Đêm khuya, ánh sao lấp lánh. 

Trên núi Hỏa Tiêu, Cửu Thiên và các đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch ngồi với nhau, Nhậm Phi Yến ở bên cạnh cười rất vui vẻ. 

“Nào, nào, nào, Cửu Thiên, uống một ly. Đừng dùng ly nhỏ này, trực tiếp đổi sang vò rượu đi, tôi cũng uống rồi mà anh không uống à!” 

Nhậm Phi Yến vừa cười to vừa đưa vò rượu cho Cửu Thiên. 

Các đệ tử khác của Thần Hoàng nhất mạch đều hoan hô, Cửu Thiên ấn vò rượu xuống, cười khổ nói với Nhậm Phi Yến: “Cô đã uống nhiều rồi!” 

Nhậm Phi Yến cười quyến rũ, nói: “Phụ nữ không say, đàn ông không có cơ hội. Cái này mà anh cũng không hiểu sao ư?” 

Cửu Thiên thật sự không biết nên nói gì mới được, dứt khoát nhận lấy vò rượu, một hơi uống cạn. 

Với tửu lượng của hắn, loại rượu uống chỉ khiến lồng ngực hơi nóng lên này, căn bản không thể chuốc say được hắn. 

Uống nhiều nữa, sợ rằng cũng giống như uống nước, thật sự đơn giản. 

Đêm khuya, thật ra hắn vốn là định tìm một chỗ tu luyện. Thương thế đã bị thương vào ban ngày, hắn cần kiểm tra kỹ, có phải bên trong có di chứng không. 

Kết quả, còn chưa rời khỏi núi Ngọc Tiêu, hắn bị Nhậm Phi Yến kéo lấy. Sống chết muốn hắn mời ăn cơm. Khả năng thật sự giống như những gì Lão Cửu nói, Cửu Thiên sẽ mềm lòng với cô gái xinh đẹp, vậy nên hắn thật sự đồng ý. 

Vốn hắn cho rằng lần ăn cơm này giống như Nhậm Phi Yến nói, tìm một chỗ yên tĩnh, hai người ngồi thưởng thức. Nói chuyện, uống trà, ăn ít bánh ngọt... 

Kết quả, hắn phát hiện hắn đã sai. Nhậm Phi Yến không khách sáo dẫn hắn quay về núi Hỏa Tiêu, hơn nữa còn gọi một đám người tới uống rượu. 

Kiểu này giống như mời bạn bè thân thiết trước ngày đại hôn. 

Chỉ có điều đồ ăn khá đơn giản, chỉ là một số rượu thịt ở trên núi mà thôi. 

Thấy Nhậm Phi Yến càng uống càng vui, tới cuối cùng vắn tay áo uống từng vò. Cửu Thiên thật sự không uống nổi. 

Thứ nhất là rượu không đủ mạnh. Thứ hai, tâm tư của hắn không nằm ở đây. 

Nhậm Phi Yến thích hắn, Cửu Thiên nhìn ra được. 

Nhưng chính vì như vậy, hắn cảm thấy vẫn nên tránh xa Nhậm Phi Yến. Cửu Thiên đã xác định chủ ý, ăn xong bữa ăn tối nay thì giữ khoảng cách với Nhậm Phi Yến. Hắn còn rất nhiều chuyện cần phải đi làm. 

Lúc Cửu Thiên đang suy nghĩ linh tinh, Nhậm Phi Yến đột nhiên dựa vào bên người Cửu Thiên, ôm lấy cánh tay của Cửu Thiên. 

Cho dù cả người đầy mùi rượu, cũng không che đậy được mùi thơm trên người Nhậm Phi Yến. 

Ngẩng đầu lên, Nhậm Phi Yến nở nụ cười hơi say, nói với Cửu Thiên: “Cửu tông chủ, sau khi anh làm tông chủ, định làm gì? Muốn dẫn chúng tôi rời khỏi Hỗn Độn ư?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Phải. Khi thích hợp sẽ rời khỏi Hỗn Độn. Thần Hoàng nhất mạch cũng không thể ở nơi tránh nạn cả đời được. 

Một đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch lớn giọng nói: “Tại sao không thể? Tôi sinh ra ở đây, nơi này là nhà của tôi. Tôi cảm thấy nơi này rất tốt!” 

Nhậm Phi Yến khinh bỉ liếc nhìn người đàn ông đó, nói: “Nơi này có gì tốt chứ. Hỗn độn hoang vu, tràn ngập sát cơ. Nói không chừng ngày nào đó, những thú hỗn độn ở bên ngoài chạy tới đánh tan bức màn ánh sáng, sau đó giết vào” 

Nhậm Phi Yến quay đầu lại nhìn sang Cửu Thiên, nói: “Tôi thích bên ngoài. Thế giới mới mẻ, các đủ các nước. Tôi từng tới Đông Giới, từng tới Tây Lĩnh. Từng tới nước Thạch Kỳ Sơn, từng tới vùng đất quên lãng. Còn có hoa ngập trời, đủ các loại kỳ hoa dị thảo... 

Nhậm Phi Yến nói rất hồ hởi, Cửu Thiên bỗng cắt đứt cô ta, nói: “Khoan đã, vùng đất quên lãng? Cô vừa nói vùng đất quên lãng ư?” 

Nhậm Phi Yến gật đầu nói: “Phải, vùng đất quên lãng. Sao thế, anh chưa từng đi à? Lần trước khi tôi rời khỏi Hỗn Độn, đặc biệt đi một chuyến. Còn ở chỗ ngoài rìa nhặt được 

một thứ như này” 

Nhậm Phi Yến lấy ra một mặt dây chuyền từ trước ngực mình, nó đen xì như mực, nhìn trông giống viên đá, nhưng từ thị lực của Cửu Thiên thì thấy có hai chữ thần sứ bé tí. 

Đồng tử của Cửu Thiên hơi co rút. Cửu Long Huyền Cung Tháp trong cơ thể của hắn đã bắt đầu điên cuồng hét lên. 

“Chủ nhân vĩ đại, là vật của thần sứ. Nơi mà cô ta đi là vùng đất chư thần vẫn lạc. Chiến trường chư thần! Trời ạ, nơi này rốt cuộc nằm ở đâu?” 

Cửu Thiên khẽ đưa tay về phía Nhậm Phi Yến, nói: “Tôi có thể xem thử không?” 

Nhậm Phi Yến hơi sửng sốt, sau đó gò má đỏ ửng, nói: “Bây giờ muốn xem, sớm quá rồi!” 

Lúc này Cửu Thiên mới bỗng phát hiện, chỗ mà mình chỉ là ngực của người ta. 

Ngay lập tức, các đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch đang ăn cơm đồng loạt đứng dậy. 

“ờm, sư tỷ, bọn đệ đi trước” 

“Cửu Thiên sư huynh, hai người tiếp tục, bọn đệ còn có việc!” 

“Aiya, đau bụng quá!” 

Chỉ trong nháy mắt, những người này đã rời đi hết. 

Chỗ này chỉ còn lại Cửu Thiên và Nhậm Phi Yến. 

Cửu Thiên rất xấu hổ, vội vàng giải thích: “Không không, bọn họ hiểu lầm hết rồi, tôi chỉ là muốn xem mặt dây chuyền này của cô” 

Nhậm Phi Yến cười tươi nói: “Tôi biết. Cầm đi, cầm lấy mà xem!” 

Gỡ mặt dây chuyền ra, Nhậm Phi Yến đưa cho Cửu Thiên. 

Cửu Thiên vội vàng nhận lấy sợi dây. Khoảnh khắc cầm lấy nó, Cửu Thiên cảm nhận được một cỗ lực lượng. 

Cực kỳ tinh khiết nhưng lại có loại khí tức thần thánh. 

“Linh Bối!” 

Cửu Thiên khẽ lên tiếng. lực lượng này quả nhiên giống với Linh Bối. 

“Linh Bối gì chứ?” 

Nhậm Phi Yến hơi nhíu mày. 

Ở trong cơ thể của Cửu Thiên, Cửu Long Huyền Cung Tháp kích động nói: “Chủ nhân vĩ đại, là thật. Là vật của thần sứ, những thần sứ này e rằng đều chết ở đó. Chúng ta nhất định phải tới nơi này một chuyến. 

Cửu Thiên như có suy tư, trả lại mặt dây chuyền cho Nhậm Phi Yến, đồng thời lên tiếng hỏi: “Vùng đất quên lãng mà cô nói nằm ở Đông Giới nhỉ?” 

Nhậm Phi Yến bỗng cười giảo hoạt, nói: “Không nói cho anh. Nhưng nếu anh muốn biết, tôi có thể dẫn anh đi” 

Nhậm Phi Yến thu hồi mặt dây chuyền, sau đó từ từ đứng dậy. 

Chỉnh lại quần áo, Nhậm Phi Yến thở ra một hơi, ý say trên mặt vậy mà vơi đi vài phần. 

“Cửu Thiên. Chuyên tâm vượt qua ải thứ chín đi. Những chuyện khác, anh đừng nghĩ nữa. Sau này chúng ta có cơ hội, cứ từ từ. 

Dứt lời, Nhậm Phi Yến để vò rượu ở trước mặt Cửu Thiên, gò má ghé qua, khẽ nói: “Cố gắng nghỉ ngơi, Cửu tông chủ của tôi. 

Nhậm Phi Yến nói xong thì rời đi, để lại một mình Cửu Thiên ngồi ở đó. 

Cửu Thiên cười rất vui vẻ, Cửu Long Huyền Cung Tháp ở trong cơ thể nói: “Chủ nhân vĩ đại, người cười cái gì?” 

