Thoáng một cái một ngày trôi qua, hứa sẽ đến đón tiếp nhưng lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả. 

Núi Bích Tiêu, trước cửa Quy. 

Cửu Thiên đã có chút không chờ được nữa. 

Không phải vì hắn thiếu kiên nhẫn, mà là vì hắn thực sự không có nhiều thời gian hao tổn với đám người Thần Hoàng nhất mạch này. 

Bên ngoài, thiên hạ đại loạn. Ma tu như hổ rình mồi, chuẩn bị nuốt chửng thiên hạ. 

Lê tông chủ, nước Võ Đỉnh, đám người Hàn Liên sư huynh vẫn đang chờ hắn trở về sớm một chút. 

Hắn không thể lãng phí thời gian ở đây, cứ ngồi im lặng chẳng làm gì cả. 

Nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút. 

Hiện tại, Cửu Thiên cơ bản đã có thể chắc chắn sẽ không có người tới đón mình. 

Chắp hai tay sau lưng, Cửu Thiên nhìn về phía núi Bích Tiêu ở cuối tầm mắt, lẩm bẩm nói: "Lão Cửu, ngươi cảm thấy hiện tại ta nên tiếp tục chờ ở chỗ này. Hình như rời đi có vẻ tốt hơn nhỉ? Có vẻ đám người kia thật sự không muốn gặp ta!" 

Cửu Long Huyền Cung Tháp từ trong tay của Cửu Thiên hiện ra, khẽ cười nói: "Chủ nhân vĩ đại. Đây là địa bàn của ngài, sao có thể rời đi chứ? Bọn họ không hoan nghênh chúng ta, chúng ta sẽ để cho bọn họ biết cái giá của việc không hoan nghênh là như thế nào? Ngài là tông chủ của Cửu Tiêu môn, đi đến đâu cũng không được quên điều này. Thân phận này vẫn rất đáng giá!" 

Cửu Thiên cười nói: "Nói rất đúng. Một thân phận đáng quý như vậy không thể vứt bỏ được. Thôi, nếu ở đây không có người đến chào đón ta thì ta sẽ tự mình đi tìm bọn họ. Dù sao cũng đã đến nơi này rồi!" 

Nói xong, Cửu Thiên phi thân bay về phía trước. 

Sau một ngày điều chỉnh, Cửu Thiên hiện tại đã có thể sử dụng canh khí của mình một chút. 

Khả năng thích ứng của hắn vẫn nhanh hơn nhiều so với những người khác. 

Có lẽ một võ giả như Phong Tuấn Kiệt sẽ cần khoảng mười ngày nửa tháng để khôi phục. 

Nhưng đối với Cửu Thiên mà nói, chỉ cần một hai ngày đã xong. 

Tốc độ của Cửu Thiên rất nhanh, ít nhất không chậm hơn phi kiếm mà hắn đã ngồi khi tới đây. 

Hắn vừa động thủ, lập tức đứng lên núi Bích Tiêu, trong Kim Châu điện, cửu trưởng lão trực tiếp ngồi dậy. 

"Hừ, thằng nhóc, không thể đợi thêm một ngày nào nữa. Chỉ chút tính nhẫn nại này mà còn muốn làm nên chuyện lớn. Hừ, không ra hồn, lại càng không thể thành công!" 

Ông ta nhìn chằm chằm thân ảnh của Cửu Thiên đang bay nhanh trong màn sáng. 

Nụ cười của cửu trưởng lão ngày càng nồng đậm, xem ra, tu vi hiện tại của Cửu Thiên chỉ ở mức độ vừa mới nhập tôn mà thôi. 

Với thực lực này, muốn chạy loạn khắp nơi ở núi Thần Hoàng, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung. 

Đó chính là "tự tìm đường chết” thôi! 

"Người đâu, mau đi ngăn tên tiểu tử này lại. Cổ An đâu, bảo hắn chạy tới, hắn sẽ biết bản thân mình nên làm gì!" 

Cửu trưởng lão mỉm cười vô cùng vui vẻ. 

Thanh niên ngày nay thực sự đều không dùng não khi làm việc. Nhưng điều này cũng tốt, ngược lại sẽ giúp cháu trai Cổ An của ông ta dễ dàng làm việc hơn. 

Ông ta dường như đã nhìn thấy cảnh Cổ An lấy được chiếc nhẫn kia. 

Rất nhanh, những ngày tháng tươi đẹp vốn thuộc về Thần Hoàng nhất mạch bọn họ, không, phải nói là thuộc về núi Bích Tiêu bọn họ, sẽ đến gần thôi. 

Nếu như ông ta lấy lại được vị trí tông chủ từ Cửu Tiêu nhất mạch thì danh tiếng của ông ta trong Thần Hoàng nhất mạch nhất định có thể đạt đến đỉnh cao. Đến lúc đó, ông ta sẽ không chỉ còn là cửu trưởng lão, nói không chừng ông ta có thể trở thành nhị trưởng lão! 

Cửu trưởng lão nóng lòng muốn được chứng kiến cảnh tượng này xảy ra. 

Tốc độ của Cửu Thiên rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay đến núi Bích Tiêu. 

Vừa mới đáp xuống, Cửu Thiên đã cảm nhận được một luồng thiên địa chi lực vô cùng nồng đậm đang bao vây lấy mình. 

Cường độ của thiên địa chi lực ở nơi này khiến Cửu Thiên cảm thấy không nói nên lời. Đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Lúc trước khi ở nước Kình Thiên, hắn cũng cảm nhận được thiên địa chi lực nồng đậm đến mức tận cùng. 

Bây giờ xem ra trên thiên hạ không có cái gì cực hạn, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn! 

Tham lam hít một hơi, Cửu Thiên cảm nhận được thực lực của mình lại khôi phục mấy phần. Trạng thái tinh thần toàn thân đều đã cải thiện không ít. 

Vừa đáp xuống, Cửu Thiên cũng nhất thời nhìn thấy một đám võ giả trên núi Bích Tiêu đang kinh ngạc nhìn chằm chằm mình. 

"Anh là ai? Đến từ đâu?" 

"Anh không phải là người đến từ núi Bích Tiêu của chúng ta? Làm sao anh lại đột phá trận pháp cấm chế tiến vào được?" 

"Người đâu, có người tự tiện xông vào sơn môn. Thật đúng là ăn gan hùm mật gấu!" 

"Bao vây hắn lại, đừng để hắn chạy trốn!" 

Một đám đệ tử ở núi Bích Tiêu vây quanh lấy Cửu Thiên, lớn tiếng kêu lên. 

Cửu Thiên trưng ra vẻ mặt mờ mịt, trận pháp cấm chế? 

Hắn không cảm nhận được, có thứ như vậy sao? 

Dường như đọc được suy nghĩ của Cửu Thiên, Cửu Long Huyền Cung Tháp lên tiếng nói: "Chủ nhân vĩ đại, trận pháp vừa nãy ta đã thu vào rồi, không cần trả lại. Ta cảm thấy cũng không tệ lắm, sau này có thể sử dụng!" 

Lúc này, Cửu Thiên mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, hắn cười toe toét nhìn những đệ tử trẻ tuổi của Thần Hoàng nhất mạch, nói: "Chư vị, tôi tên là Cửu Thiên, đi đường xa đến muốn bái kiến đại trưởng lão của núi Thần Hoàng. Có thể nói cho tôi biết trên núi này có ai không?" 

Một người đàn ông cầm quạt xếp chỉ vào Cửu Thiên nói: "To gan, từ đâu ra một tiểu tử hoang dã lại dám tùy tiện xông vào sơn môn, thậm chí còn muốn bái kiến đại trưởng lão. Chư vị sư huynh đệ, chúng ta mau bắt hắn lại, giao cho trưởng lão xử lý!" 

"Được!" 

Mọi người đều đáp vâng, sau đó một đám người trẻ tuổi đồng loạt ra tay. 

Các sức mạnh cường đại tập hợp lại thành một nhóm, khiến thiên địa phong vân cũng biến sắc. 

Ngay sau đó, vô số ánh sáng đồng thời bắn về phía Cửu Thiên, mà Cửu Thiên chỉ duỗi một ngón tay ra. 

"Phá!" 

Nhẹ nhàng điểm một cái, vạn pháp đã bị phá vỡ. 

Cửu Thiên đã khôi phục lại một chút sức lực, lần này có thể khống chế thì tốt hơn. Chỉ bằng một ngón tay, không một chiếc lá nào xung quanh rơi xuống, nhưng toàn bộ đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch đều không thể cử động, sức mạnh của bọn họ thậm chí còn hoàn toàn biến mất giữa không trung. 

"Chư vị, thật xin lỗi. Tôi không có nhiều thời gian, không rảnh nói chuyện phiếm với các vị. Nếu mọi người đã không muốn nói cho tôi biết thì tôi sẽ tự mình đi tìm." 

Cửu Thiên ôm quyền chắp tay với những người này. Mặc dù bọn họ xem Cửu Thiên là kẻ địch, nhưng Cửu Thiên lại xem bọn họ là sư huynh đệ. 

Đều là người của Cửu Tiêu môn. Cửu Thiên cho rằng, Cửu Tiêu nhất mạch và Thần Hoàng nhất mạch cũng không có gì khác nhau. 

Giống như hai sư huynh đệ giận dỗi nhau, mặc dù không hợp và khinh thường đối phương, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm. 

Cửu Thiên mang theo nụ cười bước nhanh lên núi. Nơi hắn đi qua, không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn. 

"Hừ, tu vi cũng không tệ. Xem ra cuối cùng hắn cũng luyện được một ít công pháp của Cửu Tiêu nhất mạch. Không làm Cửu Tiêu môn mất mặt!" 

Cửu trưởng lão nhìn vào trong màn sáng, nhìn thấy Cửu Thiên đang đi thẳng một đường. 

Ngay cả ông ta cũng phải thừa nhận rằng tu vi của Cửu Thiên không hề tầm thường. 

"Đứng lại!" 

Cửu Thiên đang tiếp tục đi lên, nhưng vào lúc này, trên bầu trời vang lên một giọng nói quen thuộc. 

Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy thân ảnh của Cổ An. 

Cửu Thiên cười nói: "Cổ An huynh, bây giờ anh mới đến đón tôi à? Không phải có hơi muộn rồi sao?" 

Cổ An lạnh lùng nói: "Cửu Thiên, không ngờ anh dám tự tiện xông vào sơn môn. Anh thật đúng là tự mình làm bậy không thể sống. Tôi đến bắt anh, còn không mau thúc thủ chịu trói đi!" 

eyJpdiI6InNkbXliOFB2RGE1K0I3MlBXaWplNmc9PSIsInZhbHVlIjoiZEtuaUtQUk85SGZmZ2NwNUp0UDVmSjczZ0RFTXIrWldVWjlYNXNQNzFCNVRwXC93RmszT2NVV3loUDN6MzduR012bFVIWkIxajc3NFdVNzNoZ2JDYXhYeWFVMW1Cc21TTmtzWEZLU3RFYkpNcW4rXC9qN3llTjRJa0g3Z2U2eTc3Qk94bUdIY25HOUt5T1lZVXpheW5rNnBIMUFUZldoUDdTUjFKVlNYK29KeENrYzhMQUdcL2tcL2VcL2tMZE1DXC9UWngrVzdHOW1LdlY5STFHRERBQkJKa291a1Q5a3JyZ3A2c2RxMUExaThcL21GeHZLSGVLWTJBY2psekErRVpkbGRxTGNZUFMrejA5RUVqeTdqM243T0RCSThBPT0iLCJtYWMiOiIxMjc0NTczNWViNWU5MDEwNmJjYzdhNTg3MTQ1YTZlMjdiZWNiZmZjYTBlY2RiYjNlODEyZTdiMDAyZjljZDgxIn0=
eyJpdiI6Ikp5RGV5aEQzRDBpcDFjN0ZrelQ0SHc9PSIsInZhbHVlIjoienJSNVU1TkZWRGdVMzFUaUdhTlwvWHRhNnJJc3BvNUVqYWFQWXBaeWx6QWFsdnNFdEwxbllhR3pZOTlSbitLSHNEckNPeDJBSDF2NmtCbVRcL0p1NW5hMlBudklwR0tcL3RcLzArcUlENDhoRDZ3MWc1SXRENkZXbURYZklCSTBwZHhNXC91dDFURTNHa2RHNXJldHdTVmFmWWpCYWVaK1lla2tzVDVEQnl2TnFzS1h1TUsrRG1HZFVBam80SWZWZlwvYmpYXC94a21EYjlJazlBQlNVVCt5ekI5VUg5bThoZzd2cUFqdkVDZEpIY29kVUE9IiwibWFjIjoiMWI5MzM3YzVlZTM4YzU4ZDc1NjNjY2RmN2E2MmE2YjU4MWRhMDA1ZTRhYTdkNDJjNmJlNzc1NjY2YmI0ZjUxOSJ9

Cửu Thiên lắc đầu nói: "Đây không phải kiêu ngạo. Như vậy đi, tôi nhường anh hai tay, nếu anh có thể đả thương được tôi thì tôi sẽ đi cùng anh!"

Ads
';
Advertisement
x