Thoáng cái đã qua vài ngày. 

Ánh sáng luân chuyển, mãi không dừng, cuồn cuộn như giang hải. 

Trong bờ bên hư không, đám người Cửu Thiên nhanh chóng đi về phía trước, long quy dưới thân cơ thể đã thu nhỏ gấp trăm lần. 

Những dải ánh sáng xẹt qua bên cạnh đám người Hàn Liên sư huynh, thỉnh thoảng đập vào người, cho một cảm giác đau đớn khó tả. 

Tất cả mọi người đều ở trong sự bảo vệ của ngàn vạn thú hoang, không dám thò đầu. 

Nhất là những người có tu vi khá thấp, còn trực tiếp cả người dán vào lưng thú hoang, ngay cả mắt cũng không dám mở. 

Tuy tu vi của bọn họ thấp nhưng vẫn rất rõ ràng, lực lượng càng mạnh, càng không thể nhìn thẳng. 

Giống như cao thủ thật sự đối chiến, người có tu vi thấp mà nhìn, rất dễ khiến mình chết. 

Vậy nên vì để bảo vệ tính mạng, bọn họ hận không thể co mình thành hình cầu. 

Trong tất cả mọi người, chỉ có Cửu Thiên vẫn đứng ở trên lưng long quy, đứng đầy kiêu ngạo. 

Ngay cả long quy dưới người cũng rụt đầu và tứ chi của mình lại, Cửu Thiên lại như người không có chuyện gì, nhìn Đông nhìn Tây. 

Mặc cho những dải ánh sáng này thổi tà áo của hắn bay phần phật. 

Hắn không phải cố tình diễn cho mọi người nhìn, mà những dải ánh sáng này đối với hắn mà nói, thật sự như vật không tồn tại. 

Cửu Thiên thay da đổi thịt lần nữa, chỉ cảm thấy cơ thể của mình có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. 

Ở đan điền, đã bắt đầu xuất hiện một xoáy nước màu đen be bé, theo như lời của Lão Cửu. 

Đây là dấu hiệu tiểu thế giới ngưng tụ! 

Thế giới trong cơ thể thuộc về riêng hắn! 

Khi Cửu Thiên nghe thấy Lão Cửu kích động kêu lên, cả người đều đơ ra. 

Người ta cường giả cực hạn liều sống liều chết, không dễ gì thích ứng với áp chế của thiên địa, sau đó dùng tâm tham ngộ, trên cảm thiên đạo, dưới ngưng lực lượng. 

Tiêu tốn không biết bao nhiêu năm mới có thể ngưng tụ ra một phương tiểu thế giới của mình. 

Mà bây giờ hắn đã bắt đầu rồi. 

Hắn mới chỉ là một người vừa bước vào Tôn cảnh! 

Cửu Thiên cũng cảm thấy tiến độ của mình có phải có hơi nhanh quá không? 

Tốc độ này của hắn thật sự nhanh hơn ma tu. Nói ra ngoài, người khác không coi hắn là quái vật mà nhìn mới lạ. 

Cửu Thiên vì thế dò xét kỹ tình trạng trong cơ thể của mình. 

Phát hiện bản thân ngoài chấp niệm Võ Hoàng trong tứ chi gân cốt chưa giải trừ, những cái khác đều rất ổn. 

Khi trong cơ thể của Cửu Thiên xuất hiện xoáy nước, chấp niệm Võ Hoàng còn định chạy ra gây rối. Kết quả bị thần hồn của Cửu Thiên đánh trở lại bằng một chiêu. 

Trước đây chấp niệm Võ Hoàng khiến Cửu Thiên suýt nữa bị giết chết, bây giờ đối với Cửu Thiên mà nói, thật sự không tính là chuyện gì. 

Nếu không phải hỗn độn chi khí trong cơ thể của hắn vẫn không quá đủ, bây giờ Cửu Thiên muốn loại trừ triệt để chấp niệm Võ Hoàng. 

Chấp niệm Võ Hoàng dường như cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Cửu Thiên và tình hình ông ta càng lúc càng yếu đi. 

Vậy nên lần này khi ông ta tản vào trong tứ chi gân cốt của Cửu Thiên, dứt khoát yên ắng luôn. 

Như vậy, tuy ông ta không thể ra tay với Cửu Thiên bất cứ lúc nào, nhưng Cửu Thiên cũng càng khó thanh trừ ông ta. 

Không thể không nói, ông ta giảo hoạt hơn Loạn Thánh đó rất nhiều. 

Cửu Thiên cũng tạm thời lười để ý ông ta, dù sao hắn rất nhanh sẽ tới Hỗn Độn, tới lúc đó, trực tiếp dẫn hỗn độn chi khí vào cơ thể, thanh trừ triệt để là được. 

Ánh sáng xung quanh đột nhiên khựng lại, Cửu Thiên ngẩng đầu lên, thấy ánh sáng bảy màu bỗng nhiên dừng lại. 

“Sao thế? Bờ bên hư không có thay đổi sao?” 

Cửu Thiên bình tĩnh lên tiếng hỏi. 

Sự tăng lên của thực lực mang tới cho Cửu Thiên sự tự tin mãnh liệt. Bây giờ hắn thật sự không sợ bất cứ tình huống đột ngột. 

Tiếng cười của Lê Hi tông chủ từ đằng sau truyền tới. 

“Không phải, Cửu Thiên, là chúng ta sắp xuyên qua bờ bên hư không rồi!” 

Lê Hi tông chủ vừa dứt lời, Cửu Thiên bèn nhìn thấy ánh sáng bảy màu lập tức biến mất. 

Sau đó, hư không đen xì lần nữa đập vào mắt. 

Tất cả mọi người đều lao ra từ trong bờ bên hư không, ngẩng đầu nhìn, lại là hư không vô tận quen thuộc. 

Lê Hi tông chủ lấy ra một viên ngọc quan sát ở trong tay, sau đó cười nói: “Chúc mừng mọi người. Chúng ta đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi truy sát của ma tu, bây giờ chúng ta tới Đông Giới rồi!” 

Ngay lập tức, con cháu của Ngự Thú trai, con cháu của nước Đan Thánh ở đằng sau phát ra những tiếng hoan hô. 

Cho tới lúc này, thần kinh căng cứng của bọn họ cuối cùng cũng được thả lỏng. 

Không ít người đều rơi nước mắt kích động. 

Bị truy sát suốt chặng đường, nhìn người bên cạnh chết suốt chặng đường. Chuyến đi tới nước Kình Thiên này của bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện. 

Những người đi theo Cửu Thiên trở về, trừ con cháu của Ngự Thú trai ra, về cơ bản đều là người của Đông Giới. 

Khi nghe thấy bọn họ cuối cùng cũng trở về Đông Giới, sự kích động của những người này thật sự không thể dùng ngôn từ để hình dung. 

Đan Thánh quốc chủ khế phất tay, một luồng ánh sáng lao ra từ trong tay hắn ta, lao về đằng xa. 

Không lâu sau, ở cuối tầm mắt, thấp thoáng có một chút ánh sáng lóe lên. 

Đan Thánh quốc chủ cười nói: “Thật sự trở về rồi. Lê tông chủ, đi thôi. Theo tôi cùng về nước Đan Thánh đi. Nơi đó sẽ là nguồn gốc lực lượng để chúng ta đối kháng ma tu 

Lê tông chủ cũng cười nói: “Tôi đang có ý này, một trong chín đại cường quốc, nước Đan Thánh, tôi sớm đã muốn thấy một lần. Chỉ là mãi không có cơ hội. 

Ở đằng sau, lập tức mắt của tất cả con cháu của Ngự Thú trai, đám người Diệp Nam Thiên, Tả Tử Sâm đều phát sáng. 

Bọn họ cũng nghe danh nước Đan Thánh đã lâu. 

Đất nước luyện khí sĩ trong truyền thuyết, có dược liệu và đan dược tốt nhất thiên hạ. Nơi như này, nếu có thể tới, thật sự quá tốt. 

Đan Thánh quốc chủ nói: “Nước Đan Thánh ban đầu không chào đón người ngoài. Nhưng bây giờ là thời kỳ khác thường nên xử lý khác thường. Các vị đều đi theo tôi đi!” 

Gần như tất cả mọi người đều gật đầu đáp ứng, nhưng chỉ có Cửu Thiên không gật đầu đồng ý. 

Sau đó, Cửu Thiên lên tiếng: “Cảm ơn ý tốt của Đan Thánh quốc chủ. Chỉ là tôi còn chút việc, phải về nước Võ Đỉnh xử lý nên không đi cùng với các vị nữa. 

Đan Thánh quốc chủ lập tức nhíu chặt mày, nói: “Cửu Thiên, cậu sợ hãi sau khi tới nước Đan Thánh, tôi sẽ ra tay với cậu à? Nếu cậu lo lắng điều này, vậy cậu đang sỉ nhục tôi. Nước Đan Thánh không nhỏ nhen như thế. 

Cửu Thiên cười nói: “Đương nhiên không phải. Tôi quả thật cần về nước Võ Đỉnh một chuyến. Nơi đó có một chuyện tôi buộc phải biết, đợi tôi đi tìm hiểu” 

Lê tông chủ nhíu mày nói: “Cửu Thiên, cậu thật sự nhất định phải quay về một chuyến ư?” 

Cửu Thiên trịnh trọng gật đầu. 

Lê tông chủ quay đầu nói: "Vậy còn ai muốn đi cùng với cậu không?” 

Ngay lập tức, Hàn Liên sư huynh, đại sư huynh Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh và đám người Hàn Vĩnh Tường, Lâm Sơ, Tần Thiên, Tần Cảnh thái tử đều đứng ra. “Chúng tôi đương nhiên cùng một đường với Cửu Thiên sư đệ” 

Hàn Liên sư huynh cười tươi. Đồng thời, Thập Tam cũng lẳng lặng đi ra. 

“Còn tôi nữa!” 

Bỗng nhiên, Đông mập cũng đi ra. 

Quay đầu, Đông mập liếc nhìn Cửu Thiên, ánh mắt của hai người chạm nhau. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên hiểu Đông mập có ý gì. 

eyJpdiI6Imh2bHNkbVIzZGZtQXlkTzVcLzVFeTBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJaaHV5cXdlbHhINXRjUFRIaFRmVXhWTm9FamNwbW5paDBHVWhIMXhMTjd1dFwvYURFc01ndDd6d2R2b1wvd0NjN1NpdzA2eFd0eng4K2FCQU84V0lhOXNuVW1BZkJHZUJcL2lybXRnZHR1WlJFSDgwMkJNajdvN0Fkd2R4ZUZjSENXdXdEVU9ncEdiRnVmZDB5TVZaQUVIZEgwR2UrWW9YNFhMSm1Dek40Z0F5QStHU0gzdGFnMFwvbmE1ZFp0UVwvRzFTNWorWndZV002ZWJxNGlsSmVtY2hYZz09IiwibWFjIjoiODkxMjU1NzJlYWI0ZTRmYmY4Yjg5YmZiZWNlNDJmYTExYTA3ZjU4M2ZlOTI3Nzc3MWE2OWEzMmI5NjRhNDY0MiJ9
eyJpdiI6IlliMTQ5TlVpSlhYTHlqaWh4aDlxbkE9PSIsInZhbHVlIjoiVk5NTmpGc3VJbWo5Zlg0N0QreVwvVzBcLzVPWjc0dmZJbGpsSko1dUFhSjlXUGtWK0pOQWxTS0xHMlRVWjRlNTdzbSt5MGdzb25IZVcxck5YaXRmU0QyYTNyUmtCNjNJWDhSKzdiT3hwdmR4Mnc2VjdNVUJFUUFSQ1B2cTRmWWo4eXZEZUhLanFUcGdUYnFOU3NydjB3MHVaMFY5ejhHbCszSXZcL1pDcjdXTmM0PSIsIm1hYyI6IjRhYzMwOGU3OGYwYWU2NzVmOWYzMDI2ODMzOTY2MDI2ZGQ5ZTY0Njk5OTNjZjcxNDAxNDQ2Mzk5ZmUzOTRlMTQifQ==

Đông mập gật đầu đáp: “Đúng là có việc, chuyện quan trọng”

Ads
';
Advertisement
x