Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua.
Dưới núi Cửu Tiêu, Cửu Thiên sáng sớm đã tới chân núi.
Tuy đại trưởng lão đã nói, tất cả đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch không được lên núi Cửu Tiêu nhưng điều này không cản trở những người này đợi ở dưới núi, quan sát từ xa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Cửu Thiên, bao gồm cả các vị trưởng lão đều rất mong chờ kết quả ngày hôm nay.
Hoặc đại trưởng lão thiết lập ải khó, khiến Cửu Thiên chết ở núi Cửu Tiêu.
Hoặc Cửu Thiên phá Đăng Thiên Cửu Nạn, trở thành người đầu tiên vượt qua chín ải đạt tới vị trí tông chủ từ khi Cửu Tiêu môn thành lập tới nay.
Hai loại tình huống này, bất luận loại nào, bọn họ đều muốn tận mắt nhìn thấy.
Hôm nay có thể sẽ là thời khắc truyền kỳ của Cửu Tiêu môn.
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn núi Cửu Tiêu cao vút, lần trước khi tới vô cùng vội vàng, Cửu Thiên căn bản không nhìn rõ núi Cửu Tiêu có dáng vẻ gì.
Hôm nay thấy được, quả nhiên là ngọn núi khí vũ bất phàm, hùng vĩ hoành tráng, đỉnh núi đâm thẳng bầu trời.
Cửu Thiên bước lên trên núi, vẻ mặt nghiêm túc.
Vừa đi tới sườn núi thì Cửu Thiên nhìn thấy đại trưởng lão đã đợi hắn ở trên một tảng đá lớn nhiều giờ.
Tảng đá khổng lồ như chuôi kiếm, bên trên khắc hai chữ Thần Tiêu.
Đại trưởng lão chắp tay sau lưng, thấy Cửu Thiên đi tới, đanh giọng nói: “Cửu Thiên, cậu có biết sơn mạch Thần Hoàng, chín núi tề tụ, những ngọn núi khác đều là dáng vẻ của Cửu Tiêu môn lúc ban đầu. Nhưng chỉ có ngọn núi cuối cùng này, từ núi Thần Tiêu đổi tên thành núi Cửu Tiêu là vì sao không?”
Cửu Thiên bình tĩnh đáp: “E là do Thần Tiêu Võ Thánh!”
Đại trưởng lão gật đầu nói: “Không sai, chính là do Thần Tiêu Võ Thánh. Thần Hoàng nhất mạch truyền thừa tới nay, thế hệ cũ nhớ mãi không quên việc Thần Tiêu Võ Thánh vứt bỏ đá bản nguyên. Thế hệ mới chỉ nghe sự huy hoàng của Cửu Tiêu môn năm đó, nhưng không biết quá khứ đó. Tới mức, thế hệ cũ có ý nghĩ lệch lạc với Thần Tiêu Võ Thánh, thế hệ trẻ trong lòng căm hận Thần Tiêu Võ Thánh. Ngay cả núi Thần Tiêu được truyền thừa bao nhiêu năm của Cửu Tiêu môn cũng đổi tên. Đáng buồn! Tôi hy vọng sau khi cậu làm tông chủ, có thể lần nữa đổi lại ngọn núi này về núi Thần Tiêu!”
Cửu Thiên đanh giọng đáp: “Nếu đại trưởng lão đã có lòng này, tại sao không tự mình thay đổi? Với uy vọng của đại trưởng lão, chuyện đổi tên núi Thần Tiêu năm đó, đại trưởng lão không thể không biết”
Đại trưởng lão khẽ cười nói: “Cậu nói đúng. Đây là chỗ sai lần của tôi năm đó. Nhưng con người tôi biết sai sửa sai, nhưng sẽ không nhận sai ở trước mặt mọi người. Chuyện đổi tên này vẫn là để cậu làm đi”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Nếu tôi làm tông chủ, nhất định sẽ đổi lại tên núi Thần Tiêu.
“Rất tốt!”
Đại trưởng lão phất tay nói: “Nói chuyện phiếm nhiều rồi. Cửu Thiên, ải Đăng Thiên thứ chín này, tôi sẽ không nương tay, nếu cậu không chống đỡ được, chết ở đây, cũng không oán được người khác. Nếu muốn làm người phi thường thì phải làm chuyện phi thường. Đối với người như cậu mà nói, chắc là không có cực hạn mới đúng, thần thông đại đạo, kẻ yếu dựa bên, sống làm nhân kiệt, chết làm quỷ hùng. Nếu trời đè ta, ta nhất định phá trời. Nếu đất chôn ta, ta nhất định phá đất. Đây mới là khí độ cậu nên có.”
Cửu Thiên nghe thấy lời của đại trưởng lão, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại rung mạnh.
Câu nói này, hắn từng nhìn thấy ở bờ bên kia hư không. Là Phong Vô Danh đó để lại chữ, tại sao đại trưởng lão lại nói ra lời giống Phong Vô Danh?
Lẽ nào đại trưởng lão chính là Phong Vô Danh ư?
Cửu Thiên hoàn toàn sững sốt, bàn tay có hơi run rẩy.
