Núi Thần Hoàng, đỉnh núi đầu tiên, núi Bích Tiêu.
Trên đỉnh núi có một cung điện nguy nga lộng lẫy, châu quang bảo khí, kim quang chói mắt.
Cung điện lớn đến mức ước chừng chiếm một nửa ngọn núi.
Khắp nơi đều tràn ngập sự xa hoa, nếu tùy tiện đào một viên gạch ra, trên đó ước chừng sẽ có mười tám viên bảo thạch.
Trung tâm của chính điện là phủ đệ riêng của cửu trưởng lão Thần Hoàng nhất mạch.
Được đặt tên là Kim Châu điện
Cái tên nghe có vẻ tục khí, nhưng những thứ bên trong lại không hề tầm thường.
Bàn long trụ, đỉnh mây Tử Hà, vách tường long Đan Đỉnh.
Tùy tiện cầm một thứ ra ngoài cũng không biết có giá trị bao nhiêu.
Những thứ này cũng đại biểu tài sản tích lũy của Cửu Tiêu môn trong những năm đó.
Không có biện pháp, không xài được, cũng chỉ có thể dùng để trang trí. Có thể thấy cửu trưởng lão là một người vô cùng biết hưởng thụ.
Chiếc ghế ông ta đặt ở giữa đại điện hoàn toàn được làm bằng thần binh.
Ánh sáng bắn tung tóe khắp nơi, khí linh ôn dưỡng.
Có bao nhiêu người cả đời đều không nhìn thấy khí linh. Ở chỗ này cùng lắm chỉ là những người hầu cấp thấp xoa bóp cho cửu trưởng lão.
Nhiều thần binh năm đó danh chấn thiên hạ, được phong làm truyền thuyết, giờ đây thật sự chỉ là những miếng sắt để lót mông thôi.
Cửu trưởng lão còn chê thần binh không thoải mái, nhất quyết đặt lên đó một miếng da lông của Hỗn Độn thánh thú, một thần vật thật sự tràn ngập Hỗn Độn chi khí.
Một tay ăn nho vừa mới hái, một tay cầm lấy miếng thịt đùi của Hỗn Độn thú, bộ râu hoa râm của cửu trưởng lão dính đầy dầu mỡ và vệt nước.
Trước mặt ông ta, một mảnh ánh sáng tràn ngập viền vàng đang nhấp nháy. Bên trong là thân ảnh của Cửu Thiên đang đứng trước sơn môn.
"Hừ! Tiểu tử của Cửu Tiêu nhất mạch. Chạy đến đây tự tìm cái chết sao? Cổ An đâu? Hắn có đến không? Bảo hắn nhanh đến đây đi!"
Cửu trưởng lão trừng mắt nhìn chằm chằm vào một đôi mắt gần như vô hình, khàn giọng quát lớn.
Không phải chất giọng của ông ta không tốt mà là trời sinh ông ta đã có giọng nói này, nghe giống như con vịt bị bóp cổ vậy.
Không lâu sau, thân ảnh của Cổ An nhanh chóng xuất hiện trong Kim Châu điện, Cổ An chạy thẳng một mạch tới trước mặt cửu trưởng lão.
Trên mặt nở nụ cười xán lạn, Cổ An cười nói: "Ha ha, ông nội. Chuyện tốt sắp đến rồi!"
Cửu trưởng lão trừng mắt nhìn Cổ An nói: "Chuyện tốt? Sao ta không thấy bất cứ chuyện tốt nào vậy? Ngươi cũng giống như cha ngươi, chỉ thích gây chuyện. Cha ngươi đã xuống hoàng tuyền chờ ta, ngươi còn muốn bước theo vết xe đổ của hắn à? Tiểu tử này là người của Cửu Tiêu nhất mạch, hắn đến đây thì có chuyện tốt gì? Ngươi còn thật sự dụ hắn đến sơn môn! Ngươi nói xem ta nên để hắn tiến vào hay đuổi hắn đi đây?"
Cổ An cất cao giọng nói: "Có thể bỏ qua hoặc không. Ông nội, tuy rằng Cửu Tiêu nhất mạch đã suy tàn, nhưng dù sao người ta vẫn là người của Cửu Tiêu môn. Điều quan trọng nhất là Đại trưởng lão cũng đã có nói, chỉ cần người của Cửu Tiêu nhất mạch tới đây, chúng ta vẫn phải dựa vào quy củ năm đó của Cửu Tiêu môn để tiếp đãi bọn họ. Không ai có thể phá vỡ quy tắc này, cháu nhất định phải dẫn hắn đến đây!”
Cửu trưởng lão xua tay nói: "Đừng nói nhảm với ta nữa, ngươi muốn dẫn người đi đến sơn môn khác đi một vòng, ném vào Bát gia gia của ngươi, để cho hắn đau đầu, đừng ném qua cho ta. Ta thậm chí còn không muốn nhìn thấy người của Cửu Tiêu nhất mạch, một đám ngu ngốc đang gặp nguy hiểm và bị săn lùng trên khắp thế giới mà còn không biết xấu hổ tự xưng là Cửu Tiêu môn chính thống. Năm đó, nếu không phải những kẻ ngu ngốc này ủng hộ cái tên Thần Tiêu Võ Thánh ngu xuẩn kia thì liệu Cửu Tiêu môn có rơi vào tình cảnh hôm nay không? Ngươi còn bắt hắn đến đây cho ta."
Cổ An lại tiến về phía trước mấy bước, xoa xoa tay nói: "Ông nội, ông nghe cháu nói. Cháu dẫn hắn đến đây đương nhiên là có lý do. Vừa rồi khi cháu đi cùng hắn, cháu nhìn thấy trên tay hắn có một chiếc nhẫn. Ông đoán xem đó là nhẫn gì?"
Đôi mắt ti hí của cửu trưởng lão hơi sáng lên, cuối cùng ông ta cũng buông cái đùi gà trong tay xuống.
"Ngươi đang nói về chiếc nhẫn mà chúng ta ngày nhớ đêm mong sao!"
Cổ An cười nói: "Rất có thể, chính là cái kia!"
Bốp!
Cửu trưởng lão ném trái nho trong tay xuống đất, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi đến bên màn sáng, chăm chú nhìn vào ngón tay của Cửu Thiên.
Một lát sau, cửu trưởng lão nói: "Xác định được bao nhiêu phần trăm?"
Cổ An duỗi ngón tay ra, nói: "Chắc khoảng 70%.
Cửu trưởng lão nghe vậy mỉm cười, chậm rãi ngồi trở lại, nhìn Cổ An nói: "Rất tốt, chuyện này ngươi làm rất tốt. Cổ An, không uổng công ông nội thương yêu ngươi những năm qua, cuối cùng ngươi cũng vì ông nội mà làm ra được chuyện lớn"
Cổ An xoa xoa tay nói: "Vậy bây giờ cháu phải đi tìm người bắt hắn, sau đó lấy lại chiếc nhẫn, phải không?"
Cửu trưởng lão trừng mắt nhìn Cổ An, giơ tay lên nói: "Vừa rồi mới khen ngươi mấy câu, sao trong nháy mắt ngươi lại đột nhiên trở nên ngu ngốc vậy. Dùng vũ lực đoạt lấy thứ này thì có ích lợi gì? Quan trọng là thân phận mà chiếc nhẫn đại diện chứ không phải là bản thân chiếc nhẫn. Hãy để hắn đợi ở bên ngoài mấy ngày, đợi khi nào hắn không thể chịu đựng được. Nếu như hắn dám làm chuyện gì quá đáng thì chúng ta sẽ có lý do trị hắn. Đến lúc đó, tùy tiện khiêu khích hắn, bắt hắn giao ra thân phận. Người trẻ tuổi sẽ dễ đối phó thôi!"
Cửu trưởng lão sau khi nói xong thì đắc ý bật cười, ông ta cảm thấy kế hoạch của mình vô cùng hoàn hảo.
Cổ An cũng gật đầu liên tục nói: "Diệu kế, ông nội, đây quả thực là diệu kế. Cửu Thiên này thật sự là miếng thịt tự mình dâng đến trước cửa, chúng ta không ăn cũng không được!"
Hai ông cháu nhìn nhau bật cười thành tiếng, âm thanh càng ngày càng lớn, tiếng cười của họ gần như xuyên thủng mái nhà.
Cùng lúc đó, núi Thần Hoàng, đỉnh núi thứ chín, núi Cửu Tiêu.
Một tên võ giả ôm quyền chắp tay, đứng trước mặt một người đàn ông cầm trường thương và nói: "Đại trưởng lão, Cửu Thiên đã đến sơn môn của núi Bích Tiêu. Người đàn ông mỉm cười nói: "Sơn môn nào của núi Bích Tiêu? Là cửa chính nghênh đón? Hay là cửa hông tiến vào?"
Võ giả lắc đầu nói: "Đều không phải. Là cửa Quy của núi Bích Tiêu!"
Bốp!
Người đàn ông đặt bát rượu xuống, khẽ cười mấy tiếng và nói: "Cửa Quy, thật là to gan. Xem ra gần đây ngày càng có người không xem trọng lời nói của ta, dám để cho đường đường là tông chủ của Cửu Tiêu môn phải chờ ở cửa Quỵ. Bọn họ định để cho tông chủ của mình quỳ xuống mới cho người vào sao? Thật đáng buồn, thật đáng trách, đáng hận!"
Võ giả cau mày nói: "Vậy bây giờ chúng ta có nên phái người đưa tông chủ vào không?"
Người đàn ông suy tư một lát, lắc đầu nói: "Ngược lại cũng không cần sốt ruột. Nếu có người muốn chơi thì chúng ta cứ xem vậy. Ta cũng muốn biết rốt cuộc tài nghệ của tông chủ mới này như thế nào? Liệu có mạnh hơn Ngô Tân năm đó không? Hay là thế hệ này không bằng thế hệ trước? Xem một chút, thuận tiện cũng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của những người trên núi. Ôi, Cửu Tiêu môn tốt như vậy lại chỉ vì một viên đá cỏn con mà trở thành như bây giờ. Có lẽ tiểu tử Thần Tiêu kia thật sự nói rất đúng, viên đá đó đúng là một tai họa"
Võ giả nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt nhìn đại trưởng lão, hắn ta không thể tin được những lời này lại phát ra từ trong miệng Đại trưởng lão.
Người đàn ông lắc đầu nói: "Nói cũng không cho nói. Trưởng lão này càng ngày càng không thú vị gì. Xem ra mình phải rời khỏi Cửu Tiêu môn thôi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất