“Thức tỉnh rồi?” 

Cửu Thiên đột nhiên nhận ra điều gì đó. Sững sờ một lúc, sau đó khuôn mặt hiện lên sự vui mừng. 

Cái thức tỉnh mà lão Cửu nói đến, có lẽ là kiếm hồn của trọng kiếm Vô Phong đã ngưng tụ lại. Khoảng thời gian trước, Cửu Thiên vẫn luôn cố gắng nuôi dưỡng kiếm hồn của trọng kiếm Vô Phong, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy được thành quả trong Mộ Kiếm. 

Theo kế hoạch của Cửu Thiên, kiếm hồn sẽ không ngưng tụ nhanh như vậy. Chỉ có thể nói, Mộ Kiếm này quả thật rất thần kỳ, tăng tốc độ ngưng tụ kiếm hồn của trọng kiếm Vô Phong. 

Cửu Thiên nắm chặt trọng kiếm Vô Phong, thận trọng truyền canh khí vào trong thân kiếm trọng kiếm Vô Phong. 

Cửu Thiên có thể cảm nhận được quả thật có thứ gì đó đang nhanh chóng được thành hình trong trọng kiếm Vô Phong, giống như hàng nhìn hàng vạn sợi tơ bắt đầu kết thành một chùm ánh sáng, mà trong chùm ánh sáng đó, dường như có từng tia năng lượng đang được giải phóng ra. 

Canh khí của Cửu Thiên va chạm với luồng năng lượng này, tâm thần khẽ dao động. 

Sức mạnh này dường như muốn nói gì đó với hắn, hắn có thể cảm nhận được một cảm giác thân thiết. 

Sau đó chùm ánh sáng kia bắt đầu quấn lấy canh khí của hắn, thậm chí còn muốn đi theo canh khí của hắn để đi vào trong cơ thể Cửu Thiên. 

Cửu Thiên suy nghĩ một lúc, quyết định để cho luồng sức mạnh kia tiến vào cơ thể của hắn. 

Hắn cảm nhận được, luồng sức mạnh này có lẽ sẽ không hại hắn. Hơn nữa luồng sức mạnh này rất yếu, nếu như thật sự không được, Cửu Thiên lập tức hủy diệt nó, cũng không có vấn đề gì. 

Luồng sức mạnh dần dần tiến vào cơ thể Cửu Thiên. 

Ngay sau đó, đột nhiên biến thành từng ấn ký nổi, bay về phía đan điền của Cửu Thiên. 

Cùng lúc đó, trọng kiếm Vô Phong vẫn sáng lấp lánh. 

Dường như có thứ gì đó, từ bên trong nhảy ra. 

Phù! 

Lúc những ấn ký nổi kia rơi vào trong đan điền của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên nhìn thấy rõ kiếm hồn của trọng kiếm Vô Phong. 

Đó là một cây trọng kiếm Vô Phong vô cùng nhỏ, nó không biết nói chuyện, dường như có chút sợ sệt, mang theo ánh sáng rực rỡ, liên tục phóng ra hơi thở thuần phục về phía Cửu Thiên. 

Thông qua những phù ấn, Cửu Thiên có thể cảm nhận được kiếm hồn này đã hoàn toàn nhận hắn là chủ nhân. 

“Kiếm hồn!” 

Cửu Thiên bật cười. 

Có nó, trọng kiếm Vô Phong mới được xem là “sống” lại. 

Như vậy, Cửu Thiên chỉ cần chuyển động một tâm thần, trọng kiếm Vô Phong có thể làm bất kỳ chuyện gì theo suy nghĩ của hắn. 

Thậm chí, Cửu Thiên có thể truyền tất cả đại đạo, canh khí, thế giới chi lực mà hắn lĩnh hội được vào trong trọng kiếm Vô Phong. 

Từ giây phút này, trọng kiếm Vô Phong giống như cánh tay thứ ba của hắn, không thể tách khỏi cơ thể hắn. 

Cửu Thiên buông tay ra, trọng kiếm Vô Phong có thể tự bay lượn trong không trung. 

Còn có thể tự hấp thụ thiên địa chi lực ở bốn xung quanh, sau đó truyền vào cơ thể Cửu Thiên, cùng tu luyện với Cửu Thiên. 

Cửu Thiên thử truyền một ít Sinh Linh Đại Đạo vào, Cửu Thiên lập tức có thể cảm nhận được, trọng kiếm Vô Phong cũng giống như cơ thể hắn, có thể phục hồi. 

Những phần hư hại của thanh kiếm nhanh chóng lành lại. Cửu Thiên có thể cảm nhận được từng sự biến hóa bên trong trọng kiếm Vô Phong, thậm chí trọng kiếm Vô Phong còn có thể thanh đổi hình dáng theo suy nghĩ của hắn. 

Cửu Thiên cười haha, cửa ải này thu hoạch được quá nhiều. Hắn thật sự sắp cười không ngậm được miệng rồi! 

Giọng nói của lão Cửu cũng từ trong trọng kiếm Vô Phong truyền ra. 

“Chủ nhân vĩ đại, chúc mừng người lại có được một bạn đồng hành mới. Này, tại sao tên tiểu tử mới ra đời này lại có chút không hoan nghênh ta, sắp đuổi ta ra ngoài rồi, nói gì thì nói ta cũng là tiền bối của ngươi đó!” 

Kiếm hồn của trọng kiếm Vô Phong dường như cảm nhận được sự tồn tại của lão Cửu. Lại bắt đầu phóng ra sức mạnh muốn đẩy lão Cửu ra ngoài. 

May mà Cửu Thiên đã dẹp yên nó, nếu không tên tiểu tử mới sinh ra thật sự có ý định muốn đánh một trận với lão Cửu. 

Tên tiểu tử này rất hiếu chiến, không hổ là kiếm hồn! 

Tâm thần Cửu Thiên khẽ dao động, trọng kiếm Vô Phong lại rơi vào trong tay hắn. 

Cửu Thiên ngẩng đầu, nhìn mặt tròn trước mặt, lớn tiếng nói: “Giao phủ đệ hư không ra. Ngươi cũng nhìn thấy, ta đã có thêm một kiếm hồn. Muốn bảo vệ phủ đệ hư không này giống như ngươi, không có bất cứ vấn đề gì. 

Mặt tròn khóc không ra nước mắt, cũng không tìm được lý do để phản bác lại. 

Bất lực, chỉ có thể thả phủ đệ hư không ra, mặt tròn đau khổ nói: “Ngươi lấy đi, cả đời này ta chỉ có thể ở lại đây thôi, sao số ta lại khổ như vậy chứ!” 

Cửu Thiên không muốn nghe hắn ta kêu gào, vung tay mạnh mẽ ép phủ đệ hư không trong thanh kiếm khổng lồ ra khỏi thanh kiếm khổng lồ, sau đó truyền vào trong trọng kiếm Vô Phong. 

Lão Cửu cười điên cuồng nói: “Haha, thu hoạch lớn, thu hoạch lớn. Bộ sưu tập cả đời của Thần Tiêu Võ Tháng, chắc chắn có vô số thần binh, và công pháp. Vô Phong, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Ngũ, có thể chia cho ta một ít đồ trong đó không. Đừng có keo kiệt như vậy!” 

Cửu Thiên nghe thấy vậy, khẽ cười nói: “Tiểu Ngũ, cái tên này khá hay. Vậy gọi là Tiểu Ngũ đi. Tiểu Ngũ, trông chừng phủ đệ hư không này biết chưa?” 

Nghe thấy lời nói của Cửu Thiên, ánh sáng của trọng kiếm Vô Phong lại lóe lên mấy cái. 

Lão Cửu lập tức kêu gào thảm thiết: “Aiya, Tiểu Ngũ, cái đồ khốn kiếp nhà người, ngươi dám đánh ta. Không cho thì thôi, ngươi dám đánh ta, sau này sẽ cho ngươi biết tay!” 

Lão Cửu lầm bầm, Cửu Thiên không thèm quan tâm đến nó, vung tay cất trọng kiếm Vô Phong đi. 

Tâm niệm khẽ động, trọng kiếm Vô Phong có thể biến thành một tia sáng, tiến vào trong cơ thể hắn. 

Chỗ cổ tay có thêm một ấn ký trọng kiếm. 

Đây mới là người kiếm hợp nhất, Cửu Thiên hài lòng gật đầu. Từ giây phút này, hắn không cần đặc biệt nuôi dưỡng trọng kiếm Vô Phong nữa, chỉ cần hắn tu luyện, trọng kiếm Vô Phong sẽ trưởng thành cùng hắn. 

Cửu Thiên có thể đạt đến cảnh giới gì, trọng kiếm Vô Phong cũng có thể cùng trưởng thành bấy nhiêu. Đãi ngộ này lão Cửu cũng chưa từng có. 

Lý do rất đơn giản, dù sao lão Cửu cũng không phải là linh khí do Cửu Thiên ôn dưỡng ra. 

Thứ gì là của mình vẫn là tốt nhất. 

Làm xong tất cả, Cửu Thiên hất tay đập vào mặt tròn trên thanh kiếm. 

Lòng bàn tay mang theo thế giới chi lực, ép kiếm hồn mặt tròn kia quay lại kiếm. Mặt tròn kia đột nhiên biến mất ở chuôi kiếm. 

Đồng thời, Cửu Thiên lại lấy ra một đống tinh thạch, đặt trước thanh kiếm khổng lồ nói: “Những thứ này tặng cho ngươi. Có thể thoát khỏi nơi này hay không, hoặc tiếp tục tu hành, phải xem tạo hóa của bản thân ngươi. Ta cũng không muốn làm gì ngươi, ngươi có thể đi rồi!” 

Thanh kiếm khổng lồ đột nhiên hét lên: “Ngươi thật sự thả ta đi? Ngươi không định luyện hóa ta, cũng không định tiêu diệt ta sao?” 

Cửu Thiên cười nói: “Ta có rất nhiều pháp khí. Không quá cần ngươi, ta nói thả ngươi đi thì sẽ thả ngươi đi. Mau đi đi!” 

eyJpdiI6IjVSNjFTellzRHl1dzEyK1VcL1RBN05nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFWZlU2dFNKMXJLY3Q2RGdvUGUrT1RyK3ArWkJqTitqZVlHYndNZERKSFIxTnZpYmR6bVp4djZlZkNkVllTUFRpR09jRzhtNWN2QWw2aDhTQXpocjFOUk9lZEg3UXVlV1Q4eXZqN2NKR1BMRExDR1BERStMM2s1R3U2S2NJNG5POXBwMnpmUDRZYTIzS2pudDV2V2I3aGVXXC9MdURZcitSWkJBRjNVaFFGM3NFaktVcnVrS0VsXC92QkhKUHdWZXBEcVVHMXlIaEowREdJSmgwYU5GODFYaWswR0Vaa2VlZGpBNktoY1NTNWJGV1R3TmhPRlhLNEI3Z2Z3UE9YK2dwZzdTQjJMTldiUGhGTEZkYjlOS2piazhHcERTY2Z6RjJ6azJMVWRab2NId2RCTFpkVExsbmpLVFY1UWxNeGNyV1RLaHpINyt4azdZQUgyNTRSREV6dm1pRWVFd2dQWXkxZzNhNUNVMWM2dUJqR2dnUlREQzlrdEdLM3FybHBjNHV5c0xyaTA0QlI2a01KOUhSdjV0WEZUM1wvNzhqVzJmUXR6MVwvWHJvZUI1OFNueW9ScEQ3ZVRlNjFOSG9wZHlnSTlDQ1RmcFJoTmFNN1lXdGFVMUoxMHFseDFKZ0Y5cWZEOUNoXC9jSG11dEk4QURUYVBDNXlCK3NwYzhyZUJScUpvd2NTRjQzTnc4UW03WEUwbVRlaW9GK1FTRXlLaUxkalRsNUY5NFFTWGxuXC8rZkZJbXZBampaODN0NUJObTZmYlpEYWJjZm1QcVpvSGRJckVDMVAzZ1FYSW1SdWtJaloyYWtUQmpDQXZpcWVKSHlUWmdVU3pqa3owcU9oN28yWkREQXZpV1wvWW41N05WcXROYm9jamJucjZITEluYXZWUlBqYXNJUnhuNVRWWUczR2E4SFdzZktIYWFIZzk2ZEplblwvd2Z1VVE4Y25IRHk0MnhmMlhXTlQ3eWQxaWV4ZFpvNFd0N1I2UVc0XC9XbjNhcW5wOEFFbUpaempSRmZaYlM4NVphcyIsIm1hYyI6IjM0NDFmMzk5ZjA0YTE4YTRkMjcyZjllOTZiNWQ5ZDAxOGJiNzM3NTFhYWExODFmYWUzZWY1OWI4MzViZDk2ZDcifQ==
eyJpdiI6IktrSGZ3ZU9HOVwvb2xHXC9aRDk2NUFhUT09IiwidmFsdWUiOiJtVjcwbWg1ZWpBeDNiOTdqeWp5MlZ1TlB2VTFSb2Z2RmJaWk40eVVROWEwajQ1RGMyVHN1ajZkamRcLzFrdUhnREhjMTlteVhNVVJQYURrNURNOWdVTHVQb3R2Mm9nNHY4dHpOdkVuOGVxS2F6QVFuYXorXC8rSVwvTktScnZXUTZJejF1aW4yV3p5ZVJNcmlueXFZMngzVW84dlo0eEpzM0xHK044clpzVFl1NElCdTh4SUpyTDlwblI1MWFSMVhyUUNPelFsaGNBMHZIZE9lNmRHenh0QTNaWTJKdmMrbHppUUZ0VEZtSklQQ2JrPSIsIm1hYyI6IjIwNjM1MmM2MWMzODZhMGQxYjRjNzQ2YTNiMTc5NDg2OWIxNTNmNzEzMzIyNWFlMWEyZTVhYThmYzZlNDI0NGYifQ==

“Chủ nhân ban đầu của ta là Đông Phương Hiên, nhớ kỹ tên của hắn!”

Ads
';
Advertisement
x