Cửu Thiên nói: “Cô gái thật thông minh. Cô ta là cố ý nói ra vùng đất quên lãng để câu dẫn ta! Sợ rằng, cô ta đã nhận ra cái gì đó. Biết ta chắc chắn có hứng thú với vùng đất quên lãng!” 

eyJpdiI6IjdxTWJOeFlQSkIrcnI1SXBMcjRjWXc9PSIsInZhbHVlIjoiVU4yYUpBMzhnVjcrbWVVYmpRbHVZWmt4NlJ2VnNOMlg3Qnh6ckFOOVRmR0dxanBcL0l2XC9xbkNGd3l4S1wvQ1RhVytKaDFGY1lqWjNWSmxZSmMxdVVrcW5NQkdmS2lVT052UkNJXC9QckJwdVh0S2t6UFN2R0VtZ2UzbGhyRGFkcDA1NHlFTGpOWjlCK3FNU2JDZmdybjBDK1pqYkpGMzZ0c1UyQXlZRFpIZ3p4QVJ5R3ZJVXdYQzhyWFlMZldtTEpaUng4OXJmZk9sektaemNwS1wvNVd5bjFFaWxwM201dzBhQ2ZuR25LTWFXTmVTR1VQT2RFUEh4Sk5cL1lPOWd2T3J4ZGVJQ3pSSjN5Z3cxOGdNZU5LeDcyRkxOd3Q1TjFNSmFcL0ZrUU1uWGpDVGNtTUNEbjhyWTB5dmlZSjdYeFlrZ25RbjI3dmJ2cHpcL1FYMFZsSlJ6eDlsbW1YQlZcL3BQYUsrRGMra0xIY0Vzbkw2bm1pVzNTRTJUcmZwU2RjY2R2WHJLc2R5ODF6MjQ0U2tXdTVhTzdlK2tCNHhhbUhJemZ2c21hQ1JEalZreTdCZVU2a21LU1ZweXE1NnFGMW1iSkZNWmlwdDBva0R3eG5PeHZwUFU2a3c5SVdaeG5LY1dUdWVkd0dtT1NGaFBuaVBrNDMrZEtWSEI3a0k0WVRHdnRESWRVMUVrN0xWT0srN1JIQ3phenh3bitTZjVjSStnWFBmMEpqNjRnZFVEUGQ3eTkxbXA1ZzlRR2M5eFRjZ1wvaVJMcjdOUkZNOGZWK3U3WUlZTGVOc2luSVQ1RHNoQmdEK3ZkaUppZWV1ZUw2MXlXaHpLMmZOeFJUSnJkZkxGUVhYTDNhVkhwcVYzTDNRenpKSTF2Q1NuTHlBPT0iLCJtYWMiOiI5NjVhYzk4MDJhNDdjNTQ2ZDIzZmFhY2RhNTM5MzE5MGY4ZDJmZThkNzVkOTVlYTYzYzU4OGNlNWY0MGQ0OGFhIn0=
eyJpdiI6IkZBVDRcLzBQdkRmZ2FUZDVaVnhWczBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InE1M2lZRmdnUk1mQ25mM1hkWWRzeTJ6WWlUUzdJdW02cGNKalFHbmtMVTRpS0FkeXJlNWxsOGJPMkxWa0sxazkwdXkyTWt5SkRZcnV5b3NlSTl0VURkXC83Wlp5VU5BYlwvTDh2ZDNRaUx2VG9jNys0Y0FWWTM1N2k3Y3BqVlhGd201MzlwczhWTWxzZnJWakNmKzJjT2V1aTZLWTZuR3ZJVVZrRUpmWU9Ba1FCOXZyU2RVRnpsRHJBak5adTA1REttN0VxamJMWHZJYm1YZzViQ0wrYTRqU0VPdGNGMDVMQzVZdmh4ODd0NWFXMktcL01lbE85blBjakRkdUQwaDBYdEVxZDFYTlNlalZcL3dQTmZ0UFN3R2dxRSt6bUp2aElFNkwyRkpUbFhEOWZFckFUaFJcLzNSZjVcL0xPZWpKNG50QnNVRHBOUkNrSUI5VDlWWVJNYWd5aHpBRkdcL2lINWZXbFRMcGc1UG44MmErbDJENW44bStGXC84MGFcL1NLc0M3XC9cLzVKbGNjV2JXUUhOQ2VpemI5d1NnXC9FQ0ZcL0RhVjFyZVRZSTlXZEdaWnNTVGs2bUc1aDhcL0daeUhPVlhQcDhcL0ZZWVIzNGV3b1N0YjVvVXBySzhSb3J0RWlyU0plQmNNXC9JcUVcLzB6N1wvXC9UbWRnOEdIOFRLRWN0R3lSNmNURkNSb3pGdW9yUjJQOU1zTmZkbjBiZVhmQzN6R3QyY1BtckhJV21ZUDFnb1ljR29ZQXh6NDdRekU5a1ZmUllaRU02S3pNYlAiLCJtYWMiOiI5YzQ3MTIyMWY5NzQwODI1OGJjNGY4ODIxOGZhNGRlMDkwNTJmZTY2ODk2ZDVlYTZiOGYyYWY2NTcwZDhlMTEyIn0=

Cửu Long Huyền Cung Tháp bỗng trầm mặc.

Ads
';
Advertisement
x