Nhưng chút động tác nhỏ này của hắn, đại trưởng lão lại không tóm được, lúc này đại trưởng lão dường như cũng nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt hào khí.
Nói xong những lời này, đại trưởng lão nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tảng đá, sau đó dẫn dầu đi lên đỉnh núi.
“Cửu Thiên, đi theo bước chân của tôi!”
Cửu Thiên không nói gì, cất bước đi lên. Nhìn bóng lưng của đại trưởng lão, trong lòng Cửu Thiên rất phức tạp.
Thật sự là ông ta ư?
Cửu Thiên không thể chắc chắn nhưng rất hy vọng chính là đại trưởng lão.
Lời như này, sau này hắn nhất định có thể từ trong miệng của đại trưởng lão có được rất nhiều thông tin hữu dụng.
Đi một mạch lên trên, núi đỉnh quanh năm có tuyết, chỉ còn lại một vùng trắng xóa.
Đỉnh núi dốc đứng, hai người chỉ có thể dùng mũi chân đứng trên tảng đá trên đỉnh núi, cơ thể lơ lửng, nhìn đối phương.
Đại trưởng lão khế phất tay, một thanh trường thương hiện ra từ trong tay ông ta.
Cán thương đen xì, không có chữ không có hoa văn. Đầu thường có một chút sắc đỏ, giống như máu nhỏ xuống, lại giống như ngọn lửa đính lên.
“Quả nhiên là như vậy!”
Cửu Thiên khế lên tiếng.
Vào hai ngày trước, hắn đã đoán được đại khái ải thứ chín của đại trưởng lão là cái gì.
Sợ rằng là tự mình giao thủ với hắn, hoặc giao kèo vài chiêu, hoặc thật sự phân cao thấp.
Hôm nay nhìn tư thế của đại trưởng lão. Cửu Thiên có thể chắc chắn, suy đoán của hắn không sai.
h
Quả nhiên, đại trưởng lão cầm trường thương trong tay, đanh giọng nói: “Hôm nay, giao ước mười chiêu. Cửu Thiên, sau mười chiêu. Nếu cậu còn sống, vị trí tông chủ của Cửu Tiêu môn chính là của cậu. Tôi phải nhắc nhở cậu trước, đừng có bất cứ tâm lý ăn may nào. Tôi sẽ không giữ lại sức lực. Nhất định sẽ dùng trạng thái toàn thịnh, công kích cậu. Cậu có thể trốn, có thể tránh, có thể né, chỉ cần có thể sống sót thì coi như cậu qua ải.
Vừa nói xong, trên người đại trưởng lão bắt đầu thấp thoáng phóng ra đạo chi lực.
Ngay lập tức, gió mây biến sắc, trời đất bỗng đen xì.
Đạo chi lực ở xung quanh giống như bị rút sạch trong nháy mắt. Còn chưa đợi Cửu Thiên phản ứng lại, đằng sau đại trưởng lão xuất hiện hư ảnh phượng hoàng đen xì.
Niết Bàn Võ Thánh, Hắc Hoàng Phượng Thân, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trường thương cũng bốc khói, giống như hắc hỏa song long quấn quanh.
Long phượng hợp bích, ai có thể địch lại. Trường thương trong tay, thiên hạ chỉ mình ta!
Nhiều năm qua, đại trưởng lão e rằng cũng chưa từng ra tay. Thậm chí khi lúc đầu Cửu Tiêu môn tan rã, đại trưởng lão dường như cũng chưa từng giao chiến trực diện với ai.
Cái danh Niết Bàn Võ Thánh, danh tiếng rất lớn. Nhưng cụ thể mạnh cỡ nào, không ai biết cả.
Hôm nay Cửu Thiên sẽ dùng cơ thể để thử. Xem thử sự tồn đại đáng sợ được mệnh danh là cường giả đỉnh phong thiên hạ của trước kia, qua sự bào mòn của năm tháng, dẫn Thần Hoàng nhất mạch cắm quân ở Hỗn Độn, rốt cuộc có thể mạnh tới mức nào!
Cửu Thiên không hề sợ hãi. Ở nước Kình Thiên, ngay cả Phong Thiên – tông chủ của ma tu sắp phong thần hắn cũng chạm mặt.
Thiên hạ còn có cảnh tượng lớn gì có thể dọa được hắn!
Lực lượng của đại trưởng lão quả thật rất mạnh, chỉ khí thế vừa phóng ra, Cửu Thiên đã cảm thấy cả người mình đau đớn.
Nhưng hắn vẫn lấy trọng kiếm Vô Phong của mình ra.
Trận chiến này, nếu đã không thể tránh, vậy thì đánh một trận sảng khoái đi!
Cửu Thiên không hề khách sáo mà giơ kiếm về phía đại trưởng lão, kiếm chĩa thẳng vào mặt của đại trưởng lão.
Tuy khí thế của Cửu Thiên không so được với đại trưởng lão, nhưng nụ cười trên mặt vẫn tự tin.
Cửu Thiên cười ha hả, đanh giọng nói: “Đại trưởng lão, mười chiêu mà thôi, có gì phải sợ! Mời!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất