Sơn cốc yên tĩnh, Cửu Thiên cả người đầy máu xuất hiện ở trong một cánh rừng.
Hai cánh tay không thể cử động, Cửu Thiên chỉ đành sử dụng lực lượng thần hồn lấy ra mấy lọ đan dược từ trong dây lưng, dốc cho mình.
Lần này hắn bị thương quả thật không nhẹ.
Cánh tay bị phế không nói, trong cơ thể cũng bị rối một nùi.
Nhưng tình trạng này sẽ không có nguy hiểm gì. Cửu Thiên hít thở sâu một hơi, chỉ điều hòa mười giây thì cảm thấy mình đã khôi phục khả năng hành động.
“Lão Cửu, hoặc là hấp thụ những lực lượng đại đạo trong ngực của ta, hoặc đẩy nó ra ngoài.
Cửu Long Huyền Cung Tháp yếu ớt đáp ứng. Lần này nó cũng tiêu hao không ít lực lượng.
Có điều sai khi có viêm long tổ, nó sẽ không giống như lúc ban đầu, cần rất nhiều thứ để bổ sung lực lượng.
Bởi vì viêm long tổ sẽ giúp nó hấp thụ lực lượng tinh khiết của đạo.
Như vậy sẽ nhanh hơn nó hấp thụ những thần binh bình thường kia.
Lại ngồi thêm một lúc, Cửu Thiên cảm thấy thương thế ở ngực của mình cũng dần dần hồi phục, lúc này mới thở phào.
Lực lượng đại đạo áp chế hắn đã bị đẩy ra, Cửu Thiên lập tức truyền Sinh Linh Đại Đạo của mình vào trong cánh tay.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hai cánh tay của Cửu Thiên bắt đầu khôi phục.
Xương đang nối lại, da thịt đang khôi phục.
Siết nắm đấm, tuy còn hơi đau nhưng ít nhất đã từ trạng thái bị phế trở thành người bình thường.
“Chủ nhân vĩ đại. Đại trưởng lão đó quá mạnh, nếu chúng ta vẫn cứng đối cứng với ông ta, lần sau có thể đỡ được ba chiêu nữa không cũng không biết được.
Cửu Long Huyền Cung Tháp rõ ràng vẫn lo sợ.
Cửu Thiên dự đoán được thực lực của đại trưởng lão rất mạnh.
Nhưng mạnh tới mức này cũng khiến Cửu Thiên rất kinh ngạc.
Bởi vì Cửu Thiên cảm giác được thực lực của đại trưởng lão hình như không kém Phong Thiên bao nhiêu.
Đương nhiên, Phong Thiên hiện nay đã có được bốn vật Thiên Ma, đại trưởng lão vẫn không thể so được.
Nhưng tóm lại, đại trưởng lão chắc chắn sẽ mạnh hơn Tố Thu trưởng lão. Còn về đám người Bát Phương Tiền Thánh, so với đại trưởng lão, sợ rằng chỉ có nhiều nhất 50% chiến thắng.
Nhân vật như này, vậy mà trốn tít ở trong Hỗn Độn, thật khiến người ta khó hiểu.
Cửu Thiên không khỏi nghĩ, nếu có một ngày, đại trưởng lão có thể dẫn đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch đi chiến đấu với ma tu, nhất định có thể đánh cho những ma vương đó tan tác, chạy nháo nhào.
Lực lượng này cũng khiến Cửu Thiên khát khao.
Thật hy vọng, có một ngày, hắn cũng có thể mạnh giống như đại trưởng lão.
Cửu Thiên vừa suy nghĩ linh tinh vừa mau chóng khôi phục thương thế của mình.
Lần này Cửu Thiên không định tiếp tục mở lò luyện đan nữa, vội vàng khôi phục. Thứ nhất là đan dược giống nhau, ăn nhiều, hiệu quả không có tốt bằng lần đầu tiên.
Thứ hai, Cửu Thiên cũng không định lãng phí Hỗn Độn Thiên Lan nữa, trong tay hắn cũng chỉ còn vài cây.
“Đại khái cần một ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục trạng thái đỉnh phong. Xem ra chúng ta phải tìm một chỗ nấp đã.
Cửu Thiên đứng dậy nhìn xung quanh. Hắn đã đánh chủ ý từ từ đánh với đại trưởng lão, vậy thì chuyện cấp bách hiện nay, đương nhiên không thể vào lúc bị thương, bị đại trưởng lão tìm được.
Điểm này, Cửu Thiên vẫn khá tự tin, dù sao hắn còn là một luyện khí sĩ.
Ở phương diện ẩn nấp, luyện khí sĩ có ưu thế trời sinh. Huống chi, loại người từ rất lâu trước kia đã có thể làm được kiểu ẩn nấp hòa mình với trời đất như Cửu Thiên.
Thu liễm khí tức, người ẩn trong đạo, Cửu Thiên dung hòa tất cả khí tức của mình vào xung quanh.
Làm được điểm này, cần sự khống chế tuyệt đối về lực lượng và nhục thân của mình. Cùng với sự lý giải đặc biệt đối với lực lượng thiên địa và đạo chi lực.
May mà những cái này đối với Cửu Thiên mà nói đều không phải vấn đề gì lớn.
Sau khi tu vi gia tăng, Cửu Thiên ở phương diện này đã bất tri bất giác hơn xa không biết bao nhiêu luyện khí sĩ.
Nhất là sau khi hắn có được công pháp Chưởng Thiên thì càng lên hương luôn.
Vừa làm xong tất cả chuyện này, Cửu Thiên bèn có thể cảm nhận rõ được, một cỗ lực lượng từ đỉnh núi quét ra, dường như đang dò xét xung quanh.
Không cần nghi vấn, người có thể dò xét phạm vi rộng, còn có thể tản lực lượng ra, khuếch tán không biết tới đâu như này, trong Thần Hoàng nhất mạch cũng chỉ có mình đại trưởng lão.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, may mà hắn khá cơ trí.
Những năm nay, lăn lộn ở bên ngoài cũng lăn lộn uổng phí.
“Đi thôi, nơi này cũng không thể ở quá lâu!”
Cửu Thiên vừa nói vừa cất bước đi về phía trước. Tuy đại trưởng lão không có dò xét được hắn nhưng không tránh được đại trưởng lão thẹn quá hóa giận, kêu các đệ tử của cả Thần Hoàng nhất mạch đi tìm hắn.
Như vậy thì rắc rối của hắn sẽ rất lớn.
Chọn núi Cửu Tiêu cũng là từ nguyên nhân này. Cửu Thiên ở Thần Hoàng nhất mạch thời gian dài như vậy, hắn vẫn biết một số thứ cơ bản.
Ví dụ như trong Thần Hoàng nhất mạch, người của núi Cửu Tiêu ít nhất.
Thứ nhất là do đại trưởng lão không thích nhận đồ đệ dạy đệ tử, thứ hai cũng là do núi Cửu Tiêu dù sao cũng là nơi tu luyện của đại trưởng lão.
Các trưởng lão khác cũng có ý biến núi Cửu Tiêu thành thánh địa. Nếu đã là thánh địa thì không thể tùy ý đi tới. Như vậy, người của núi Cửu Tiêu là ít nhất.
Cửu Thiên chọn ở lại trên núi Cửu Tiêu, cũng không dễ bị phát hiện nhất.
Đi khoảng thời gian nửa nén hương, trước mắt đột nhiên mở ra.
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một căn nhà gỗ cổ xưa, nhìn trông khá lâu.
Hình như cũng không ai ở, Cửu Thiên nhìn trái phải một lúc thì cất bước đi qua.
“Chắc là phòng của đệ tử nào đó trên núi Cửu Tiêu. Bây giờ bọn họ chắc chắn là ở bên ngoài xem rồi. Vậy nên chỗ này không có ai, rất tốt, ta có chỗ nghỉ ngơi rồi”
Khóe miệng Cửu Thiên nở nụ cười, thật là nghĩ cái gì thì tới cái đó.
Có nhà để ở, đương nhiên không cần ngủ trên cây. Tuy cuộc sống dùng trời làm chăn, dùng đất làm giường rất tiêu sái nhưng đối với người xuất thân từ con cháu thế gia như Cửu Thiên, vẫn là cố gắng không cần.
Đẩy cửa đi vào, Cửu Thiên cũng không khách sáo gì cả.
Nhìn xung quanh, bài trí rất đơn giản, không có trận pháp, không có phù ấn, không có phòng bị.
Đương nhiên, nơi này nhìn trông cũng không cần phòng bị gì cả.
Một chiếc bàn sách, vài quyển sách, một chiếc giường gỗ, chỉ vậy mà thôi.
Những thứ này đoán chắc tặng cũng không ai thèm.
Cửu Thiên trực tiếp nằm ở trên giường gỗ, định từ từ nghỉ ngơi. Dưỡng tinh thần, đợi ngày mai thương thể khôi phục, hắn lại đi đánh vài chiêu với đại trưởng lão.
Thuận tay, Cửu Thiên cầm một quyển sách ở trên bàn sách ở bên cạnh, định xem thử.
Hắn vốn cũng chỉ tùy tiện lật xem, nhưng khi hắn nhìn thấy tên sách, Cửu Thiên lập tức thay đổi ánh mắt.
“Ký sự thần ma!”
Ngay lập tức Cửu Thiên trực tiếp đứng dậy, lật trang sách ra.
Chỉ xem một trang, Cửu Thiên bèn hít ngụm một khí lạnh.
“Đây vậy mà là một quyển sách viễn cổ, bên trong kể về thần ma!”
“Lão Cửu, chúng ta e là tới sai chỗ rồi! Nơi này là phòng của đại trưởng lão!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất