Rời khỏi Mộ Kiếm, xuyên qua hang động, Cửu Thiên vẫn tiêu sái như trước.
Lúc đi vào nguy hiểm trùng trùng, sau khi đi ra lại khá bình tĩnh.
Xem ra sau này đối với Cửu Thiên, mộ Kiếm này cũng chỉ là một nơi tu luyện bình thường thôi.
Vừa đi ra, lão Cửu lập tức chui lại vào tháp. Đó mới là nơi nó thật sự nên bảo vệ.
Trong miệng vẫn còn làu bàu cái gì đó, Cửu Thiên nhắm mắt bịt tai. Chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Bên ngoài núi Tử Tiêu, các vị trưởng lão trông có vẻ già đi rất nhiều.
Vết nhăn trên mặt nhiều hơn gấp mấy lần so với lúc Cửu Thiên chưa đến.
Bọn họ thật sự rất mệt mỏi, nghĩ mà xem, lúc Đăng Thiên Cửu Nạn vừa mới bắt đầu. Bọn họ tự tin như thế nào, trâng tráo như thế nào.
Bây giờ xem ra, cũng chỉ là một trò cười thôi.
Bọn họ vốn dĩ muốn dùng Đăng Thiên Cửu Nạn để tiêu diệt Cửu Thiên, bây giờ xem ra, nó giống như những món quà tặng cho Cửu Thiên để nâng cao thực lực hơn.
Từ cửa ải đầu tiên, tặng bùa sinh tử trước. Sau đó là tặng long hồn, tặng hắn hơn ngàn loại đạo để tu luyện, tặng trà thất tình lục dục, vân vân....
Đến tận bây giờ, được rồi, tặng cả một tòa phủ đệ hư không.
Còn là kho bảo vật của Thần Tiêu Võ Thánh. Thứ này, nếu như tặng cho người khác, có mặt dày thì các vị trưởng lão cũng phải đòi lại.
Bởi vì đây là đồ của Cửu Tiêu môn bọn họ.
Nhưng chỉ có Cửu Thiên, bọn họ thật sự không tìm được lý do.
Cửu Thiên là người của Cửu Tiêu môn, hơn nữa còn thuộc Cửu Tiêu nhất mạch giống như Thần Tiêu Võ Thánh.
Về tình về lý, Cửu Thiên lấy cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Hơn nữa, muốn tìm được kho báu, phủ đệ này đều phải dựa vào cơ duyên, ai đến trước thì được.
Thanh kiếm này để ở trong Mộ Kiếm lâu như vậy, nhưng không ai hóa giải được.
Cửu Thiên vừa đến đã lấy được phủ đệ. Đây là trùng hợp sao?
Không, trong mắt nhiều người, đây chính là số mệnh!
Nhị trưởng lão và những người khác giống như người câm ăn phải hoàng liên, đắng mà không nói ra được.
Chỉ có thể nhìn Cửu Thiên với vẻ mặt rầu rĩ, hi vọng Cửu Thiên có thể giống như lần trước lấy được Hỗn Độn Thiên Lan, lấy đồ tốt ra để trao đổi với bọn họ.
Chỉ tiếc là, bọn họ còn không biết bên trong có những thứ gì. Đổi hay không đổi đều phải xem sắc mặt của Cửu Thiên!
Trên bầu trời, tam trưởng lão vốn dĩ phải tuyên bố Cửu Thiên đã vượt qua cửa ải thứ bảy, nhưng bây giờ đã hôn mê. Cho dù có phải là giả vờ hôn mê hay không, nhưng rõ ràng tam trưởng lão không muốn nói chuyện với Cửu Thiên.
Nhị trưởng lão bất lực, chỉ có thể cứng nhắc nói với Cửu Thiên: “Chúc mừng cậu, Cửu Thiên, đã vượt qua được cửa ải thứ bảy. Nếu như cậu cảm thấy không có vấn đề gì, có thể tiếp tục đi đến núi Ngọc Tiêu, thử cửa ải thứ tám”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Cảm ơn nhị trưởng lão. Tam trưởng lão không sao chứ, chỗ tôi vẫn còn một ít đan dược, xem xem tam trưởng lão có cần không”
Cửu Thiên cố ý hỏi thêm một câu, nghe có vẻ như đang quan tâm.
Cửu Thiên quả thật rất muốn cảm ơn tam trưởng lão, tặng cho hắn một món quà lớn như vậy.
Nhị trưởng lão xua tay nói: “Không cần quan tâm. Tam trưởng lão chỉ đột nhiên có chút không thoải mái. Nghỉ dưỡng một thời gian là khỏe thôi. Cửu Thiên, cậu nên quan tâm
đến cửa ải thứ chín đi
Nói xong, nhị trưởng lão đưa tam trưởng lão rời đi trước, có vẻ như không muốn nói chuyện nhiều với Cửu Thiên.
Những vị trưởng lão khác rất muốn hỏi trong phủ đệ hư không kia có những đồ tốt gì. Nhưng bọn họ do dự một lúc, cuối cùng vẫn không hạ mình và mặt dày đi hỏi.
Cuối cùng chỉ có thể không cam tâm rời đi cùng với Nhị trưởng lão.
Cửu Thiên nhún vai, từ từ bay lên.
Vừa khôi phục canh khí đã bị tiêu hao vừa bay về phía trước.
Chỉ còn hai cửa ải nữa thôi, Cửu Thiên không hề gấp gáp. Hắn biết rõ, bây giờ thứ hắn cần là sự ổn định.
Hai cửa ải còn lại, có lẽ cũng là hai cửa ải khó nhất. Một cái là cửa ải do nhị trưởng lão-người có uy danh nhất trong các vị trưởng lão ngoài đại trưởng lão bố trí.
Còn lại là cửa ải thứ chín không biết là cái gì, có lẽ do đại trưởng lão-người sâu hiểm khó dò nhất bố trí.
Hai cửa ải này, sợ là không có cái nào dễ vượt qua. Điều hắn có thể làm là điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cố gắng để bản thân có trạng thái tốt nhất, sau đó sẽ đi thử sức.
Cửu Thiên không muốn bị thất bại ở hai cửa ải cuối cùng này, dẫn đến tất cả sự cố gắng lúc trước đều tan thành mây khói.
“Cửu Thiên sư huynh, huynh thật sự quá lợi hại. Huynh luyện được công pháp của Cửu Tiêu nhất mạch rồi sao? Chúng ta có thể học không?”
“Cửu Thiên sư huynh, nghe nói huynh là khí võ song tu. Có thể nói cho ta biết, khí võ song tu có khó không? Bây giờ học còn kịp không?”
“Cửu Thiên sư huynh, tôi muốn bái huynh làm sư phụ, có được không?”
“Cửu Thiên sư huynh, huynh đã kết hôn chưa, có ý trung nhân không?”
Tứ phương tám hướng, rất nhiều đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch vội vàng vây quanh Cửu Thiên, ríu rít ở bên cạnh Cửu Thiên.
Nhưng người này rõ ràng đã vứt bỏ sự khác biệt thân phận giữa Cửu Tiêu nhất mạch và Thần Hoàng nhất mạch, liên mồm gọi Cửu Thiên sư huynh, gọi rất thân thiết. Cho dù những người này nhìn còn lớn tuổi hơn Cửu Thiên.
Cửu Thiên mỉm cười với bọn họ, vẻ mặt thân thiện. Thấy những đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch này không bài xích mình, Cửu Thiên cảm thấy mục đích mình đến Thần Hoàng nhất mạch đã thực hiện được một nửa rồi.
Cho dù những vị trưởng lão kia nghĩ như thế nào, Thần Hoàng nhất mạch cuối cùng vẫn phải dựa vào những tên đệ tử này. Chỉ cần bọn họ tình nguyện cùng với Cửu Thiên đánh chiến khắp thiên hạ, vậy thì hắn sẽ sử dụng được ít nhất là hơn một nửa sức mạnh của Thần Hoàng nhất mạch.
“Tránh ra. Tránh ra. Bây giờ các ngươi đừng làm phiền Cửu Thiên sư huynh. Huynh ấy còn phải vượt qua cửa ải mấu chốt nhất. Đừng nói gì nữa, tránh hết sang một bên đi, sau này vẫn còn cơ hội.
Một bóng người đẩy đám đông ra, hét lớn.
Người đến không phải là ai khác, chính là Nhậm Phi Yến.
Những đệ tử khác của Thần Hoàng nhất mạch khẽ gọi sư tỷ, sau đó tránh hết sang một bên. Có thể nhìn ra, Nhậm Phi Yến cũng có địa vị khá cao ở Thần Hoàng nhất mạch.
Đôi mắt Nhậm Phi Yến sáng rực, đi đến bên cạnh Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên sư huynh. Chúc mừng anh, chỉ còn lại hai cửa ải cuối cùng. Tôi ủng hộ anh trở thành tông chủ. Cửu Tiêu môn có một vị tông chủ như anh chắc chắn có thể khôi phục lại sự cường thịnh lúc trước.
Cửu Thiên mỉm cười nhìn Nhậm Phi Yến, bình tĩnh nói: “Ngại quá, tôi đã có người yêu rồi”
Một câu nói đã nói trúng tim đen của Nhậm Phi Yến, khiến biểu cảm trên mặt cô ta cứng đờ.
Nhưng sau đó, Nhậm Phi Yến nở một nụ cười xảo quyệt nói: “Nhưng không phải cô ta không đến sao?”
Cửu Thiên cười khổ hai tiếng, các cô gái bây giờ ngày càng lợi hại, nói trước cũng chả có tác dụng gì.
Nhậm Phi Yến nói: “Đương nhiên có thể nói cho anh biết, nhưng tôi có điều kiện. Sau khi anh làm tông chủ, phải mời tôi ăn cơm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất