Lê tông chủ thở dài một tiếng, xua tay nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi đi. Nhưng nhất định phải nhớ, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện. Huyễn Tầm, cô đi cùng Cửu Thiên công tử trở về, trên đường nhớ chăm sóc ăn uống của Cửu Thiên công tử. Hoàn thành tốt, sau khi trở về, cô chính là ứng cử viên cho vị trưởng lão đời tiếp theo của Ngự Thú trai chúng ta” 

Huyễn Tầm nghe thấy thì đi ra, thấp giọng đáp ứng. 

Dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra, Lê tông chủ kêu Huyễn Tầm đi cùng với Cửu Thiên là có ý gì. 

Hàn Liên sư huynh đứng ở bên cạnh Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên sư đệ, Lê tông chủ là một lòng muốn đệ thu nhận Huyễn Tầm rồi.” 

Cửu Thiên không lên tiếng, cũng không biết nên nói gì mới được. 

Nếu trước vụ Huyễn Tầm không xả thân cứu hắn, hắn có thể sẽ từ chối. 

Nhưng bây giờ, vừa nhìn thấy mặt của Huyễn Tầm, lời từ chối, Cửu Thiên không nói ra được. 

Khẽ gật đầu với Huyễn Tầm, Cửu Thiên không chút do dự, xoay người chuẩn bị rời đi. 

Lê tông chủ bỗng gọi: “Cửu Thiên, cậu vội cái gì? Đợi chút, tôi giúp cậu mở thông đạo không gian rồi đi. Cậu trở về cũng nhanh hơn chút.” 

Lê tông chủ nói xong thì lật bàn tay, sóc chuột không gian lần nữa xuất hiện. 

Môi mấp máy, Lê tông chủ dường như nói với nó cái gì đó. 

Sau đó, sóc chuột không gian bắt đầu đào động trong hư không. 

Lê tông chủ cười nói: “Sóc chuột không gian này của tôi, một lần nhiều nhất có thể mang người của một xe ngựa xuyên qua thông đạo không gian. Sau đó phải nghỉ ngơi 3-5 ngày mới có thể dẫn tiếp lần nữa. Cửu Thiên, các người một tháng có thể giải quyết xong việc không?” 

Cửu Thiên liếc nhìn Đông mập. Đông mập khẽ gật đầu. 

Cửu Thiên bèn đáp: “Có thể!” 

Lê tông chủ nói: “Vậy được. Tôi để sóc chuột không gian nhớ mùi của cậu. Một tháng sau, tôi lại cho nó đi đón các người. Chúng tôi đều ở nước Đan Thánh đợi các người!” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Được!” 

Dứt lời, Cửu Thiên phất tay kêu đám người Tần Thiên đưa xe ngựa qua đây. 

Đám người Hàn Liên sư huynh đều lên xe ngựa. 

Sóc chuột không gian cuối cùng cũng đả thông thông đạo không gian, sau đó bỗng thẳng người, hai chi trước, kéo xe ngựa đi vào trong thông đạo không gian. 

Trong nháy mắt, bóng dáng của đám người Cửu Thiên biến mất. 

Đan Thánh quốc chủ thấy cảnh này, nói: “Sóc chuột không gian, thật là thú hoang thần kỳ” 

Lê tông chủ cười nói: “Phải. Đáng tiếc là số lượng quá ít. Nếu không, trong lần ở nước Kình Thiên này, chúng ta sao lại bị động như thế. Đan Thánh quốc chủ, tôi biết ông muốn nói cái gì. Tại sao khi ở nước Kình Thiên, tôi không dùng sóc chuột không gian đưa những người khác ra ngoài, đúng không?” 

Đan Thánh quốc chủ từ từ nói: “Tôi luôn muốn nghe lý do. 

Lê tông chủ nói: “Rất đơn giản. Con người luôn ích kỷ, tôi cũng vậy. Ở trong nước Kình Thiên, con cháu của Ngự Thú trai có không biết bao nhiêu người.” 

Đan Thánh quốc chủ kinh ngạc há to miệng, một lúc sau mới nói: “Tôi còn tưởng Lê tông chủ ông thật sự là người chí công vô tư” 

Lê tông chủ nói: “Quá khen rồi, loại người này đều sẽ chết rất nhanh. Tôi không muốn làm một ma đoản mệnh!” 

Dứt lời, Lê tông chủ và Đan Thánh quốc chủ nhìn nhau cười. 

Thông đạo không gian, lập lòe không ổn định. 

Sóc chuột không gian, bận rộn không ngừng. 

Cửu Thiên cuối cùng cũng biết tại sao sóc chuột không gian của Lê tông chủ sau khi bận rộn một lần thì phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. 

Thì ra mở thông đạo không gian không dùng sức lực gì, nhưng muốn đi ở trong thông đạo không gian thì buộc phải là sóc chuột không gian tự kéo. 

Cũng làm khó cho sóc chuột không gian này, cơ thể nhỏ như này lại phải kéo một chiếc xe ngựa to như này. 

Huyễn Tầm thấy sóc chuột không gian mệt tới mức không ngừng nghiến răng, cũng đau lòng nói: “Sóc chuột không gian của tông chủ thật liều mạng, như này cũng kéo được, thật siêu. Cửu Thiên, chúng ta có cần đi xuống giúp không?” 

Cửu Thiên nhìn thông đạo không gian rất không ổn định ở ngoài xe ngựa và lực lượng không ngừng bạo tạc ở trong, hắc lắc đầu nói: “Vẫn là thôi đi. Chúng ta vừa đi ra, sợ ràng sẽ rơi khỏi thông đạo không gian. Tới lúc đó, không biết sẽ ở đâu. Muốn tìm được phương hướng cũng không phải chuyện dễ dàng.” 

Hàn Liên sư huynh nhìn sóc chuột không gian, trên mặt cười tươi như hoa, lớn giọng nói: “Chuột nhỏ, cố lên. Kéo bọn ta tới nơi, ta mời ngươi ăn bữa ngon. Muốn ăn gì thì ăn cái đó, có cần gọi thêm hai con mèo nếm thử không?” 

Nghe thấy chữ mèo, sóc chuột không gian lập tức run rẩy toàn thân, lông trên người cũng sắp dựng đứng hết. 

Đại sư huynh lôi Hàn Liên trở lại, một con chuột như người ta kéo cả một đám người như bọn họ thì đã rất tốn sức rồi. Đệ còn ở đó mà nói linh tinh, thật sự không biết điều. 

Sở Chính sư huynh vỗ một phát vào đầu của Hàn Liên sư huynh, nói: “Còn nói nhảm nữa huynh sẽ khâu mồm của đệ lại. 

Hàn Liên sư huynh xoa đầu nói: “Đệ không phải đang tiếp sức cho nó hay sao. 

Nhìn xung quanh, Hàn Liên sư huynh lại nhìn sang Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ về nước Võ Đỉnh vội như vậy, có phải nhớ nhà rồi không?” 

Cửu Thiên lạnh nhạt đáp lại: “Có một chút. Xa nhà quá lâu, quả thật muốn quay về xem thử. Hơn nữa, khi Tiền bà bà mất, bà ấy nói với đệ. Mọi thứ đệ muốn biết đều ở trên thị thể ở bản thể của bà ấy. Đệ buộc phải tìm được thi thể của Tiền bà bà, làm rõ chuyện gì đã xảy ra trên người Linh Bối” 

Lúc này Hàn Liên sư huynh mới ngộ ra, ồ một tiếng rồi nói: "Thì ra là vậy, đây mới là mục đích quay về của đệ. Ừ, đây quả thật là một chuyện, phải làm nhanh. Hay là đợi về tới nước Võ Đỉnh, đệ nhờ Tần Thiên, Tần Cảnh giúp đệ. Bây giờ bọn họ là hoàng tử, vẫn có thể giúp đệ làm không ít việc ở trong nước Võ Đỉnh. 

Hàn Liên sư huynh trực tiếp chỉ thẳng họ tên của Tần Thiên và Tần Cảnh. Mà Tần Thiên và Tần Cảnh căn bản không dám có bất mãn gì với Hàn Liên. 

Nay đã khác xưa, bây giờ bất luận là Hàn Liên hay Cửu Thiên, bọn họ đều không đắc tội nổi. 

Thế giới này thuộc về kẻ mạnh. 

Ngay tới Hàn Liên sư huynh cũng lọt vào trong top 100 của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc. Chỉ dựa vào điểm này, sau khi Tần Thiên, Tần Cảnh trở về thì phải cung phụng Hàn Liên, càng đừng nhắc tới Cửu Thiên! 

Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn sang Tần Thiên và Tần Cảnh, hai vị hoàng tử này có thể sống tới bây giờ, cũng thật là kỳ tích. Coi như bọn họ đi theo đúng người! 

Tần Cảnh vội vàng nói: “Cửu quốc công, yên tâm, sau khi trở về tôi sẽ hạ lệnh, nhất định giúp ngài tìm được thi thể của bà bà đó" 

Tần Thiên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Cửu Thiên. 

Cửu Thiên không thèm nhìn Tần Cảnh, chỉ gật đầu đáp lại Tần Thiên. 

Tới tu vi hiện nay của hắn, thật sự căn bản không hề sợ hoàng quyền thế tục. 

Bỗng nhiên, xe ngựa dừng lại. 

Hàn Liên sư huynh sửng sốt nói: “Sao thế? Chuột mệt chết rồi à?” 

Cửu Thiên vội vàng vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài, đập vào mắt là một phiến dòng chảy hư không. 

eyJpdiI6Ik9pRVZBb3NCeGZ5NW9POHdveW42Y1E9PSIsInZhbHVlIjoiSHpzTjJHbmp2U0RzUGpSQWhZWHlpVEE4SUpaaGVwd3J0M2lMeVU3YzJSVnR4bW56alUrUHZOSmQ0YmJLSTlWTVlIcStiUlJNdjFITGI2VDZORWRMN2JEUWVwXC9qUXgwVFl3R3BYc1FLUzVRNkV3T2syWVwvNXZcL1R2SXltTW5DWFV4a1FKdTFNZ09WdENhV1lhbngzSXVCRXlQR3JTV0xqa29kcUdIVVZxUU5rYnIrK01YVzVIbytZaVNkejdZUktvaExlYlhuRjFISjRZblQ3aVBzaFNDS3FBbzViUG1BRDFTUlY0MnVUS1pqeFBMYlZtbmJDdHk0dFVnWUdnR2ZBSSIsIm1hYyI6IjBlMmRkYzI4OTk4ODA0ZDFhZWY5ZDY4MzY5NTQ4YzcxYmUyODJhYmYyOGFlMDk4MzdmZDhmOTc4YmUzNzE3NzMifQ==
eyJpdiI6IjY1WjBzWWJuSVNqMWRiSitcL25aM0dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtFTHBra3VhVTRpU0t0XC9iR0hSQ2k3SmErY1FXSVJ3OFErb3lsMjJDRFA4YnVraU9JelhBSUJaT1FMa2R1WWZhZWZLdGQ4MVwvS0NGempPSHZkYzNXYzZ5SmhoTXFrc2U2QVU4eTNtanM5VDJXZzM4TlZsQnplYlFGVFl0TWsrTmdKbFFcL2JCQ2U1dExIQmJWTThTNTZkZFJwM3lab292MldnWTdYSElYdnlFVjhyN2N1OSs3Uitha21WZDYxeklGTzJaeFRoRlRwSjhBRVc2WjUyVlJBdFBzaU1uaXpGZjE4VzBJZGNQeFBBeEs3STJWTXZKcndHak1oRm9oN1pFQ1wvUG9NMFwvSSt3U0ZUV09EVEpVMWU4ZGp4WlEzNFNMKzhuQ3NMdGREdE9iK0k9IiwibWFjIjoiOTdhZTY4ODM5ZGYyZTVhYWIzMjM0NjM0MGZmNTI4MDAzYWFmNTJjYjgwZjA2NzJiZGQ1MjcxOTY4Y2JhZjZmNCJ9

Hàn Liên nhìn thấy dòng chảy hư không, lập tức giang hai tay ra, lớn giọng nói: “Ha ha, nước Võ Đỉnh, chúng tôi sống trở về rồi.”

Ads
';
Advertisement
x