Cửa hoàng cung được mở ra, Lữ lão và những người khác đều đi ra, đợi Cửu Thiên đến
Trên mặt bọn họ tràn đầy sự vui mừng, thực lực của Cửu Thiên thật sự khiến bọn họ cảm thấy phấn khích. Có một cường giả như thế này, ngày tháng sau này của nước Võ Đỉnh sẽ vô cùng an toàn.
Nước Bắc Thần, nước Thú Tây Lương gì đó, sợ là sau này đều không xứng để so sánh với nước Võ Đỉnh.
Thế giới này chính là như vậy, giữa các nước với nhau, so sánh thực lực của cường giả mạnh nhất để quyết định địa vị của quốc gia này.
Từ nay về sau, ở Đông Giới, ba chữ nước Võ Đỉnh sẽ được xem xét lại.
Thân pháp như điện, không để đám Lữ lão đợi lâu, Cửu Thiên biến thành một tia sáng bay đến.
“Cửu....
Tất cả mọi người vẫn chưa kịp hét lên, Cửu Thiên đã lo lắng đi đến trước mặt Lữ lão. Hắn túm lấy quần áo Lữ lão nói: “Lữ thừa tướng, trận Di Thiên ở đâu, tôi phải trở về châu Đông Hoa.
Lữ lão bị khí thế vẫn chưa thu hết lại trên người Cửu Thiên trấn áp đến mức mặt đỏ bừng.
Những người khác, bao gồm cả gia chủ của mấy gia tộc khác cùng với các vị tướng quân, cao thủ của Thần Hoa Vệ cũng bị khí thế trên người Cửu Thiên trấn nhiếp.
Mặc dù có thể cảnh giới tu vi của họ giống với Cửu Thiên, đều là nhập tôn.
Nhưng sự chênh lệch về thực lực giữa bọn họ, thực sự chỉ có thể dùng trên trời dưới đất để hình dung.
Cho dù Cửu Thiên chỉ đứng ở đó, trong lòng bọn họ đều sinh ra cảm giác bất lực.
Lữ lão thở hổn hển nói: “Cửu tước gia không cần lo lắng. Nếu như bây giờ muốn quay về châu Đông Hoa, có thể dùng trận Di Thiên của Thần Hoa Vệ, để Nhất Trần đưa người đến đó!”
Lữ lão giơ tay lên chỉ về phía mấy người của Thần Hoa Vệ.
Cửu Thiên lập tức đi đến trước mặt bọn họ, nói với giọng điệu ra lệnh: “Ngay lập tức!”
Giọng nói của Cửu Thiên không quá tốt, nhưng rất có hiệu quả.
Nhất Trần lập tức dẫn Cửu Thiên đi vào trong hoàng cung, bên trong có một ám điện thuộc về Thần Hoa Vệ.
Bên trong có trận Di Thiên có thể di chuyển đến một vạn tám nghìn châu của nước Võ Đỉnh!
Cửu Thiên chê bọn họ đi chậm, nên túm lấy bọn họ bay vào bên trong.
Tốc độ quá nhanh, trên bầu trời xuất hiện một vết nứt giống như dao cắt qua một tờ giấy.
Đến khi Cửu Thiên đã đi xa, Thiên Vĩnh Phúc mới hít thở được, nói: “Đáng sợ quá. Bây giờ có lẽ hắn đã là cường giả cực hạn rồi. Trẻ như vậy đã là cường giả cực hạn, mấy năm nay ở bên ngoài hắn đã trải qua những gì?”
Trong lời nói của Thiên Vĩnh Phúc có vị chua chua, đó là giọng điệu vừa ngưỡng mộ vừa đố kị.
Chỉ tiếc là không có ai trả lời câu hỏi của hắn ta, không lâu sau, Hàn Liên sư huynh và những người khác cũng quay trở lại.
Hàn Đỉnh Thiên vừa nhìn thấy mấy người Hàn Liên đã lập tức vẫy tay: “Thằng nhóc này, con còn biết đường trở lại à!”
Hàn Liên cũng cười vô cùng vui vẻ, bay nhanh đến.
Huyền Tầm nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Cửu Thiên đâu?”
Đại sư huynh nói: “Chắc chắn gấp rút trở về châu Đông Hoa rồi. Hàn Liên sư đệ, tâm sự sau, chúng ta phải giúp Cửu Thiên sư đệ trước!”
Lúc này, Hàn Liên mới hoàn hồn lại, sau đó lớn tiếng hét lên: “Lão già, mau mở trận Di Thiên đi, con phải về châu Đông Hoa giúp Cửu Thiên sư đệ!”
Trong ám điện, Cửu Thiên dẫn theo Nhất Trần và những người khác, giống như một trận cuồng phong cuốn mở cửa điện đi.
Đột nhiên, đập vào mắt là một trận pháp cả một tòa đại điện.
đây có rất nhiều trận Di Thiên, giống như những áng mây trên bầu trời, phát ra những tia sáng.
Cửu Thiên hỏi to: “Cái nào thông đến châu Đông Hoa!”
