Liệt hỏa hừng hực, đốt cháy ngọn núi.
Một con rồng lửa từ núi Hỏa Tiêu lao thẳng về phía chân trời, khiến không trung nhuộm màu đỏ rực.
Một tiếng rắc giòn tan vang lên, trọng kiếm Vô Phong Cửu Thiên cầm và Viêm Long đánh chuẩn xác vào vị trí mà Cửu Long Huyền Cung Tháp đã nói.
Nhìn bằng mắt thường Cửu Thiên cũng thấy, sức mạnh trong trận pháp như làn sóng nhanh chóng biến mất.
Cả người Cửu Thiên phóng canh khí, cố gắng phá vỡ trận pháp khó nhằn này.
Cửu Thiên lao đến, chỉ trong chớp mắt đã chạy được một đoạn.
Ngay sau đó hắn lại chém một nhát kiếm, Cửu Long Huyền Cung Tháp lóe sáng, không ngờ Viêm Long kia hóa thành ngọn lửa, bao trùm trên thân trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên.
Thanh kiếm mang theo ngọn lửa, đốt cả bầu trời.
Trọng kiếm đánh xuống chỗ nào, vạn vật chỗ đó đều tan biến!
Mí mắt tứ trưởng lão giật giật, không ngờ Thất Tinh Đạp Vân trận và Bát Đạo Hối Tinh trận lại bị một nhát kiếm phá vỡ.
Tứ trưởng lão chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, càng chưa bao giờ nghĩ đến.
Tất cả đệ tử Thần Hoàng nhất mạch đều lùi lại, vẻ mặt hoảng sợ.
Chỉ khi đến gần, họ mới thật sự có thể cảm nhận sức mạnh đáng sợ của Cửu Thiên.
Tuy rằng nhát kiếm của Cửu Thiên tấn công trận pháp, thế nhưng dư chấn khuếch tán vẫn khiến những đệ tử tu vi khá của Thần Hoàng cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng.
Họ lui vài bước nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, nên lại lùi thêm vài bước nữa.
Nhậm Phi Yến trốn ra sau tứ trưởng lão, đôi mắt đẹp đảo nhẹ. Nếu ban đầu cô ta chỉ có hảo cảm với Cửu Thiên.
Như vậy bây giờ, cô ta thật sự bị hấp dẫn vì sự hùng mạnh của hắn.
Từ xưa mỹ nữ đều thích anh hùng. Có thiếu nữ nhà ai mà không có mơ mộng.
Khi đến gần cảm nhận sức mạnh khủng khiếp, và dáng vẻ dũng mãnh khi rút kiếm của Cửu Thiên, khiến trái tim Nhậm Phi Yến đập mạnh.
Không còn là nai con chạy loạn, mà là đàn hươu chạy như điên. Nhậm Phi Yến kích động mặt đỏ ửng.
Một nhát, hai nhát, ba nhát!
Những nhát kiếm của Cửu Thiên càng lúc càng mạnh, càng lúc càng hung hãn.
Cửu Long Huyền Cung Tháp trong người hắn nói to: “Bước ba bước, xoay người chém lên không trung. Đảo ngược đạo chi lực, phá vỡ mắt trận!”
Gần như cùng lúc Cửu Long Huyền Cung Tháp vừa mới nói xong, kiếm của Cửu Thiên đã đánh vào chỗ Cửu Long Huyền Cung Tháp bảo.
Thế giới xung quanh thay đổi không ngừng, Cửu Thiên vừa bước vào trong trận pháp đã có thể nhìn thấy hết tất cả đều đang thay đổi.
Vừa mây trắng đã biến thành ngọn lửa, sau đó trở thành sông băng.
Cảnh trong trận pháp thế này, nếu để một mình Cửu Thiên tự lần mò phá trận, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian. Nhưng dưới sự chỉ điểm của Cửu Long Huyền Cung Tháp, Cửu Thiên hoàn toàn không cần để ý đến mấy thứ linh tinh. Tất cả những gì hắn phải làm, đó là tập trung sức mạnh, chém! Chém! Chém! Phá! Phá! Phá!
Cả người hắn hóa thành một cơn gió, tay phải Cửu Thiên cầm kiếm, tay trái khuấy động thiên địa chi lực.
Tuy hắn không quá tinh thông trận pháp, thế nhưng chí ít Cửu Thiên vẫn biết một chút. Hắn biết, trận pháp chính là mượn sức mạnh thiên địa. Hắn chỉ cần khuấy động sức mạnh thiên địa xung quanh, dĩ nhiên trận pháp này sẽ biến động. Có khi còn để lộ nhiều sơ hở hơn.
Quả nhiên, sau khi Cửu Thiên chém vào hình ảnh chín con rồng trên đỉnh núi, ngay lập tức những trận pháp trên núi Hỏa Tiêu bắt đầu xáo động.
Ngay lập tức đất trời biến thành hai màu đen trắng, khí Hỗn Độn trên ngọn núi bùng lên thành ngọn lửa Hỗn Độn. Cuối cùng, nó ngưng tụ thành một mặt trời hai màu đen trắng.
“Hỗn Nguyên trận!”
Bỗng nhiên, Cửu Long Huyền Cung Tháp không chỉ điểm yếu của trận pháp tiếp theo cho Cửu Thiên, mà chỉ về mặt mặt trời hai màu đen trắng, nói nhỏ.
Rõ ràng nó cũng hơi sợ hãi!
Thấy cảnh đó, tứ trưởng lão cười đắc ý.
Các trưởng lão khác đang quan sát mặt trời cũng ồ lên ngạc nhiên.
