"Phut!" 

Băng Thánh phun ra máu tươi, máu biến thành những bông tuyết rơi xuống đất. 

Trọng kiếm Vô Phong xuyên qua người Băng Thánh, cắm chặt xuống đất. 

Tình cờ lại rơi đúng vào bên cạnh Hàn Liên sư huynh và những người khác. 

Hàn Liên sư huynh và những người khác liên tục lùi về sau. 

Hàn Liên sư huynh hét lên về phía Cửu Thiên đang ở giữa bầu trời: "Cửu Thiên sư đệ, ném chuẩn một chút. Đệ suýt nữa ném vào mặt huynh rồi!” 

Hàn Liên sư huynh quay đầu lại, xua đi sóng lực lượng còn lại, nhìn chằm chằm về phía trước. 

Một cái hố sâu xuất hiện, ngôi nhà sụp đổ, mặt đất giống như vừa xảy ra một trận địa chấn mạnh, những vết nứt lan rộng đến cuối tầm nhìn. 

Trong cái hố vạn trượng, cơ thể Băng Thánh bị trọng kiếm Vô Phong cắm chặt ở đó. 

Liên tục trúng ba chiêu của Cửu Thiên, cho dù bà ta là cường giả cực hạn cũng không thể chịu nổi. 

Mắt, tai, mũi, miệng đều đang chảy máu, cơ thể bị xuyên qua, bây giờ Băng Thánh vô cùng thảm hại. 

Không còn vẻ trịch thượng của một cường giả mạnh, thay vào đó là ánh mắt sợ hãi. 

Phải nói rằng nhục thể của một cường giả cực hạn vẫn rất tốt. 

Cho dù bị Cửu Thiên tra tấn như vậy, bà ta vẫn không chết. 

Sinh Linh Đại Đạo của Cửu Thiên vẫn chưa luyện đến nơi đến chốn, Băng Thánh trúng Sát Sinh Quyết của Cửu Thiên, cũng không mất quá nhiều sự sống. 

Hàn Liên sư huynh ngồi xổm bên cạnh cái hố, cười nói: “Băng thánh của nước Bắc Thần, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt. Một cường giả cực hạn yếu đến mức không đánh lại được một võ tôn!” 

Băng Thánh nghe thấy vậy, tức đến mức phun ra máu. 

Cửu Thiên xoay người đáp xuống, từ từ rút kiếm băng trên người ra. 

Sức mạnh bên trên không thể làm hắn bị thương. 

Cơ thể biến nhỏ lại, lạnh lùng nhìn Băng Thánh ở trong hố. 

Bốn phía xung quanh, các đệ tử của nước Bắc Thần vẫn đang chiến đấu với mấy người đại sư huynh, nhìn thấy Cửu Thiên đáp xuống, không dám tiến lên nữa. 

Sự tồn tại của Cửu Thiên giống như một ma thần cái thế với bọn họ. 

Ngay cả cường giả mạnh nhất của nước Bắc Thần, các chủ của Thiên Các-Băng Thánh cũng thất bại, sao bọn họ dám ra tay với Cửu Thiên. 

Bây giờ, rất nhiều người cảm thấy tứ chi của mình đang run rẩy, ngay cả binh khí cũng không cầm vững được. 

Băng Thánh ép mình phun ra một ngụm máu, nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, tôi đã xem thường cậu. Cậu rất giỏi, bản thân cậu lại có thiên địa đại đạo như vậy. Nhưng tôi vẫn sẽ khiến cậu phải trả giá!” 

Cửu Thiên nhướng mày, nói: “Trả giá? Ý bà là gì?” 

Băng Thánh cười ba tiếng nói: "Cửu Thiên, cậu thật sự cho rằng tôi đến nước Võ Đỉnh lâu như vậy mà vẫn chưa tìm đến cậu, chỉ đi dạo quanh kinh thành thôi sao? Hừ, tôi nói cho cậu biết, tôi đã phái một Băng Tuyết Lực Vương đi đến châu Đông Hoa-quê hương của cậu, giết chết tất cả những người trong gia tộc cậu. Cậu giết chết đệ tử mà tôi yêu quý nhất, tôi sẽ bắt cậu phải trả giá bằng máu như vậy!” 

Trong mắt Cửu Thiên lập tức tràn đầy sát khí, nghiến răng nói: “Lão ma nữ, bà đúng là không biết xấu hổ. Đi chết đi!” 

Cửu Thiên vô cùng tức giận, bay về phía Băng Thánh, muốn giết chết bà ta. 

Trong lúc tức giận, ngọn lửa trên người Cửu Thiên cháy bừng bừng, một luồng sức mạnh kỳ lạ xuất hiện trên nắm đấm của Cửu Thiên. 

Băng Thánh đột nhiên cắn đầu lưỡi của mình. 

Khoảng không xung quanh bà ta dao động, bên dưới Băng Thánh xuất hiện một chiếc gương bằng băng, kéo Băng Thánh vào bên trong. 

Dịch chuyển không gian! 

Trình độ của Băng Thánh trong không gian chi đạo thực sự rất ấn tượng! 

Kỹ năng chạy trốn thuộc hạng nhất! 

Nhưng Cửu Thiên vẫn dùng toàn bộ sức lực để tấn công gương băng, Băng Thánh ở trong gương băng lập tức kêu la thảm thiết. 

Giây phút cuối cùng, Cửu Thiên nhìn thấy bóng dáng của Băng Thánh nhanh chóng biến mất trong gương băng. 

“Đoạt Hồn Diệt Phách!” 

Cửu Thiên tức giận hét lên một tiếng. 

Cuối cùng vẫn giáng cho Băng Thánh một đòn rất mạnh. 

Cửu Thiên có thể cảm nhận được thần hồn của Băng Thánh đã bị hắn xé rách, sau đó, bóng dáng của Băng Thánh lập tức biến mất. 

Gương băng vỡ nát, trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên rơi xuống đất. 

Lúc này, sắc mặt của Hàn Liên sư huynh và những người khác cũng thay đổi, Huyễn Tầm lo lắng hỏi: “Cửu Thiên, không sao chứ?” 

Cửu Thiên xua tay, cầm trọng kiếm Vô Phong lên, bay ra khỏi hố. 

“Đi đến hoàng thành để tìm trận Di Thiên!” 

Hàn Liên sư huynh gật đầu, bây giờ không phải là lúc đùa. 

Hắn ta không quá quan tâm đến việc Băng Thánh đáng chết kia có chạy trốn hay không, nhưng châu Đông Hoa sẽ không thực sự xảy ra chuyện đấy chứ! “Thập Tam, giết không tha!” 

Cửu Thiên nói một câu cuối cùng, cả người biến thành một tia sáng bay về phía hoàng thành. 

Hàn Liên sư huynh, Tiểu Hắc và những người khác cũng lập tức đi theo, rất nhanh nơi này chỉ còn lại một mình Thập Tam. 

Thập Tam ngẩng đầu lên, nhìn những tên đệ tử của nước Bắc Thần đã bị dọa sợ, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười tàn nhẫn. 

Ngón tay khẽ vuốt ve thanh kiếm dài, trên người Thập Tam tràn ngập sát khí. 

Trong hoàng thành. 

Thiên Vĩnh Phúc và những người khác vẫn luôn quan sát trận chiến của Cửu Thiên cho đến khi kết thúc. 

Bọn họ không nghe thấy mấy người Cửu Thiên nói gì, chỉ nhìn thấy vào giây phút cuối cùng, Băng Thánh đã dùng Không Gian Chi Đạo để chạy trốn. 

“Thật đáng tiếc!” 

Lữ lão vỗ mạnh vào đùi. 

Lúc này, nếu như có thể giết chết Băng Thánh ở kinh thành, vậy mới xem như đã báo thù rửa hận. Băng Thánh làm loạn ở nước Võ Đỉnh lâu như vậy, không biết đã hại bao nhiêu người. 

Bắt bà ta đền mạng, chắc chắn cả nước Võ Đỉnh đều vỗ tay ăn mừng. 

Thiên Vĩnh Phúc đã ngồi trên mặt đất, hắn ta cảm thấy hai chân mềm nhũn. 

Lúc này, hai mắt của Đàm Đài Vân, Lữ Âm, và cả nhà họ Thủy- những người vẫn im lặng cho đến bây giờ đều sáng lên. 

Đặc biệt là Đàm Đài Vân, lẩm bẩm nói: "Cửu Thiên mạnh thật đó, đây mới là .... 

Nói đến đây, Đàm Đài Vân đột nhiên dừng lại. Mọi người xung quanh đều đang nhìn cô ta. 

Nhưng sau đó, Đàm Đài Vân vẫn nói câu sau. 

“Đây mới là người đàn ông trong lòng tôi!” 

Lời nói của cô ta khiến tất cả mọi người đều bật cười. 

Gia chủ nhà Đàm Đài lắc đầu nói: “Vân à, bây giờ sợ là Cửu Thiên đã cao đến mức chúng ta không thể với tới được” 

Đàm Đài Vân nghe thấy vậy, vẻ mặt hơi thay đổi, cắn môi không nói gì. 

Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó cô ta nên tìm cơ hội làm việc cho Cửu Thiên, nếu như năm đó cô ta nhẫn tâm hơn một chút, gạo nấu thành cơm, bây giờ cô ta có thể đã thành người bên cạnh Cửu Thiên rồi. 

Haiz, chỉ hận năm đó ra tay quá chậm, chỉ tức năm đó đã quá kiêu ngạo. 

Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, bây giờ Cửu Thiên đã không còn cùng một thế giới với bọn họ nữa. 

Nhìn hai vị hoàng tử Tần Cảnh, Tần Thiên im lặng đi sau Cửu Thiên. 

Ngay cả bọn họ còn không dám nói nhiều trước mặt Cửu Thiên, những người khác có thể làm được gì? 

Lữ lão sửa sang lại quần áo, khẽ họ hai tiếng, nói: “Các vị, đứng dậy đi, những ngày tháng khó khăn đã qua rồi, quang vinh thuộc về nước Võ Đỉnh chúng ta sắp đến rồi” 

Những người khác nghe thấy vậy đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức đứng dậy. 

Lữ lão vẫy tay: “Đi thôi, chúng ta đi đón tương lai của nước Võ Đỉnh, tẩy trần cho vị cứu tinh của nước Võ Đỉnh chúng ta-Cửu tước gia!” 

Tất cả mọi người đều đi theo Lữ lão, đi ra khỏi đại điện, bước nhanh về phía cổng hoàng cung. 

eyJpdiI6ImdkOGVcL2d6a1FkSklIMUtzQTFoNWp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IitJZUF6SXhqUWsyMzRBK2RGQnlPR2xYRWhWYWFEWCs0OUMyVnRjQzM0UVlVcDBQRStyUE1cL0NKakozXC9QSVNJbTdNQlUzN1N3S3Ria1c5T1BqeUROT0taWDNJQXo0NGdWRWduRkdRajBPQmtPSzNqeXl2MzRTXC91c2N5MFdSN0NvS1N0T29ycDkrQjM1eFwveUJJdEF1bUVDVkJJMEorRTNHR0I0Z3EwTm9XYWxPSDhGXC9wU0FZazhlV2J2NGNicnhuZUk4NmR2WmFJUks0d3NFTGZVdzhQNDFtRm5ReVpNV1hhYmhMaDZxZHRjQT0iLCJtYWMiOiI2ZTA2MzhhNTgwMzkzOWY5M2RhNzVjN2NiNmE4N2M5OWQ2NDM2MjhhNzJhOWFhMjYyODhjZDFjY2Q4Yzc4NjY5In0=
eyJpdiI6InB5ZUdNeDJUTnlvSFM0UCtxS0NUemc9PSIsInZhbHVlIjoieUZkTlMzSGFaZGxPUmJsTThIaFhFdStnWjFhYjB4ZGZRYUdZWUVBbnIwRCtINHRJamVpOWhZZTRXQVdQa0N2am9TQzRpc2w0ZmQrQkt2Q0FCV01pMDZYNzRDb2VsSno0d0RMZk9mTHA3dEhoeE15aHB3WDl6ZUxqNlwvbm9wTHMwYitKa0o1WEJMNGFWT1JaeE44XC81V3hWc0NGb1p0Ymp3NnVSRml4QnhKb29oOUJQTFZNQUZhaHFiRnlkWkloTUJpNWhJODBiSVhGRFE5UHdsSlNTTDFkTUFwck83V0pSV0FhaTZRZ09nQjJzOHZJY0ZIaktYWTNMMVZvV0VhdkRsZHBFQkdybTJJYmFXeDdEK1BUNkVtamVrd0JZRklTSEZ3K3RUTzF2cTFkUT0iLCJtYWMiOiIxMzZkNDQzZTA5MDhlOTNiMzkyNzNmZjFlOWMyMDUwODBjMDZjY2ZhNTg4NmIwODFjM2FjNTFkYTI5MjQwOWJiIn0=

Lữ lão lớn tiếng nói với thị vệ canh cửa: “Mở cửa!”

Ads
';
Advertisement
x