Khi thanh kiếm xuất hiện, một sức mạnh không ai ngờ tới đã lan rộng ra.
Canh khí mang theo thế giới chi lực, như một cơn gió mạnh, cuốn trôi vạn vật.
Vào giây phút cuối cùng này, Cửu Thiên có ba viên Hỗn Độn Lục Đạo châu lơ lửng quanh người, mạnh mẽ tiêu diệt thế giới chi lực còn sót lại ra khỏi cơ thể hắn.
Đối mặt với Hỗn Nguyên trận cực kỳ mạnh mẽ này, Cửu Thiên không còn lựa chọn nào khác.
Hắn đã thử sinh tử hai đạo, thử thần hồn chi lực, cố gắng dùng vũ lực để đột phá trận pháp, cưỡng chế phá vây, nhưng tất cả đều thất bại.
Những người chưa từng vào trong Hỗn Nguyên trận không thể tưởng tượng được nó đáng sợ đến thế nào.
Đó chắc chắn là sức mạnh thấm sâu vào tận xương tủy, chỉ cần bị ánh sáng của Hỗn Độn Diệu Nhật chiếu vào. Cả người sẽ bị sức mạnh Hỗn Độn đáng sợ ăn mòn, sau đó nhanh chóng vỡ nát.
Thân thể Cửu Thiên đủ mạnh, Sinh Linh Đại Đạo đủ mạnh, nhưng hắn suýt nữa không thể chống đỡ được.
Sức mạnh này hoàn toàn bất chấp mọi phòng ngự. Da thịt dày của Cửu Thiên không có tác dụng. Xương cứng cũng không có tác dụng. Canh khí tràn ngập cơ thể cũng không có tác dụng. Sức mạnh Hỗn Độn khiến toàn thân hắn đau đớn, như thể có thể chết bất cứ lúc nào.
Ngay cả Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng đang gào thét thảm thiết trong Hỗn Nguyên trận này. Là một pháp khí tuyệt thế, nó còn có sự trợ giúp của Long Châu và Long Hồn của Diêm Long Tổ, nhưng sau khi tiến vào Hỗn Nguyên trận, nó trốn hẳn vào trong cơ thể Cửu Thiên, không chịu ra ngoài.
Như thể chỉ cần nó dám xuất hiện, thì sẽ hoàn toàn bị xóa sổ bởi sức mạnh của Hỗn Nguyên trận.
Không còn lựa chọn nào khác, Cửu Thiên đành phải liều mạng đánh cược.
Có sức mạnh nào dùng sức mạnh đó. Nếu đã không thể tìm ra kẽ hở của trận pháp thì đành sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất.
Cửu Thiên khiến thân thể mình to lên nhất có thể. Chỉ trong chốc lát, bản thân Cửu Thiên đã lớn bằng núi Hỏa Tiêu.
Để hoàn toàn giam cầm một cơ thể to lớn như vậy rõ ràng cần nhiều sức mạnh hơn từ Hỗn Nguyên trận.
Đồng thời, thế giới chi lực do Cửu Thiên giải phóng lại chính xác là một trong những sức mạnh có thể chống lại Hỗn Nguyên trận.
“Không đạt tới cực hạn, làm sao có thể có được thế giới chi lực!”
Tứ trưởng lão gần như phát điên. Vào giây phút cuối cùng, Cửu Thiên thực sự đã sử dụng thế giới chi lực mà biết bao cực hạn cường giả đều mơ ước.
Chẳng phải cậu ta chỉ là một võ tôn thậm chí chưa bước vào cực hạn nữa hay sao?
Có tài có đức gì mà có thể sử dụng thế giới chi lực?
Tại sao vậy?
Tứ trưởng lão sắp bứt trụi râu của mình.
Nhìn xung quanh lần nữa, vẻ mặt của tất cả trưởng lão đều giống nhau. Lại bị Cửu Thiên làm chấn động một lần nữa.
Nhưng biểu cảm của họ không bì nổi với Đông mập giữa đám đông.
Lúc này, cái miệng há hốc của Đông mập gần như có thể nhét vừa nắm đấm của chính mình. Hàm dưới như sắp trật khớp!
Thế giới chi lực!
Thực sự là thế giới chi lực. Hơn nữa, Đông mập cũng biết thế giới chi lực này. Bởi vì ông ta tới nước Võ Đỉnh nhiều năm như vậy, chỉ vì tìm kiếm thế giới chi lực!
Đó là thế giới chi lực thuộc về Võ Hoàng!
Trong ánh mắt Đông mập hiện lên vẻ phức tạp, lúc này trong lòng ông ta có thể nói là sụp đổ.
Nghĩ đến việc ông ta đã ở nước Võ Đỉnh bao nhiêu năm qua, cả cái nước Võ Đỉnh sắp bị ông ta bởi tung, chỗ nào cũng đi, nhưng ông ta vẫn không tìm thấy truyền thừa của Võ Hoàng và thế giới chi lực.
Nhưng Cửu Thiên, một người đến từ châu Đông Hoa của nước Võ Đỉnh, cả đời chỉ đến được mỗi hai nơi là châu Đông Hoa và đô thành của Võ Đỉnh. Thế mà cậu ta lại có được.
Trên đời này còn có điều gì vô lý hơn thế này nữa không?
Đông mập thật sự muốn lao tới túm lấy cổ Cửu Thiên mà hỏi.
“Nói, rốt cuộc cậu tìm được thế giới chi lực ở đâu? Võ Hoàng chết tiệt kia nữa, giấu thế giới chi lực ở chỗ nào?”
Nhưng ông ta còn lý trí nên Đông mập không làm gì.
Ông ta nắm chặt tay, cuối cùng thở dài: “Định mệnh, thực sự là định mệnh. Đôi khi trong số mệnh, nhất định phải có!”
Trên núi Hỏa Tiêu, cơ thể của Cửu Thiên đã bị kéo căng đến cực điểm, dưới sự trấn áp của Hỗn Nguyên trận, hắn có thể phồng to cơ thể đến mức độ này, đây đã là giới hạn của hắn.
Cửu Thiên chăm chú nhìn chằm chằm vào Hỗn Độn Diệu Nhật giữa không trung.
Một tiếng hét lớn! Giống như sấm sét xé rách bầu trời, Cửu Thiên lao thẳng về phía Hỗn Độn Diệu Nhật với khí thế thẳng tiến không lùi.
Lúc này, trọng kiếm Vô Phong bắt đầu giống như sương mù, biến thành vô số ảo ảnh.
Đó là biểu hiện sau khi sức mạnh được ngưng tụ ở một mức độ nhất định. Đạo chi lực ở xung quanh ào ào tụ lại. Lúc này, ngay cả Hỗn Nguyên trận cũng tranh sức mạnh không nổi với Cửu Thiên.
Khi một người phát điên, công kích kiểu được ăn cả ngã về không, hắn thường có thể bộc phát sức mạnh khủng khiếp.
Tình huống hiện tại của Cửu Thiên chính là như thế, mượn uy thế của thế giới chi lực xông lên, hắn giống như một thanh kiếm sắc bén, lao thẳng về phía Hỗn Độn Diệu Nhật.
Tuy rằng hắn thật sự không phải là cao thủ trận pháp, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra, Hỗn Độn Diệu Nhật nhất định phải là trung tâm của trận pháp này, không phải là mắt trận thì cũng là chìa khóa phá trận!
Cửu Thiên chỉ một bước đã đến trước Hỗn Độn Diệu Nhật.
Thanh kiếm giáng xuống, mang theo sức mạnh vô biên!
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ núi Hỏa Tiêu bị rung chuyển, đá bay tứ tung.
Phut!
Cửu Thiên phun ra một ngụm máu, hỗn độn chi lực vô tận lại lần nữa công kích cơ thể hắn.
Nếu có người có thể nhìn vào tình huống bên trong cơ thể Cửu Thiên bây giờ, họ sẽ phát hiện ra rằng cơ thể hắn đã là một mớ hỗn độn, nếu là bất kỳ cường giả nào khác, với tình trạng trong cơ thể như thế này, chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ!
Rắc rắc!
Hỗn Độn Diệu Nhật nứt ra một đường rõ rệt, lúc này Cửu Thiên cho người ta cảm giác như thần linh rút kiếm chém mặt trời.
Máu phun ra giống như mưa máu, bắn tung tóe khắp núi Hỏa Tiêu!
Toàn thân Tứ trưởng lão run lên, ông ta nhìn thấy những vết nứt rõ ràng trên Hỗn Độn Diệu Nhật, cùng với trọng kiếm Vô Phong mà Cửu Thiên giơ lên lần nữa. Tứ trưởng lão hét lên: “Dừng lại!”
Lập tức, tất cả đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch, các vị trưởng lão, Cửu Thiên thậm chí cả Hỗn Nguyên trận đều dừng lại.
Tứ trưởng lão nhẹ nhàng vẫy lá cờ nhỏ trong tay, Hỗn Nguyên trận nhanh chóng biến mất.
Hỗn Độn Diệu Nhật biến thành ánh sáng rực rỡ và biến mất trong lòng đất núi Thần Hoàng. Cửu Thiên cau mày nói: “Vậy thì tính kiểu gì?”
Nhị trưởng lão cũng túm lấy Tứ trưởng lão nói: “Ông làm cái gì vậy? Phá hủy cuộc khảo hạch à?”
Ánh mắt Tứ trưởng lão lập lòe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không thể nhìn tâm huyết mấy chục năm của mình hôm nay lại bị hủy hoại trong tay Cửu Thiên.
Nói rồi, Tứ trưởng lão ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên, không cam lòng nói: “Cửu Thiên, cậu đã vượt qua vòng này, đã lên tới đỉnh núi, cho nên không cần hủy Diệt Trận của tôi nữa!”
Cửu Thiên nghe được lời này, sửng sốt một chút, sau đó cười phá lên.
Hóa ra Tứ trưởng lão cảm thấy xót Hỗn Nguyên trận của mình!
Tứ trưởng lão thu hồi cờ trận, khẽ nói: “Cậu ta đã lên tới đỉnh núi, bất kể có thể phá trận pháp hay không, không ai có thể nói cậu ta đã thất bại được đúng không? Dù sao thì đã thống nhất quy tắc từ lâu rồi còn gì!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất