“Đạo Diệt!” 

Cửu Thiên vung tay, tất cả đạo chi lực xung quanh đều bị tiêu diệt. 

Đại trận bên dưới phát ra tiếng động, cuối cùng tan biến như ảo ảnh, tất cả sức mạnh biến mất. 

Cửu Thiên giơ tay lau sạch vết máu trên mặt. 

Phá trận đến đây, cuối cùng Cửu Thiên cũng bắt đầu bị thương. Nhưng vì cơ thể Cửu Thiên vô cùng mạnh mẽ, nên những trận pháp này chỉ có thể gây cho hắn vết thương trên da thịt mà thôi. 

Hắn ngẩng đầu, nhìn Hỗn Nguyên trận gần trong gang tấc. 

Hỗn Độn Diệu Nhật tỏa ra sức mạnh đáng sợ, liên tục khuấy đảo cả đất trời. 

Dưới sức mạnh tuyệt đối của Hỗn Nguyên trận, hình như các trận pháp xung quanh khác cũng đều co rút. 

Cũng chính vì thế nên thật ra điều đó cũng giảm bớt rất nhiều gánh nặng phá trận cho Cửu Thiên. 

Cửu Thiên phá thẳng lên đỉnh núi, tay phải cầm trọng kiếm Vô Phong, còn Cửu Long Huyền Cung Tháp lơ lửng ở tay trái. 

Khí thế tăng vọt, Cửu Thiên cười nói: “Lão Cửu, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta chuẩn bị phá trận cuối cùng!” 

Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp thanh âm hình như hơi thay đổi, nó nói khẽ: “Chủ nhân vĩ đại. Chúng ta có nên nghiên cứu thêm một chút không? Dù sao vẫn còn chưa đến một canh giờ!” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp còn chưa nói hết, Cửu Thiên đã bước vào Hỗn Nguyên trận. 

Ngay sau đó, ánh sáng ngợp trời hội tụ. 

Sức mạnh hai màu đen trắng hóa thành mặt trời Hỗn Độn đáng sợ, thiêu đốt cơ thể Cửu Thiên. 

Ngay lập tức, đất trời biến thành địa ngục, tiếng sấm nổ vang. Cả bầu trời bắt đầu xuất hiện từng cơn lốc xoáy. 

Âm! 

Tất cả các đệ tử Thần Hoàng nhất mạch còn đang quan sát qua quầng sáng, đều lập tức nhìn thấy quầng sáng nổ thành mảnh nhỏ. 

Cùng lúc đó, các vị trưởng lão và đệ tử đang quan sát bên ngoài núi Hỏa Tiêu, cũng phát hiện ra bóng dáng Cửu Thiên đã biến mất trong trận pháp. 

“Hỗn Độn vô hình, không biết phức tạp, mạnh mẽ thế nào!” 

Mấy người nhị trưởng lão vừa hay đến nơi, thấy cảnh đó, ông ta lẩm bẩm nói. 

Tứ trưởng lão thản nhiên trả lời: “Dưới Hỗn Nguyên trận, vạn vật đều bị phá hủy, mọi chuyện đều không còn. 

Tam trưởng lão hỏi: “Tứ trưởng lão. Rốt cuộc ông đã chữa Hỗn Nguyên trận này được bao nhiêu? Bảy hay tám phần? Nếu xuất hiện cả Hỗn Độn diệu nhật, có khi cuối cùng... Tứ trưởng lão ngắt lời tam trưởng lão: “Không mạnh như ông nghĩ đâu. Tôi mới chỉ chữa Hỗn Nguyên trận này được sáu phần thôi. Tuy nhiên tôi nghĩ, sáu phần cũng dư dả!” 

Tứ trưởng lão vô cùng đắc ý, sửa chữa Hỗn Nguyên trận, dĩ nhiên công lao của ông ta vô cùng to lớn. Với cả Thần Hoàng nhất mạch, đây đều là chuyện lớn. 

Sở dĩ kéo dài đến giờ mới công bố, thứ nhất vì vẫn chưa chữa så hết Hỗn Nguyên trận. Tiếp theo vì tứ trưởng lão muốn, một khi lấy ra ai cũng phải khiến người khác kinh 

ngạc. 

Nếu không phải biểu hiện lúc trước của Cửu Thiên quá xuất sắc, tứ trưởng lão thật sự không định lấy Hỗn Nguyên trận này ra làm khó hắn. 

Tuy nhiên giờ có vẻ, hiệu quả không tồi. 

Nhị trưởng lão cười nói: “Tứ trưởng lão, đừng chắc chắn như vậy, cẩn thật lúc nữa lại bị vả mặt!” 

Nhậm Phi Yến đứng cạnh Tứ trưởng lão cũng cười nói: “Đúng vậy, tuy Hỗn Nguyên trận rất mạnh. Nhưng không chừng, cao thủ trận pháp như Cửu Thiên lại thật sự có thể tìm được lỗ hổng thì sao?” 

Tứ trưởng lão trừng mắt nhìn Nhậm Phi Yến, nói: “Cao thủ trận pháp? Chỉ dựa vào cách phá trận bằng sức mạnh đó sao? Hừ, hắn cách cao thủ trận pháp còn xa lắm!” 

Tứ trưởng lão nói tình hình thực tế, nhưng hầu như đệ tử Thần Hoàng nhất mạch lại không nghĩ như vậy. Họ khẽ bật cười. 

Nhị trưởng lão cũng ho khẽ: “Tứ trưởng lão. Hắn có phải cao thủ trận pháp hay không cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là chỉ sợ ải này không thể ngăn cản hắn!” 

Nói xong, nhị trưởng lão mỉm cười. 

Tứ trưởng lão bấm đốt ngón tay rồi nói: “Cũng may, sắp đến lúc rồi. Kể cả cuối cùng Cửu Thiên có thể vượt qua Hỗn Nguyên trận, e rằng cũng không đủ thời gian. Đăng Thiên Cửu Nạn, mãi đến ải thứ sáu mới có thể ngăn cản hắn. 

Tam trưởng lão gật đầu nói: “Chiến tích của hắn, đã vượt qua thần tiêu Võ Thánh năm đó. Tôi chỉ có thể nói, đáng tiếc, Cửu Thiên không phải người của Thần Hoàng nhất mạch. Nếu không, ta sẽ dốc hết sức để ủng hộ hắn lên làm tông chủ” 

Các vị trưởng lão đua nhau gật đầu, sao mà họ lại không nghĩ vậy cơ chứ. 

Ví dụ như lục trưởng lão, đã bắt đầu bỏ qua sự khác biệt giữa Thần Hoàng nhất mạch và Cửu Tiêu nhất mạch. Ông ta định ủng hộ Cửu Thiên làm tông chủ. 

Nếu Cửu Thiên vượt qua, vậy chắc chắn sẽ càng có thêm nhiều người chấp nhận ý tưởng này. 

Có thể nói, từ khi Cửu Thiên tham gia Đăng Thiên Cửu Nạn đến bây giờ. Suy nghĩ của mọi người cũng thay đổi tùy theo chiến tích của hắn. 

Dùng câu “Kỳ tích yên lặng xảy ra” để miêu tả cũng chẳng hề nói quá. 

Nhưng bây giờ, kỳ tích sắp kết thúc. 

Bị đại trận vô song của Cửu Tiêu môn chặn đường, dù Cửu Thiên có thất bại nhưng vẫn còn vinh quang! 

Họ đợi một lát, trong trận pháp vẫn là mờ mịt. Không thấy bất cứ bóng dáng của ai, cứ như Cửu Thiên đã hoàn toàn biến mất. 

“Thời gian một chén trà cuối cùng!” 

Tứ trưởng lão cất cao giọng. Ông ta cố ý nói to, để mọi người xung quanh nghe rõ. 

Chút thời gian này, đừng nói phá vỡ Hỗn Nguyên trận, mà chưa rõ hắn có còn sống để rời khỏi Hỗn Nguyên trận hay không. 

Tứ trưởng lão cầm cờ trận. Thứ này chỉ có những đại trận cổ xưa mới có. Trận pháp bây giờ, dù là đại trận của luyện khí sĩ hay võ giả, cũng chẳng ai còn dùng thứ đồ cổ này. “Cửu Thiên còn sống không?” 

Nhị trưởng lão hỏi. 

Tứ trưởng lão cười nói: “Còn sống. Vẫn ở trong trận pháp. Tuy nhiên trông có vẻ đã mất phương hướng, hắn vẫn cách mắt trận rất xa!” 

Tứ trưởng lão cầm cờ trận nên mới có thể cảm nhận được vị trí của Cửu Thiên. Thậm chí ông ta còn thấy, e rằng Cửu Thiên đã bị thương vì Hỗn Nguyên trận. Hành động chậm hơn nhiều. 

Tứ trưởng lão thấy, giờ tính mạng của Cửu Thiên đều nằm trong tay ông ta. 

Ông ta chỉ cần khua lá cờ nhỏ này là có thể quyết định sống chết của Cửu Thiên. 

Tứ trưởng lão cũng suy xét, xem có nên giết chết Cửu Thiên hay không. Nhưng liếc nhìn Nhậm Phi Yến đứng bên cạnh, tứ trưởng lão vẫn quyết định tha cho Cửu Thiên một 

mạng. 

Giờ kể cả có giết hắn, e rằng đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch cũng sẽ không đồng ý. 

Cửu Thiên quả thực đã sắp trở thành thần tượng của họ. Ông ta không cần phải làm kẻ ác. 

Thời gian dần trôi, thời gian một chén trà nhỏ cũng sắp hết. 

Tứ trưởng lão giơ lá cờ nhỏ, nói: “Ải đăng thiên thứ sáu, thất.” 

Ông ta còn chưa nói hết chữ bại. Bỗng nhiên cả Hỗn Nguyên trận rung chuyển dữ dội kịch liệt. 

Mặt trời Hỗn Độn treo trên trời bỗng lóe sáng, sau đó bên trên xuất hiện một vết nứt! 

“Cái gì?” 

Tứ trưởng lão hoảng hốt. 

Ngay sau đó, một âm thanh rõ ràng vang lên. 

“Trận pháp cỏn con này mà cũng định cản đường tôi, tiểu trận hèn mọn, cũng muốn chặn tôi. Thân Hóa Thiên Địa, lớn, lớn lên!” 

Ngay sau đó, cả người Cửu Thiên xuất hiện bên trong trận pháp, rồi nhanh chóng mở rộng. Hỗn Nguyên trận định bao trùm hắn cũng bị kéo dài. 

eyJpdiI6ImJBZFIwOXlBNnR4MWRXS2s1blhMZFE9PSIsInZhbHVlIjoiZ05GblFJanZlZ012OFE3Z1hWTkgrY1Q0U3Q4Sjh4Z0x5WldtV3hWTWtGTXJ0T1ZrR1J6Rk92bkJzdExXN3ZaV0kxczVQSjZHbUxyZEtEaTVyNEF4MHRLQXpFSjNPU21xVFMyc3lkb1dKdmwycUNFbE9Nc3c0ZFZ2Q0VJRno5NWVXUWRaUU9wa0pKZ3NvRWg1Zmpjc0lcL0xQZWxHYko4VDY5cTNuV0dyN0duYk5uMGZoOG5WN0tJNU9Tak9qZXZhQURsNlBHMHBQa0lTUm5FTDRFWW9ibVpQSEwrM1piV2NTYzZ4TnJrQ2FFTjQ0dkd0MUdLd3RRSTJ1N2hZXC9HbE9MMTQ5RlpkVDByWlJCWUlmN0x0ZGpWQT09IiwibWFjIjoiNjI0ZWIwNjQ3YTJmNWEwYTJmYmVjNzE4OThjN2E0NWRjZThiY2FmOTM0NWJmOWQ4ZGMwMTEwOGM5OWEyZTNiNiJ9
eyJpdiI6Im9OcnR0TnUzd0ZIdlNYZWxmOWZvNFE9PSIsInZhbHVlIjoidFB5eWdKdXlEMk5ZVkFzVjY3bnNHdXhlYVRQcE5lYVdWOUx1RXR6QjBUbStxS2c3Ym1RbkQwczBwSlhjU1lFUU14MlNGWUZNSlVuYlN6SjRPNHlzTEhYaU9LaDNKeGlzeWc0eG40R2ltNjdTQUdzbG1COWprNE1qb3dvWmI5WjNWeGg5NzdcL0x5YXZYZ0FOU0VGeWJualAwTmhNTmtyc2JNWjl3NURFbEVkbz0iLCJtYWMiOiJjZDlkYzU3Y2ZhYWQzN2Q4MzZkZDllNDk0NzhjOGJkOTgzMGYwMzhhMTExZjVhNTljZDdiYTYwMmFiNmQxMDkwIn0=

“Thiên Địa Nhất Kiếm!”

Ads
';
Advertisement
x