Nói được làm được, còn chưa đợi những người khác phản ứng kịp.
Cửu Thiên đã hóa thành một luồng ánh sáng, bay về phía đằng xa.
Với tốc độ của hắn, sợ nữa cũng chỉ có mấy vị trưởng lão của Thần Hoàng nhất mạch liên thủ mới có thể cản được hắn.
Nhưng mấy vị trưởng lão đều chưa rõ chuyện gì, Cửu Thiên đã lao tới bên cạnh bọn họ.
Đại trưởng lão hơi há to miệng, chiêu thứ ba còn chưa sử dụng, Cửu Thiên vậy mà chạy nhanh tới mất dạng.
“Cái thằng oắt con này!”
Nắm thời cơ, đại trưởng lão vung tay, lập tức thiên địa xung quanh xuất hiện một thông đạo giống như ngân hà.
Những cái này thật ra đều là thông đạo không gian. Tạo chỉ ở Không Gian Chi Đạo của đại trưởng lão chắc chắn là trình độ đỉnh phong.
Trường thương quăng ra, ngay lập tức mọi người bèn nhìn thấy trường thương chia ra thành mấy quang ảnh, lao vào trong thông đạo không gian.
Ở đằng xa, Cửu Thiên đang chạy trốn đột nhiên cảm thấy không đúng.
Dường như có sát cơ, bỗng dưng ập tới.
Thời khắc sinh tử, Cửu Thiên cũng thi triển tốc độ phản ứng vượt xa người bình thường.
Dựng kiếm lên, co cơ thể lại, quát một tiếng.
Cửu Thiên trực tiếp ném Cửu Long Huyền Cung Tháp ra ngoài.
Còn chưa đợi lão Cửu phản ứng lại, mấy quang ảnh bèn đánh trúng nó.
Lão Cửu mang theo tiếng kêu thê thảm, ánh sáng trên thân tháp cũng ảm đạm đi.
Dùng thân tháp của mình, giúp đỡ Cửu Thiên chặn mấy luồng ánh sáng tất sát.
Lực lượng này đủ để xé rách thiên địa, phá vỡ hư không.
Nhục thân của Cửu Thiên cho dù có mạnh gấp đôi, chỉ cần bị đánh trúng cũng sẽ chết chắc.
Keng keng!
Trọng kiếm Vô Phong lại chặn hai luồng ánh sáng, chỉ còn một luồng ánh sáng cuối cùng, ập tới từ đằng sau Cửu Thiên.
Nhìn trông dường như không thể tránh!
Tốc độ của chiếc thương này đã vượt qua cực hạn mà mắt của người bình thường có thể nhìn thấy.
Cho dù là cao thủ đã vào Tôn cảnh, cũng không nhìn rõ trường thương trong ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng xẹt qua.
Sau đó, Cửu Thiên bay ra.
Lần này, hai tay của Cửu Thiên trực tiếp nổ thành huyết vụ.
Thời khắc cuối cùng, Cửu Thiên dùng tay của mình đánh lệch ánh sáng đó ra một chút.
Hai quyền tung ra, Sinh Tử Luân Chuyển Kình, Thất Chuyển Lăng Tiêu Phá.
Thời khắc sinh tử, Sinh Tử Luân Chuyển Kình của Cửu Thiên lại có đột phá, trực tiếp tung ra sát chiêu thứ bảy.
Quyền tung ra, hai cánh tay huyết vụ phụt ra, ánh sáng đó bị đánh lệch đi một chút, lướt qua bên cạnh Cửu Thiên.
Âm!
Lực lượng nổ tung, dưới chân xuất hiện động đen. Trên bầu trời, bức màn ánh sáng lần nữa lóe sáng.
Dường như lực lượng này, ngay cả bức màn ánh sáng bảo vệ nơi tránh nạn cũng cảm thấy sợ hãi.
Khí kình của Cửu Thiên thở lỏng, sắc mặt trắng bệch.
Hai cánh tay của hắn coi như đã bị phế, ba chiêu mà thôi, bị trọng thương nghiêm trọng. Còn đánh tiếp nữa, chắc chắn sẽ thua!
"Di!"
Cửu Thiên quát to một tiếng.
Một tiếng này không chỉ là hét với lão Cửu, còn nói với trọng kiếm Vô Phong.
Ngay lập tức trọng kiếm Vô Phong chở Cửu Thiên, nhanh chóng đi xa.
Trên Cửu Long Huyền Cung Tháp bỗng lóe ánh sáng, hiển nhiên đã kích hoạt năng lực dịch chuyển vật đổi sao dời, bóng dáng của Cửu Thiên biến mất.
Ở xung quanh, vô số đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch đều sững sờ không nói thành lời.
Như này là như nào, mới đánh được một nửa thì chạy trốn rồi?
Như này là qua hay không qua?
Đám người nhị trưởng lão ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, cuối cùng đều cười khổ.
Nhị trưởng lão vừa lắc đầu vừa cười nói: “Tên Cửu Thiên này thật là đủ xấu xa. Cậu ta vậy mà chơi chiêu này, đánh được một nửa thì chạy. Với năng lực khôi phục của cậu ta,
sợ rằng không cần tới một ngày sẽ chạy trở lại. Tới lúc đó tiếp thêm vài chiêu rồi tiếp tục chạy trốn. Đây là định tác chiến trường kỳ rồi!”
Một câu nói của nhị trưởng lão đã nói tới điểm mấu chốt. Không sai, Cửu Thiên chính là có dự định như này.
Khi đại trưởng lão sử dụng chiêu thứ nhất, Cửu Thiên đã biết mình chắc chắn không thể là đối thủ.
Giao ước mười chiêu nghe thì không nhiều nhưng tình hình thực tế là Cửu Thiên chỉ đỡ được ba chiêu thì cánh tay đã bị phế, lực lượng tiêu hao hết sạch.
Nếu không đi, chiêu tiếp theo, hắn nhất định chết chắc.
Tất cả đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch thấy Cửu Thiên biến mất như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Không phải đã nói hào khí ngút trời, đánh nhau trực diện hay sao?
Không phải đã nói tử chiến không lùi, đánh tới tận cùng hay sao?
Biểu hiện của Cửu Thiên ngày hôm nay thật sự trái ngược với khi ở ải đăng thiên thứ tám.
Mọi người đều có chút không hiểu nổi. Điều mấu chốt nhất này là như này còn xem cái gì nữa?
“Tình huống gì vậy, Cửu Thiên cứ chạy như vậy ư? Vậy chúng ta còn cần đợi ở đây không?”
“Đợi cái gì nữa, không nhìn thấy anh ta vừa bị thương rất nghiêm trọng hay sao? Anh ta chắc chắn là phải tìm chỗ trị thương trước, sau đó mới quay lại!”
“Cách đánh như này cũng quá vô lại rồi. Cho dù anh ta trị thương nhanh, cũng không thể làm như vậy, như này không tính là phạm quy sao?”
“Phạm quy ư? Đại trưởng lão cũng không nói gì, anh ta phạm quy cái gì? Đây gọi là đầu óc linh hoạt, các người hiểu cái gì chứ. Lẽ nào cứ phải liều chết với đại trưởng lão, sau đó bị giết chết, như này mới gọi là anh hùng à? Như thế gọi là ngu ngốc.
“Nói rất đúng, tôi vừa rồi còn đang nghĩ. Giả dụ đại trưởng lão muốn giao thủ với Cửu Thiên, Cửu Thiên phải làm sao. Đánh trực diện chắc chắn là đánh không thắng được. Chỉ là tôi chưa từng nghĩ, còn có thể chạy. Đầu óc của Cửu Thiên sư huynh thật tốt. Tông chủ như này mới đáng để chúng ta đi theo. Lẽ nào các người đều hy vọng một tên ngốc chỉ biết xung phong làm tông chủ ư? Giống như... Thần Tiêu Võ Thánh năm đó?”
Các vị trưởng lão còn chưa nói gì, những đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch này đã bàn luận rần rần.
Đối với cách làm của Cửu Thiên, phần lớn đều bày tỏ sự kinh ngạc cảm thán, đây mới là biểu hiện có dũng có mưu. Đương nhiên cũng có một số bộ phận cho rằng đây là nhu nhược. Đàn ông thì phải trực diện
Chỉ đáng tiếc, đa số mọi người vẫn thông minh. Bây giờ đã thấy Cửu Thiên tiếp theo nên làm gì.
Trên núi Cửu Tiêu, đại trưởng lão thu hồi trường thương của mình, nở nụ cười.
“Được đấy nhóc, đầu óc này thật sự không tệ. Đánh không lại thì chạy, có phong phạm của tôi năm đó!”
Đại trưởng lão nhìn một lượt bên dưới, lại phóng ra lực lượng thần hồn của mình, bắt đầu dò xét xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện dấu vết của Cửu Thiên.
Trong lòng lại thầm khen ngợi, năng lực ẩn nấp của Cửu Thiên cũng hơn xa người khác.
Đại trưởng lão lẩm bẩm nói: “Muốn tìm được tên nhóc này, sợ rằng phải kêu tên mù tới nhìn mới được. Bỏ đi, xem ra giao ước mười chiêu này cũng không làm khó được cậu
ta."
Trong lòng đại trưởng lão sáng tỏ như gương, biết rõ Cửu Thiên chỉ cần chơi như này, mười chiêu nhất định không giết chết được hắn.
Đánh rồi chạy, ép ra một chiêu thì rút. Làm xong khôi phục lại rồi quay lại tiếp tục.
Cách đánh này đừng nói mười chiêu, một trăm chiêu cũng có thể từ từ tiêu hao hết.
Đại trưởng lão vốn tưởng ải thứ chín này của mình có đủ độ khó, ít nhất định có thể đánh gục Cửu Thiên mới đúng. Như vậy sau này làm việc cũng tiện hơn một chút.
Lại không ngờ Cửu Thiên chơi chiêu này.
Đại trưởng lão vẫn có chút hậm hực bất bình, nhưng không biết rằng, lúc này Cửu Thiên không có đi chỗ khác, hắn ở núi sau của núi Cửu Tiêu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất