Ngôi nhà cao chót vót, cánh cổng vô cùng lớn.
Ở trước cửa có một pho tượng sư tử bằng đồng và một pho tượng rồng bằng đá, vô cùng uy nghiêm.
Xem ra, nhà họ Cửu bây giờ còn xa hoa hơn ngày trước.
Dường như bây giờ cả con đường Đông Tiên đều biến thành phủ đệ của nhà họ Cửu.
Nhìn vào trong, ngoài bức tường nhà họ Cửu thì không còn thứ gì khác.
Ở ngoài cửa, có hai thị vệ đứng canh, một trái một phải.
Trên người mặc áo giáp, tay cầm binh khí, hơi thở mạnh mẽ, đều là võ giả Nội Canh đỉnh phong.
Với thực lực này, nếu như ở quê nhà của Cửu Thiên lúc đó, có thể tung hoành ngang dọc nửa thành phố rồi.
Cửu Thiên vẫn nhớ, năm đó khi còn ở thành phố Long Cửu. Mong ước lớn nhất của hắn chính là trở thành một võ giả Nội Canh đỉnh phong như thế này.
Mà bây giờ, võ giả có thực lực như thế này chỉ là thị vệ canh cửa của nhà họ Cửu hắn mà thôi.
Đúng là không ai nói trước được thời cơ trong cuộc đời.
Trước cửa, xe ngựa đông nghịt, người đi qua đi lại tấp nập.
Cửu Thiên sải bước đi về phía trước, đi về phía cửa lớn nhà họ Cửu.
Nhưng vẫn chưa đi đến cửa, phía sau đã vang lên tiếng xe ngựa.
“Công tử Mãn Thành đến chúc mừng sinh nhật tiểu thư Cửu Hồng Vũ!”
Chiếc xe vẫn chưa dừng lại, người lái xe đã hét lên.
Sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy một tên khôi ngô, tuấn tú, vấn khăn, cầm quạt lông, tô son trát phấp, cầm một thanh bảo kiếm đi xuống.
Đây có lẽ là một thanh kiếm tốt, trên trên có ngọc thạch, tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Cửu Thiên nghe thấy ba chữ Cửu Hồng Vũ, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười.
Hắn nhớ đến người chị họ ngang ngược, thích làm mưa làm gió kia.
Hình như, lần trước lúc Cửu Thiên rời khỏi nhà hắn còn dạy dỗ cô ta một trận.
Không ngờ, hôm nay lại là sinh nhật của cô ta.
Vị công tử cầm theo bảo kiếm, cười híp mắt đi đến cửa nhà họ Cửu, nhưng vẫn chưa đi đến gần.
Đã bị thị vệ canh cửa chặn lại.
“Vị công tử này, xin dừng bước. Có thiệp mời không?”
Thiếu công tử Mãn Thành sững sờ, sau đó cười nói: “Mặc dù không có thiệp mời, nhưng tôi có một trái tim yêu mến, ngưỡng mộ vô hạn với tiểu thư Cửu Hồng Vũ. Mong anh thông báo một tiếng, hôm nay tôi có đem theo Ngọc Tuyền kiếm- thanh bảo kiếm tốt nhất của Mãn thành chúng tôi. Tiểu thư Cửu Hồng Vũ chắc chắn sẽ rất vui”
Thị vệ canh cửa lắc đầu nói: "Không có thiệp mời thì mời công tử ra về. Chúng tôi không thể để anh đi vào. Còn về bảo kiếm, rất xin lỗi, tiểu thư Cửu Hồng Vũ đã nói rồi, không nhận quà.
Thị vệ nói chuyện vẫn khá khách khí, nhưng vị công tử Mãn thành này lại có chút tức giận.
Đột nhiên hất mặt lên, nhìn tên thị vệ nói: “Không định cho tôi đi vào đúng không? Tôi đến để tặng quà đó. Nhà họ Cửu các người nguyên tắc quá đấy”
Thị vệ khẽ cười, nhìn vị công tử này, không nói gì.
Nhưng sự xem thường trong mắt rất rõ ràng.
Vị công tử này còn muốn nói gì đó, nhưng lập tức bị quản gia đi theo kéo về.
Quản gia run rẩy nói: “Thiếu gia, cậu muốn làm gì, đây là nhà họ Cửu đó. Nếu cậu nói năng lỗ mãng, cẩn thận trở về lão gia đánh gãy chân cậu đó.”
Vị công tử kia nghe thấy vậy càng thêm tức giận, lớn tiếng nói: “Làm sao. Nhà họ Cửu bọn họ không phải chỉ có một Cửu Thiên thôi sao? Có gì hơn người”
Hắn ta vừa dứt lời, trước cửa nhà họ Cửu, có rất nhiều công tử, tiểu thư áo mũ chỉnh tề đều nhìn công tử Mãn thành vô danh bằng ánh mắt xem thường.
Vị quản gia kia sợ đến mức toát cả mồ hôi đầu, bịt miệng thiếu gia nhà mình lại, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia của tôi ơi. Cậu cũng biết bây giờ nhà họ Cửu là phủ đệ bá tước, vĩnh trấn Đông Hoa. Ông cụ nhà họ Cửu nhận chức vụ Châu Mục, chỉ cần một câu nói, cũng có thể lấy mạng chúng ta, thậm chí là mạng của cả gia tộc chúng ta. Nhà họ Cửu có rất nhiều cao chủ, cậu có nhìn thấy thị vệ đứng canh cửa kia không? Kéo bừa một người ra, những thị vệ mà chúng ta dẫn theo có hợp lực lại cũng không thể tiếp được mười chiêu của người ta. Nếu còn muốn sống mà quay trở về, cậu bớt nói vài câu đi, mau đi xin lỗi.
Công tử thành phố Mạn nghe xong, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, cơ thể run rẩy.
Thị vệ đứng canh cửa nói: “Vị công tử này, quản gia nhà cậu nói không sai. Mau đi đi!”
Vị công tử này lập tức nói xin lỗi, sau đó bò lên xe ngựa, vội vàng rời đi.
Công tử, tiểu thư đứng ở trước cửa nhà họ Cửu, cười vô cùng vui vẻ, nhưng hình như bọn họ cũng không thể đi vào nhà họ Cửu, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài.
Chỉ cần nhìn thấy thứ gì đó qua khe cửa đã vô cùng hài lòng rồi.
Cửu Thiên há miệng, hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày, nhà họ Cửu lại có thể trâu bò như thế này.
Hơn nữa, những thứ này hình như đều là hắn mang lại. Nói như vậy, một người gia chủ như hắn cũng được đó chứ.
Cửu Thiên thong dong đi đến trước cửa nhà họ Cửu, sải bước đi vào trong.
Hai tên thị vệ lập tức ngăn Cửu Thiên lại, nói: “Vị công tử này, đừng có tùy tiện xông vào, đây là Cửu phủ, anh có giấy mời không?”
Cửu Thiên mỉm cười, trả lời: “Có lẽ tôi không cần thiệp mời”
Nói xong, Cửu Thiên giơ tay phải ra.
Hai tên thị vệ nghiêng đầu nhìn tay của Cửu Thiên, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Lúc này, Cửu Thiên mới đột nhiên nhớ ra, nhẫn gia chủ của hắn đã biến thành một dòng nước ấm, chảy vào trong cơ thể hắn rồi.
Chết tiện, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ.
Một tên thị vệ cau mày nói: “Vị công tử này, anh định cho chúng tôi xem cái gì?”
Cửu Thiên có chút ngượng ngùng.
Sau đó, một đám người đột nhiên bật cười.
“Aiya, tôi cứ tưởng là nhân vật lớn nào. Hóa ra là giả!”
“Vị huynh đệ à, đi xuống đi. Nhìn thanh trọng kiếm trên lưng cậu, nghĩ giả vờ giống với Cửu tước gia là có thể vào được cửa nhà họ Cửu hả.
“Cậu muốn người ta nhìn xem tay cậu trắng đến mức nào sao?”
Đám người cười không ngừng.
Cửu Thiên mấp máy môi, không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, một đệ tử của nhà họ Cửu đi đến cửa, cau mày nhìn đám người bên ngoài, lớn tiếng nói: “Cười cái gì? Bên trong đang chúc mừng sinh nhật cho tiểu thư Cửu Hồng Vũ, bên ngoài cười lớn như vậy còn ra thể thống gì nữa. Các vị, trở về đi. Lòng tốt của mọi người nhà họ Cửu tôi đã nhận được rồi. Ngày khác rồi đến, nếu như không muốn trở về cũng nên yên tĩnh một chút. Này, người này là ...
Hai tên thị vệ lập tức cúi đầu với tên đệ tử nhà họ Cửu kia, nói: “Anh Vĩnh Lạc, người này muốn đi vào, nhưng đã bị chúng tôi ngăn lại rồi. Chúng tôi đang đuổi hắn ta đi!”
“Đợi đã!”
Cửu Vĩnh Lạc nhìn khuôn mặt Cửu Thiên, kinh ngạc hét lên, sau đó miệng dần há to hơn, mắt cũng mở to, cả người bắt đầu run rẩy.
“Gia....gia chủ!”
Cửu Thiên mỉm cười, nhìn Cửu Vĩnh Lạc, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt. Có lẽ là đệ tử nhà họ Cửu lúc nhỏ có quen biết, xem ra nhỏ hơn hẳn mấy tuổi, khẽ gật đầu.
Hai tên thị vệ bên cũng cũng nghe thấy lời nói của Cửu Vĩnh Lạc, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Gia chủ!
Đó không phải là...
Hai tên thị vệ lập tức quỳ xuống.
Cửu Thiên nói với Cửu Vĩnh Lạc: “Khiêm tốn một chút, đi vào thôi!”
Sau đó, ầm một tiếng, hai tên thị vệ đóng cửa lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất