Cửu Thiên khẳng định như vậy là vì trên tay hắn vừa hay có một quyển nhật ký của đại trưởng lão. 

Bên trên viết rõ bốn chữ “Ký sự niết bàn” 

Lật ra xem thì có thể thấy bên trong rõ ràng là nhật ký của bản thân đại trưởng lão. 

“Lịch Đại Hoang, năm thứ ba Thiên Khởi, tôi chọn niết bàn lần nữa. Đây là lần thứ ba tôi niết bàn, đã qua trăm năm sau khi chủ nhân Phong Vô Danh chết. Lần này, tôi chọn niết bàn ở một nơi không ai biết ở ngoài chốn hoang dã. Tôi buộc phải nhớ được ba chữ Phong Vô Danh, tôi sợ sau lần niết bàn này, tôi sẽ quên cái tên này. Đương nhiên, còn có Trác Tiểu Vân – người vợ đã mất của tôi. Anh hy vọng kiếp sau sẽ không quên được em” 

“Lịch Đại Hoang, năm thứ 34 Thiên Khởi. Lần này, tôi tu luyện quá chậm, bị một đám sơn tặc vô tri, ngu dốt, đáng hận giết. Tôi cảm thấy sinh cơ của tôi đang dần mất đi. Tôi buộc phải niết bàn lần nữa. Đây chắc là lần thứ tư. Tôi buộc phải từ bỏ ký ức ban đầu để đổi lấy lực lượng cần khi niết bàn. Ký ức của kiếp trước còn cả ký ức của kiếp trước trước nữa, tôi chỉ có thể nói tạm biệt. Tôi yêu các người, nhưng tôi buộc phải quên đi các người. Tôi chỉ có thể nhớ tên của chủ nhân Phong Vô Danh, bởi vì đợi sau khi chủ nhân trở về, tôi mới có khả năng nhớ lại được các người” 

“Lịch Đại Hoang, năm thứ 146 Thiên Khởi. Đại Hoang sắp kết thúc, trời đất bắt đầu sụp đổ, dường như có lực lượng mới đang thai nghén. Cơ thể này của tôi đã tu luyện tới đỉnh phong. Cơ thể sau khi niết bàn của kiếp trước quá yếu. Tu luyện ở giai đoạn đầu cũng không thuận lợi. Tiếp tục sử dụng cơ thể này, tôi cũng chỉ có con đường hủy diệt, nhân thời cơ lực lượng mới thai nghén này, tôi có thể có thời gian cố gắng niết bàn một lần. Hy vọng kiếp sau, tôi có thể có một cơ thể hoàn mỹ, sau đó lại có được rất nhiều cơ duyên để tôi có thể quay lại sự cường thịnh của năm đó. Tuy nhiên tôi đã không quên năm đó tôi mạnh như nào, Phong Vô Danh, chủ nhân của tôi, tôi vẫn nhớ ngài!” 

Cửu Thiên đọc một mạch xuống, quyển nhật ký này về cơ bản là ghi lại tình hình mỗi lần niết bàn của đại trưởng lão. 

Tuy ông ta chỉ ghi lại trước mỗi lần niết bàn, nhưng thông tin ẩn chứa bên trong, cộng thêm thì rất đáng sợ. 

Cửu Thiên xem rất hồ hởi, quyển sách này thật sự là một quyển sứ kỷ vạn năm. 

Từ chữ viết, Cửu Thiên có thể cảm nhận được sự bất lực mỗi lần niết bàn của Niết Bàn Võ Thánh, cũng có thể nhìn thấy sự thay đổi của thiên hạ trong những năm nay. 

Với lực lượng mới đang thai nghén này, chắc là nói tới sự xuất hiện của ma đầu đầu tiên trong lúc đầu. 

Ví dụ lịch Đại Hoang lúc ban đầu, sau biến thành lịch Quang Minh, lịch Khải Minh, lịch Hắc Ám... cuối cùng tới lịch Tứ Giới của bây giờ. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp hét lên trong cơ thể của Cửu Thiên: “Chủ nhân vĩ đại, vẫn chưa đi sao? Chúng ta còn muốn ở trong phòng của đại trưởng lão bao lâu nữa. Nếu ông ta quay về thì phải làm sao?” 

Cửu Thiên thản nhiên đáp: “Nếu ông ta quay về thì chúng ta chạy, còn có thể làm sao nữa. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp dường như có chút không thể hiểu nổi đối với câu trả lời nhẹ tênh của Cửu Thiên. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp vội vàng lên tiếng tiếp: “Chủ nhân vĩ đại, như vậy cũng quá mạo hiểm rồi. Chúng ta vẫn là đi thôi, đừng ở lại nơi này. Nơi này ta cảm giác có nguy hiểm, nguy hiểm rất lớn. Bây giờ người cũng trong trạng thái trọng thương, thật sự không thể dùng tính mạng của mình để mạo hiểm được! 

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, nói: “Lão Cửu. Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Không phải là đọc tình hình có liên quan tới viễn cổ trong nhật ký của đại trưởng lão hay sao? Ngươi sốt ruột thành ra cái gì rồi? Ta từng nói với ngươi, cho dù ngươi không nói cho ta. Ta cũng sẽ tự mình làm rõ. Ta không biết ngươi có gì khó để mở miệng, hoặc che giấu bí mật lớn gì, nhưng ta nhất định sẽ làm rõ.” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp bị Cửu Thiên nhìn một cái thì nhìn thấu suy nghĩ thật sự, nó bỗng nói không thành lời nữa. 

Một lát sau, Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại. Có vài chuyện, bây giờ người không biết thì tốt hơn. Đối với người mà nói, thật sự không có lợi ích gì. Giống như... ừm, giống như một con giun sống dưới lòng đất, đột nhiên nhìn thấy ánh mặt trời, biết thế giới không chỉ là bùn đất và đá sỏi, nhìn thấy trời xanh mây trắng, rất có khả năng nó sẽ bị mặt trời trực tiếp đốt chết” 

Cửu Thiên cười đáp: “Yên tâm, ta không phải là giun, ta cũng không yếu như vậy.” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Giun cũng nghĩ như vậy” 

Cửu Thiên lười nói chuyện với Lão Cửu, tiếp tục chuyên tâm xem quyển nhật ký này. 

Có điều đọc tiếp, Cửu Thiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng. Đó chính là ghi chép của hai lần niết bàn sớm nhất đi đâu rồi? 

Lẽ nào đại trưởng lão chỉ mới có thói quen ghi chép từ lần niết bàn thứ ba ư? 

Như vậy cũng nói thông, nhưng Cửu Thiên lại không cho rằng như vậy. 

Bởi vì hắn đã nhìn thấy ở phần đầu tiên của quyển sách này, hình như có vết xé. 

Là cố ý xóa đi sao? 

Hay là bị hỏng? 

Cửu Thiên không biết, mang theo tiếc nuối mà để quyển sách xuống. 

Những vào khoảnh khắc hắn để xuống, Cửu Thiên bỗng cảm thấy không đúng lắm. 

“Ơ, khoan đã!” 

Ngay lập tức, Cửu Thiên lại cầm quyển sách lên, lần này Cửu Thiên trực tiếp truyền canh khí của mình vào. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên cảm giác được một cỗ hạo nhiên chi khí truyền tới từ trong quyển sách, hình như còn muốn ngăn cản canh khí của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cười thành tiếng, quả nhiên trong quyển sách này còn ấn giấu huyền cơ! 

Khi hắn vừa cầm trong tay thì cảm thấy không đúng lắm. Không phải chuyện ghi trong quyển sách không đúng, mà là trọng lượng của quyển sách hình như có hơi nặng. 

Nặng hơn quyển sách bình thường mấy lần. 

Chút trọng lượng này đối với các võ giả khác mà nói, chắc chắn không đáng nhắc tới. 

Nhất là người một tay có thể nâng núi sông như Cửu Thiên thì càng không cảm nhận được hoàn toàn trọng lượng gì mới đúng. 

Giống như người trưởng thành bóp một con kiến, cho dù con kiến nặng gấp mấy lần, có ai có thể thật sự cảm nhận được. 

Nhưng Cửu Thiên lại nhạy bén cảm nhận được. Chỉ vì hắn không chỉ là võ giả, còn là một luyện khí sĩ, khả năng kiểm soát lực lượng, hắn vẫn rất giỏi. 

Cửu Thiên cưỡng chế dùng canh khí đánh tan hạo nhiên chi khí trên quyển sách. 

Nhìn ra được, người để lại cấm chế trên quyển sách cũng không quá giỏi trong phương diện trận pháp và phù ấn. Đại trưởng lão cũng không phải cái gì cũng biết. 

Cho dù ông ta đã sống nhiều năm như vậy. 

Vào khoảnh khắc Cửu Thiên khống chế quyển sách này, mấy luồng ánh sáng xuất hiện ở mấy trang đầu của quyển sách. 

Cửu Thiên chỉ liếc qua thì cười tươi, ở trong lòng nói với Cửu Long Huyền Cung Tháp: “Lão Cửu, xem ra có vài chuyện, thật sự có cản cũng không cản được. Ngươi càng không 

để ta biết càng trời xui đất khiến đưa ta tới đây. Sau đó đọc thứ này, ngươi có thể nói cho ta biết, ba chữ lịch Thần Ma này có ý nghĩa gì không?” 

eyJpdiI6InI0V2RseGIrbHlOOWtwaFlYMUt3d0E9PSIsInZhbHVlIjoiY3hwenNEMitranY3UXpFVVp1amlIZ0Z0K1JmZjR0VHFjdnp3cjhNaDk4alRoTUlTWE10NjVSNGpEWTdKZTNjc2Nzc0NZcVlxOEtXV3EzTWlyd09EVEpTMEZneUFxcUkycm1OeVRsdmUxMzVwRkpqb3Q1QXY4RW5BWDRoY0FHMHdUVU51WXNXUjI4M1NtMitodUpcL3VsS2drdmE3UEZXendxeEZsRGtGRExaMzRYbHZuTWpvdHROZ3BFZkdCdFRLVVNxYW5DMHcrZFlpekRrbVlFNk1JaTRmcWRzaktOekFwaFpUSllSWlJSUGd3d202NitBSnFwaGltd2JKQXhQdE5RdHlEQWdQVEJTT04ybDY0SGVMckNhT3ZlSFB2VmpTbkpuRUdiR3hGSytPK3J4dkdLdWxhQWxYbzhWcHZcL1UrVEFwTDFZcHNMNHlYeXpmYjFWNFdNZnFNbHlaYmlcL05hUjBNZm9BWW95eG1ZPSIsIm1hYyI6IjVlOGFjYzU5ODU3MDAxOTQ2YTcwODVkMWYxZDgzNDFkYmQzNTZhODYzNTI0OGFhZWVkYzZmZDg2MjVlMGMyODEifQ==
eyJpdiI6IkNFY2pcL0pPNGJnXC82bllJbDVUZmxxdz09IiwidmFsdWUiOiJEUFFjdHNnWlFZUFJ6cXZKZGcyU1hcLzcwS2h4YXVcL2lwdnRnTGFPZjF6djMxcGlpQ0tENExvU1MzYWUzaEpOVUtnanc1NlhrRWFuRnVpWHJHMDFcL0o5RUJlWHNkNGZRY0x1Q1lQdUFFRVF0b2VFMXFsVVpOSzBoYU9VV3Y5VHNMeiIsIm1hYyI6IjFiMWFlZjg4MTAxOGE0ZjAyMDVmY2FkMGJmYzk1Y2M2ZGE5MDI5YmYxM2JiMjA0NDBlZmUwNzUzZjc3NGI0OGQifQ==

Tay Cửu Thiên vuốt nhẹ trang sách phát sáng này, yên lặng đọc nó.

Ads
';
Advertisement
x