Nhất Trần chỉ vào cái ở góc bên trái, nói: “Bên kia là trận Di Thiên đi đến châu Đông Hoa. Có thể đi thẳng đến thành phố Đông Hoa”
Cửu Thiên vội vàng đi về phía trận Di Thiên.
Phía sau, Nhất Trần hét lên: “Cửu Thiên, đừng gấp. Để tôi xem tình hình bên phía châu Đông Hoa thế nào đã? Nếu như châu Đông Hoa xảy ra chuyện, khó tránh khỏi đối phương sẽ đổi trận Di Thiên, hoặc sắp xếp người ở bên ngoài trận Di Thiên để tập kích, cậu...”
Nhất Trần vẫn chưa nói xong, đã nhìn thấy Cửu Thiên mở trận Di Thiên ra.
Trong nháy mắt, bóng dáng của Cửu Thiên biến mất trong trận pháp.
Nhất Trần bất lực, chỉ có thể nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Nhất Tâm vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh, chậm rãi nói: “Lão đại, anh nói xem nếu như châu Đông Hoa thật sự xảy ra chuyện, chúng ta phải làm sao?”
Nhất Trần suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Vậy chúng ta chuẩn bị xem nước Bắc Thần bị tiêu diệt đi.
Nhất Tâm gật đầu đồng ý.
Con đường không gian sáng lấp lánh, Cửu Thiên nắm chặt trọng kiếm Vô Phong của mình, chuẩn bị sẵn sàng xông ra khỏi con đường không gian, sát phạt tám phương.
Nước Bắc Thần đáng chết, không biết xấu hổ mà ra tay với gia tộc của hắn.
Cửu Thiên đã hạ quyết tâm, nếu như nhà họ Cửu thật sự xảy ra chuyện. Hắn sẽ bất chấp tất cả tiêu diệt nước Bắc Thần, phá hủy Thiên Các, giết chết Băng Thánh.
Cho dù bà ta có chạy đến chân trời góc bể, cho dù bà ta rơi vào ma đạo, Cửu Thiên cũng phải phanh thây xẻ thịt bà ta.
Cuối cùng tia sáng cũng dừng lại, con đường không gian đã đến điểm cuối.
Trên bầu trời thành phố Đông Hoa, một đường ánh sáng lóe lên, hình bóng của Cửu Thiên đột nhiên xuất hiện.
Trong mây trắng, gió mát, Cửu Thiên lập tức cúi người nhìn xuống.
Trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm, bất an.
Hắn thật sự rất sợ sẽ nhìn thấy thành phố Đông Hoa đổ nát tiêu điều, và nhà họ Cửu toàn là xác chết.
Nhưng tình hình thực tế lại khiến Cửu Thiên vô cùng kinh ngạc.
Đập vào mắt hắn lại là thành phố Đông Hoa ồn ào, nhộn nhịp.
Đám đông náo nhiệt, thành phố vẫn như cũ, không hề có dấu vết bị phá hủy.
Thành phố Đông Hoa vẫn giống như trong ký ức của Cửu Thiên, dường như không có gì thay đổi.
Cửu Thiên vô cùng kinh ngạc, sau đó khóe miệng cong lên, nở một nụ cười.
Không sao? Vậy mà không sao!
Lẽ nào, Băng Thánh kia chỉ dọa hắn. Bản thân bị thua, cảm thấy mất mặt nên mới cố ý nói một câu dã man như vậy?
Cửu Thiên khẽ cười, làm hắn sợ chết khiếp.
Cửu Thiên chậm rãi từ trên trời đáp xuống, giống như một tia sáng, đáp xuống giữa phố.
Tất cả mọi người trên đường lập tức nhìn về phía Cửu Thiên.
“Đây là ai? Từ trên trời đáp xuống, khoa trương thế.
“Còn bắt chước Cửu tước gia cầm trọng kiếm, người trẻ bây giờ mơ mộng, viển vông thật đó, người bình thường có thể cầm loạn binh khí này sao?”
“Chắc chắn là nhảy từ mái nhà nào xuống. Cố ý làm ra một tia sáng mà thôi.
“Lòe thiên hạ. Này, mọi người có phát hiện ra không, hắn ta nhìn quen lắm!”
Mọi người xôn xao bàn tán, nhưng không ai nhận ra Cửu Thiên.
Dù sao cũng đã rời khỏi quê hương mấy năm rồi, người ở thành phố Đông Hoa đã nhớ kỹ tên của hắn, nhưng chưa chắc đã nhớ ngoại hình của hắn.
Cửu Thiên nghe thấy mọi người ở bốn xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ khẽ cười một tiếng.
Hắn ngẩng đầu lên, trên đường có rất nhiều người trẻ tuổi đang cầm trọng kiếm. Những người này đều học theo hắn sao?
Cửu Thiên xoa mũi, sải bước đi về phía nhà họ Cửu.
Cửu phủ, trên đường Đông Tiên, thành phố Hoa Đông.
Cho dù có chết Cửu Thiên cũng không quên nơi này.
Cửu Thiên ngẩng đầu lên nhìn cửa lớn nhà họ Cửu, cười nói: “Về nhà rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất