Vô Danh – chủ nhân của tôi, tuy tôi không thể bảo vệ ngài tới cuối cùng nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra cách khiến ngài sống lại lần nữa. Tên mù và tôi đều còn sống, lực lượng mà ngài cho chúng tôi khiến chúng tôi còn có thể sống rất lâu trên thế giới này. Chúng tôi nhất định sẽ tìm được người giống ngài, người có cách thoát khỏi sự kiểm soát của thiên địa, kế thừa y bát của ngài. Sau đó để người đó có được tất cả lực lượng của ngài, sau đó khiến ngài sống lại. Tôi biết nhiệm vụ này rất khó khăn nhưng tôi có lòng tin sẽ hoàn thành. Thiên hạ to lớn, tôi không tin, không tìm được người thừa kế. Chủ nhân, ngài đợi tôi.
Lông mày của Cửu Thiên nhíu chặt lại, từ từ đặt quyển sách xuống.
Bỗng Cửu Thiên khẽ mỉm cười, tiếng cười không ngừng được, không dừng được.
Chỉ là nghe sao không giống tiếng cười vui vẻ, giống như cười khổ thì hơn.
“Người thừa kế, không phải là nói tôi đây chứ.” Cửu Thiên nghĩ tới chữ mà Phong Vô Danh để lại ở bờ bên kia hư không mà hắn đọc được. Hắn nhớ tới cỗ lực lượng luôn không thể khống chế, còn liều mạng giúp hắn chặn lực lượng thiên địa ở trong cơ thể của mình!
Lực lượng của người nghịch thần độc lập ở ngoài thiên địa. Không chịu phù ấn, không sợ thiên địa, tự thành đạo.
Cửu Thiên ở trong lòng hỏi Cửu Long Huyền Cung Tháp, nói: “Người nghịch thần chính là Phong Vô Danh đúng không? Lão Cửu, nói cho ta, năm đó làm sao Phong Vô Danh giết tới nguồn thiên địa, trung tâm tứ giới. Rồi làm sao giết chết những thần linh kia, xử lý chủ nhân của ngươi? Đừng lừa ta, ta đã đoán được rồi. Chủ nhân của ngươi e rằng chính là vị thần linh nào đó của lúc đầu. Chủ nhân của Hỗn Độn hay là cái gì?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp trầm mặc rất lâu, cuối cùng lên tiếng: “Chủ nhân vĩ đại, nếu người đã đoán được, vậy cần gì hỏi ta nữa? Người đã bắt đầu đi vào con đường của người nghịch thần rồi. Trong cơ thể của người đã có lực lượng của người nghịch thần. Mà ta, pháp khí do thần linh này tạo ra, dường như nên đứng ở phía đối lập với người, haizz, tạo hóa trêu ngươi!”
Cửu Thiên khẽ cười nói: "Ngươi đã biết từ lâu rồi, mãi không chịu nói hay là bây giờ mới biết?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại. Ta không thông minh như người nghĩ, ta chỉ là một khí linh mà thôi. Ta cũng vừa mới biết không lâu. Từ sau khi Tiểu Hồng quay lại trong thân tháp của ta, ta mới biết Phong Vô Danh chính là người nghịch thần, cũng mới biết, người sớm đã bắt đầu đi lên một con đường khác rồi.
Cửu Thiên nói: “Ta không hiểu, nếu chỉ có như này, ngươi có gì không thể nói chứ?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Bởi vì ta biết bí mật của thế giới này. Mà bây giờ ta không thể nói cho người. Chủ nhân vĩ đại, nếu người đã biết có thần linh thì chắc chắn sẽ truy hỏi thần linh tới từ đâu, chúng còn muốn làm cái gì. Những điều này, ta thật sự không thể trả lời người!”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Ta hiểu rồi. Đây mới là bí mật thật sự đúng không? Được rồi, bây giờ ta không hỏi ngươi. Đợi ta có một ngày, tự mình đi xem thử"
Cửu Thiên nói xong thì không khách sáo nằm xuống trên giường đại trưởng lão.
Nhìn nóc căn phòng, Cửu Thiên có rất nhiều suy nghĩ.
Đại trưởng lão, Niết Bàn Võ Thánh, người đi theo của Phong Vô Danh, người từng giao chiến với thần sứ.
Ông ta muốn phục sinh Phong Vô Danh, ông ta phải tìm được người có thể kế thừa y bát của Phong Vô Danh. Mà bây giờ xem ra, người này rất có khả năng chính là hắn.
Tiền bà bà từng nói, kiếp thứ ba của hắn ở Hỗn Độn.
Liệu có phải là chỉ chuyện này không?
Nhớ kiếp thứ nhất là ở đô thành, là Võ Hoàng xâm nhập. Kiếp thứ hai, Loạn Thánh nhập thể.
Vậy thì kiếp thứ ba chính là người nghịch thần Phong Vô Danh đoạt xá ư?
Cửu Thiên khẽ cười thành tiếng, như vậy xem ra, đại trưởng lão đó cũng là một người vô cùng nguy hiểm.
Dần dần, Cửu Thiên nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ ở trên giường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất