Thanh kiếm bay xuyên qua những đám mây, những cơn cuồng phong cuốn qua bầu trời. 

Trang phục bay phần phật, nhật nguyệt treo cao. Cửu Thiên ngồi trên phi kiếm, nhìn về phía trước, yên tĩnh chờ đợi ngọn núi Thần Hoàng xuất hiện trong tầm mắt. 

Cổ An ở bên cạnh không ngừng quan sát Cửu Thiên từ trên xuống dưới, tựa như Cửu Thiên là một mỹ nữ tuyệt thế, cần được ngắm nhìn kỹ lưỡng. 

Những người đi theo phía sau Cổ An đang không ngừng nghị luận. 

"Người của Cửu Tiêu nhất mạch còn chưa chết hết sao? Cửu Tiêu nhất mạch hiện tại còn lại bao nhiêu người?" 

"Hừ, tôi nghĩ không còn lại nhiều đâu. Nhìn xem, tiểu tử này đến đây một mình, không có người đi theo cùng. Tôi nghĩ có lẽ không thể sống sót nổi ở bên ngoài nên đến đây nương tựa vào chúng ta." 

"Có lý. Nhưng liệu các trưởng lão có chấp nhận hắn ta không? Người của Cửu Tiêu nhất mạch không phải đều là những kẻ ngu ngốc sao?" 

"Cái này khó mà nói, nếu như hắn lấy hết những thứ còn sót lại của Cửu Tiêu nhất mạch ra, nói không chừng các trưởng lão thật sự sẽ chấp nhận hắn. 

"Ý của anh là chiếc nhẫn của tông chủ?" 

"Không chỉ là cái đó, còn có một trong ba quyển thiên thư nữa. Nhưng tôi thấy tiểu tử này chưa chắc sẽ làm được. 

Mặc dù tiếng nghị luận của bọn họ không lớn, nhưng trên cơ bản thì mọi người có mặt đều có thể nghe rõ ràng được. 

Cổ An cũng không ngăn cản bọn họ, tựa như muốn cố ý để cho Cửu Thiên nghe thấy. Hắn ta ngược lại muốn xem xem khi Cửu Thiên nghe được những tiếng nghị luận này thì sẽ có biểu hiện gì. 

Là tức giận, là xấu hổ, hay sẽ hoảng sợ. 

Nhưng đáng tiếc, Cửu Thiên không thể hiện bất cứ biểu hiện gì, hoàn toàn cho rằng những lời nói này đều chỉ là tiếng gió rít qua bên tai mà thôi. 

Cổ An tiếp tục nhìn ngón tay của Cửu Thiên, như thể muốn từ trong tay của Cửu Thiên tìm được thứ gì đó thuộc về Cửu Tiêu nhất mạch. 

Chỉ một cái liếc mắt, Cổ An đã nhìn thấy chiếc nhẫn của tông chủ mà Cửu Thiên đang ngụy trang. 

Đôi mắt của Cổ An hơi nheo lại, nụ cười mang theo mấy phần tà khí. 

Đột nhiên, Cổ An đưa tay sờ vào chiếc nhẫn. 

Nhưng hắn ta vừa mới duỗi bàn tay, Cửu Thiên cũng đồng thời mở hai mắt ra, tỉnh bơ dời bàn tay đi. 

Ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Cổ An, Cửu Thiên nói: "Trộm đồ trong chỗ tránh nạn chắc hẳn là một hành vi không tốt" 

Tay của Cổ An lập tức dừng lại, khẽ cười nói: "Tôi chỉ muốn xem chiếc nhẫn này của anh. Nhìn nó rất đặc biệt, là vật gia truyền phải không?" 

Cửu Thiên nói: "Vật này hình như không có quan hệ gì với Cổ huynh. Vậy động vào đồ của người khác liệu có được không?" 

Cửu Thiên lộ ra vẻ tươi cười với Cổ An, ánh mắt hơi nheo lại. 

Nhưng vào lúc này, Cửu Thiên đối với Cổ An giống như một con Hỗn Độn thánh thú cực kỳ đáng sợ đang nhe răng nanh. 

Cổ An theo bản năng thu tay về, đồng thời dời tầm mắt đi: "Đương nhiên. 

Lúc này, Cửu Thiên mới quay đầu lại, thuận tiện liếc nhìn đám người phía sau còn đang nghị luận. 

Chỉ một cái liếc mắt, tất cả những người này đều lập tức ngậm miệng lại. 

Cửu Thiên tiếp tục thong thả nhắm mắt dưỡng thần, nhưng những đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch phía sau đều lộ ra vẻ sợ hãi. 

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sao bọn họ lại có cảm giác như đang bị Ma Thần quan sát theo dõi vậy? 

Chỉ một cái liếc mắt, có không ít người nhận ra bản thân lập tức đổ mồ hôi lạnh. 

Bọn họ thật sự không dám nghị luận nữa, bọn họ cũng không phải sơ học giả vừa mới tu luyện, đương nhiên biết rõ người có ánh mắt đáng sợ như vậy thì tu vi nhất định cao hơn bọn họ rất nhiều. 

Không chỉ là bọn họ, Cổ An cũng bị dọa sợ. 

Cho dù là ở trên người các vị trưởng lão trong Thần Hoàng nhất mạch thì hắn ta cũng chưa bao giờ cảm nhận được sát khí đáng sợ như vậy. 

Đây chắc chắn không phải là khí thế có thể có được khi chỉ giết một hai người, nó chắc chắn là sát khí của một người bước ra từ núi thây biển máu. 

Hơn nữa, tu vi này của Cửu Thiên có phải có chút đáng sợ hay không? 

Cổ An lại lén nhìn chiếc nhẫn của Cửu Thiên. Trực giác mách bảo, chiếc nhẫn này nhất định có quan hệ mật thiết với Thần Hoàng nhất mạch của bọn họ. 

Chẳng lẽ là... 

Nghĩ tới một khả năng, Cổ An không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng. 

Nếu như sự phỏng đoán của hắn ta là đúng thì chỗ tránh nạn đã thật sự nghênh đón một người mà bọn họ ngày nhớ đêm mong rồi! 

Cũng không biết đã bay bao lâu, cuối cùng Cửu Thiên cũng cảm nhận được phi kiếm đang thả chậm tốc độ lại. 

Phi kiếm này chắc chắn nhanh hơn nhiều so với vật thể hư không thông thường, có thể bay lâu như vậy đủ để chứng minh suy đoán của Cửu Thiên là đúng. Quy mô của chỗ tránh nạn phải lớn hơn nhiều so với một thành trì. 

Khi mở mắt ra nhìn, một thành trì vốn dĩ rất sôi nổi nhộn nhịp đã biến mất, thay vào đó là thảo nguyên mênh mông, phía cuối tầm mắt là những ngọn núi san sát nhau bị mây mù che khuất. 

Nhìn kỹ lại, những đỉnh núi này hoàn toàn trôi lơ lửng giữa không trung. 

Những đám mây quyện vào nhau, nước chảy hóa thành cầu dẫn về phương xa. 

Cửu Thiên vốn tưởng rằng cái gọi là núi Thần Hoàng chính là một ngọn núi cao nhất. Nhưng trên thực tế, núi Thần Hoàng lại là một dãy núi trôi lơ lửng trên bầu trời. 

Giữa các đỉnh núi, dòng nước như long xà chảy nối nhau, mây mù điểm xuyết, chim bay vô tận. 

Có vô số đỉnh núi, có cao có thấp, có lớn có nhỏ. 

Nhưng nhìn kỹ lại sẽ có thể phát hiện chỉ có chín đỉnh núi mới có thể được xưng là đỉnh chính. 

Được sắp xếp theo hình thức cửu cung, những ngọn núi nhỏ tạo thành Bát quái trận, bay lượn xung quanh, những ngọn núi nhỏ hơn là Thất Tinh trận, còn những đỉnh nhỏ hơn thì ngưng tụ thành Lục Hợp. Cứ như vậy, chúng được sắp xếp cho đến khi chỉ còn lại mấy viên đá vụn mới thôi. Ngay cả người không tinh thông trận pháp này như Cửu Thiên cũng có thể nhận ra sức mạnh khủng khiếp được hình thành giữa những đỉnh núi này. 

Một khi bộc phát thì ngay cả cường giả cực hạn có lẽ cũng khó có thể chịu đựng được. 

"Đây chính là thủ phủ của Thần Hoàng nhất mạch! Một địa phương tốt!" 

Cửu Thiên tán thưởng từ tận đáy lòng, Cổ An cười nói: "Đương nhiên tốt. Cái này được xây dựng dựa theo hiện trạng của sơn môn vào lúc Cửu Tiêu môn cường thịnh nhất. Nghe nói năm đó, chín đỉnh núi chính của Cửu Tiêu môn, mỗi một ngọn núi đều có kích thước bằng một quốc gia, càn khôn vô tận, tạo hóa vô cùng. Nhưng hiện tại, Thần Hoàng nhất mạch của chúng ta cũng chỉ có thể dùng phương thức này hơi nhớ lại một chút mà thôi" 

Cửu Thiên hiểu ý gật đầu, hắn có thể tưởng tượng được sự huy hoàng của Cửu Tiêu môn vào năm đó. 

Phi kiếm chậm rãi dừng lại trước một đỉnh núi nhỏ ở rìa ngoài. Trên đỉnh núi có một sơn môn nho nhỏ, Cửu Thiên đi theo đám người Cổ An bước xuống. 

Cổ An chỉ vào sơn môn nói: "Anh chờ ở nơi này đi, tôi trở về bẩm báo với trưởng lão. Nếu như bọn họ bằng lòng gặp anh thì lát nữa sẽ có người đến đón anh đi" 

Cửu Thiên cười nói: "Nếu như bọn họ không chịu gặp tôi thì sao?" 

Cổ An cũng bật cười trả lời: "Vậy thì tôi cũng đành chịu. Anh có thể tự mình bay trở về!" 

Nói xong, đám người Cổ An bay đi xa. 

Cửu Thiên chậm rãi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía sơn môn trước mặt. 

Sơn môn có chút đổ nát, chữ nghĩa hai bên đều có chút không thấy rõ ràng nữa. 

Cửu Thiên tiến lên trước, phất tay phủi lớp bụi bặm trên đó đi. Lúc này, hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng chữ viết trên đó. 

"Nhất cùng nhị bạch vô nhân vấn" 

"Ba quy cửu khấu tự xao môn" 

Trước sơn môn có để một tấm bồ đoàn bằng đá, như thể để cho người ta quỳ xuống. 

Cửu Thiên hiểu ý gật đầu nói: "Xem ra Thần Hoàng nhất mạch thật sự không thích mình. Vứt mình đến một nơi như vậy cũng không giống là đạo tiếp đãi khách quý" 

eyJpdiI6IlpVdElYS1dVQ3ZZMUxiYlhVRWNDUUE9PSIsInZhbHVlIjoieDR0bGY2ZUNCOVBPaFE5ZnF5dHkrU3FSWEM2dlY3OUFqTXh5NU82MnQ4Y21vTE84WVwvaStNK1hrbGZqTm42ZDVoZjRVVGxjcER0UGFMekVrMFc5RmpVSERBSmlhXC84Umx1eWl2WUt1eURtWm84ZU1JbFlEUDJVakptQlluSlJmalhncHpFbzV5dWs4dUJDWis0THRKMDNFUEZhc3p4aTlpb1BzZGMwXC9RTUUxNEptbVU2TEtJS0grR2txaVVKZDZyYjhJa2twQVluOXhJNG11eWlhZGd2dz09IiwibWFjIjoiZDk0MDY0MzBhNjU1ZjQ0YTFlYzZiNmM3ZjhjN2U4NDA0NTM2NDZjZDM3Nzg0N2I1YmMxODMxYTU1NGFiODVkYiJ9
eyJpdiI6IjhjNVZxclBDRmtBczlhSG1Ca1NnaXc9PSIsInZhbHVlIjoiNmdCTThWaU1DdXR1bVwvU1JqOGZYNjhhUUc0MTM4UXJBZlwvaFBOU0s4ZVV5NlRSTGpjcmZvaFlrb2dcL25KbE9aVTN5aFJteTRrVTRXdnlUcXFMcW1zTDVyZU5DTTlRdFJrdjkxZGIyaUh2QXdDKzNERndFcG1rVHI5U3hNZ3NJRTZ3VkJMbHV4aHpEQ2d4NHNZQjk0ZWdYTVN2Q2hlQ1NHNHZtQVJJSGtOZG5maStIbUNYdHlLamFtejVZeTQ5UnZHREpYN1JSTmU2QkZ5cDRQbVR0S2ZMcDZpM0dES0JlSVwvRGFvWHpkZEpEY1J5SXNYRFpGQ1REdGd6QVpIUWhGYk40elo1YnY2Q05TSFBWek9VR1B0SFpDNGtubElmMFRLTXZpWlNrRk9JOUlaYzlaWWZIbUdVR0dBdmUyRU5uZlh1d2orN1RRSExXc04zdllzY2R2cFErazZJeUphVjhXdFBMb0w0Y3VZV0xNYk9PNHcydXQwZVwvZWE2OEhoNnFiaHlRV0ZlUGlHXC9LRmwzbVdUTnVhZ2tEU0tLZGhMc2tlZ1AyOE43ZzlcLzFXY1U9IiwibWFjIjoiYzQ5YzMxMDkwMTg4MzI2ZTM5NzYzNDc4NTQ2ODA5YTJlZmFmNGE1YzYzMjk4NmJkNjMzMDZkNDk2ZmVmMWYxOSJ9

Cửu Thiên cười nói: "Đừng nóng nảy, mọi người đều ở đây, cơ hội còn rất nhiều"

Ads
';
Advertisement
x