“Không ngờ tứ trưởng lão lại có thể sửa chữa Hỗn Nguyên trận. Từ bao giờ thế?”
“Tứ trưởng lão còn giấu chiêu thức này. Bảo sao lại tự tin như thế!”
“Đúng là túc trí đa mưu, tứ trưởng lão chính là bậc thầy trận pháp của thế hệ này!”
Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, thất trưởng lão và những người khác liên tục khen ngợi ông ta.
Hỗn Nguyên trận là trận pháp mà thế hệ trước của Cửu Tiêu môn, chẳng ai không biết, chẳng ai không hiểu.
Đây là đại trận diệt thần nổi tiếng.
Có thể nói, thấy trận pháp này cường giả võ tôn cũng phải bó tay chịu trói. Thấy trận pháp này, cường giả cực hạn cũng phải cướp đường mà chạy.
Chiến tích huy hoàng nhất của trận pháp này là khi nó nằm trong tay Đan Tiêu trưởng lão của Cửu Tiêu môn. Chỉ cần dùng một lần đã có thể tiêu diệt năm cường giả cực hạn
và hàng trăm võ tôn hoặc là cao thủ tôn giả.
Mà lúc ấy, Đan Tiêu trưởng lão của Cửu Tiêu môn cũng chỉ vừa mới vào cực hạn mà thôi. Có thể thấy trận pháp này mạnh đến thế nào!
Đã qua bao nhiêu năm, có thể bây giờ thiên hạ đã quên ba chữ Hỗn Nguyên trận.
Nhưng nếu gặp lại Hỗn Độn diệu nhật, ký ức của họ sẽ ập về như lũ cuốn.
Họ sẽ nhớ lại sự khủng khiếp của Hỗn Nguyên trận, nhớ lại quá khứ huy hoàng của Cửu Tiêu môn.
Cửu Thiên cũng dừng lại, nhìn lên trời. hắn nhìn thứ phát ra ánh sáng trên đỉnh núi.
Chẳng cần nghi ngờ, chắc chắn Hỗn Nguyên trận này là trận pháp mạnh nhất trên núi Hỏa Tiêu.
Cửu Thiên hỏi trong lòng: “Lão Cửu, có phá được trận pháp này không?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Chủ nhân vĩ đại, trận này cướp đoạt tạo hóa của thiên địa, lấy tinh hoa từ nhật nguyệt. Nó ngưng tụ khí Hỗn Độn, tạo ra đạo hủy diệt, rồi hình thành nên trận pháp. Với trận pháp này, trừ khi có thể biết được mắt trận, nếu không dù cho có tấn công thế nào, cũng bị trận pháp phản công. Nếu muốn phá trận này, điều duy nhất có thể đánh cược đó là tu vi người bày trận không quá mạnh. Người điều khiển trận này không phải bậc thầy về trận pháp. Như thế, mới có chút phần thắng”
Cửu Thiên nhíu mày nói: “Mạnh như thế sao? Nói cách khác, kể cả người có tu vi thua ta, nhưng nếu hắn ta nắm giữ trận pháp này thì chưa chắc ta đã là đối thủ của hắn ta?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Không phải chưa chắc, là nhất định. Chỉ cần hắn ta có thể tận dụng sức mạnh của trận pháp thì rất khó thắng. Chủ nhân vĩ đại, ngài chắc chắn muốn sao?”
Cửu Thiên để trọng kiếm Vô Phong trước người, nói: “Dĩ nhiên phải thử. Hỗn Nguyên trận, nếu có thể lấy được trận pháp này, chẳng phải ta có thể đối đầu chính diện với đám ma tu rồi sao?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp vội vàng nói: “Chủ nhân vĩ đại, ta không lấy được trận pháp này đâu. Ta chỉ là một mảnh nhỏ mà thôi. Nếu ta còn là thần tháp ngày xưa, có khi còn
được. Giờ ta cảm thấy mình không bị trận pháp này tiêu diệt là tốt lắm rồi.
Cửu Thiên cười nói: “Vậy sao? Ngay cả ngươi cũng sợ, vậy ta càng muốn thử. Không ngờ bên trong Thần Hoàng nhất mạch còn che giấu rất nhiều sức mạnh. Đăng Thiên Cửu Nạn lần này, thật khiến ta mở mang tầm mắt. Kể cả không thể lấy trận pháp này, sau này để người của Thần Hoàng nhất mạch lấy dùng cũng được. Lão Cửu, đừng có ngừng, tiếp tục phá trận. Để ta xem thử Hỗn Nguyên trận kia!”
Cửu Long Huyền Cung Tháp thở dài, nói: “Chủ nhân vĩ đại, nếu người khăng khăng muốn đối đầu với trận pháp này, vậy ta đề nghị, nhất định người phải nắm chặt ba viên Hỗn Độn Lục Đạo châu. Nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cửu Thiên cười khẽ, tiếp tục phá trận lên trên đỉnh núi.
Động tác của hắn không hề chậm lại, mà còn nhanh hơn một chút.
Mấy người nhị trưởng lão, tam trưởng lão, thất trưởng lão không thể ngồi yên, họ vội vàng đứng dậy, nói: “Đi thôi, đi đến đó xem tận mắt. Chỉ nhìn qua quầng sáng không đã mǎt!"
Vài vị trưởng lão kích động bay đi, kể cả chỉ đến đó xem Hỗn Nguyên trận, cũng xứng đáng để họ chạy đến.
Người biết về lĩnh vực Hỗn Độn như ông ta, chẳng thèm quan tâm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất