Câu trả lời của Cửu Thiên rõ ràng không khiến Lê Hi tông chủ cảm thấy hài lòng, có điều Lê tông chủ cũng không có ý hỏi tường tận, chỉ là ánh mắt nhìn về phía tay của Cửu
Thiên.
Ông ta nhạy bén phát hiện, một chiếc nhẫn mà Cửu Thiên luôn đeo trên tay đã biến mất.
Loại chuyện rất nhỏ này cũng chỉ có Lê tông chủ có thể phát hiện.
Khóe miệng cong lên một cách quỷ dị, trong lòng Lê tông chủ dường như có suy tư.
Cửu Thiên cảm thấy Huyễn Tầm dường như không có gì đáng ngại, bèn thu tay lại.
Huyễn Tầm dưới cái nhìn của Lê tông chủ, mang theo sự xấu hổ đi sang một bên.
Nói thật, muốn nhìn thấy cô ta xấu hổ một lần thật sự không dễ.
Cửu Thiên cũng sững người.
“Khụ khụ, Cửu Thiên, cậu định làm gì với những con thú hư không này?”
Lê tông chủ họ khẽ hai tiếng, kéo lại dòng suy nghĩ của Cửu Thiên.
Lúc này Cửu Thiên mới hoàn hồn, nhíu mày nói: “Lê tông chủ có cao kiến gì?”
Lê tông chủ cười nói: “Tôi nghe nói thú hư không cũng có thể dẫn đi. Hay là cậu thử xem, dẫn chúng đi cùng. Nếu cậu chấn áp được những con thú hư không này, lại có thể thuần phục chúng, vậy thực lực của chúng ta sẽ tăng mạnh!”
Cửu Thiên gật đầu hiểu ý, khẽ vẫy tay với những con thú hư không này.
Ngay lập tức, trong đội ngũ của thú hư không, rục rịch một trận, sau đó mãng xà hư không suýt nữa nuốt Cửu Thiên vào vừa rồi, bị những con thú hư không khác đẩy ra.
Mãng xà hư không của lúc này rõ ràng rất sợ hãi, nó gần như nhích từng chút một về phía Cửu Thiên, rõ ràng rất băn khoăn.
Cửu Thiên trừng nó một cái, ngay lập tức mãng xà hư không mới bay nhanh tới.
Nó tới cách vị trí Cửu Thiên khoảng trăm trượng, sau đó cuộn cơ thể của mình lại.
Hắc vụ thu liễm, nhìn kỹ lại, mắt của nó dường như đang run rẩy.
Cửu Thiên lớn giọng nói: “Có bằng lòng đi theo ta không?”
Mãng xà hư không nghe vậy thì ngờ nghệch nhìn Cửu Thiên, dường như không hiểu Cửu Thiên có ý gì.
Lúc này trong miệng của Lê tông chủ bỗng phát ra tiếng xịt xịt rất khẽ, ông ta vậy mà đang dùng ngôn ngữ thú hoang nói chuyện với mãng xà hư không.
Mãng xà hư không đầu tiên là gật đầu, sau đó thì lắc đầu, cũng phát ra tiếng xịt xịt.
Chỉ là âm thanh của rắn nhỏ bé, nếu không nghe kỹ, căn bản không thể nghe thấy.
Lê tông chủ thở dài một tiếng, nói: “Đáng tiếc, những con thú hư không này đều sinh ra ở bờ bên hư không của nơi này, chúng một khi rời khỏi bờ bên hư không thì sẽ trở nên yếu ớt, mất đi sự chống đỡ của lực lượng, cuối cùng cũng sẽ biến mất ở trong hư không.
Cửu Thiên hỏi: “Những điều này đều là nó nói với ông sao?”
Lê tông chủ gật đầu nói: “Phải. Tôi biết một loại ngôn ngữ của thú hư không, nó vừa hay cũng nghe hiểu. Vậy nên chúng tôi có thể nói chuyện bình thường. Cửu Thiên, nó nói cậu là chủ nhân của thiên địa, cậu có biết cái này có ý gì không?”
Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Chủ nhân của thiên địa ư? Tôi từ khi nào lại có danh hiệu mới rồi?
Lê tông chủ cười nói: “Danh hiệu này bá khí hơn Cực Hạn Võ Tôn của cậu nhiều đúng không? Ha ha, cậu cũng không biết cái này có ý gì. Vậy thì kỳ lạ, chủ nhân của thiên địa, ở trong ngôn ngữ của thú hư không, cũng có thể lý giải là thần linh. Lẽ nào, những con thú hư không này đã coi cậu là thần linh rồi ư?”
Cửu Thiên cúi đầu nhìn mình, nói: “Tôi, thần linh ư? Ông cảm thấy giống không?”
Lê tông chủ lắc đầu nói: "Không đúng lắm. Cậu ngay cả cường giả cực hạn cũng không phải thì lấy đâu ra cách nói thần linh. Tên Phong Thiên đó hao tổn tâm cơ, dùng cả thiên hạ làm vật đặt cược, liều cái mạng già cũng mới miễn cưỡng có tư cách phong thần. Cậu còn kém Phong Thiên rất nhiều”
Lê tông chủ rõ ràng có chút không hiểu.
Trong lòng Cửu Thiên lại nhớ tới ba chữ Phong Vô Danh.
Lúc này hắn lại ngẩng đầu nhìn, những chữ lúc đầu hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, nay đã biến mất toàn bộ.
Cửu Thiên cũng không biết nên giải thích chuyện thần kỳ này như nào với người khác.
Còn cả Phong Vô Danh lại là ai?
Cửu Thiên cảm thấy thật sự cần tra người này. Nếu trong bờ bên hư không đó thật sự có chữ để lại của ông ta, vậy người này phải mạnh tới mức nào?
Bỗng nhiên, Cửu Thiên nghĩ tới một khả năng.
Lẽ nào chủ nhân của thiên địa mà thú hư không nói chính là Phong Vô Danh ư?
Mà bây giờ, hắn có được một chút lực lượng của Phong Vô Danh, vậy nên những con thú hư không này mới làm thế?
Đây dường như là lời giải thích duy nhất. Nhưng khiến Cửu Thiên rất nghi hoặc.
Hắn thấp thoáng có loại cảm giác hắn dường như sắp tiếp xúc tới chuyện đáng sợ nào đó.
Nhưng nội tâm của hắn không kìm được sự tò mò, sẽ thôi thúc hắn tiếp tục điều tra.
Cửu Thiên nhớ kỹ ba chữ Phong Vô Danh này.
Hắn chưa từng nghe nói tới người này, trong thiên hạ hình như cũng không có truyền thuyết liên quan tới người này.
Nếu ông ta thật sự là một vị cường giả tuyệt thế trước kia, tại sao danh tiếng nhỏ như vậy?
Phải biết, cho dù là sư phụ của hắn, Càn Thánh Ngô Tân, ở trong thiên hạ cũng là người có tiếng tăm.
Càng đừng nhắc tới bản thân hắn, bây giờ hai chữ Cửu Thiên thật sự là người trong thiên hạ không ai không biết.
Khẽ lắc đầu, Cửu Thiên quăng những ý nghĩ linh tinh này sang một bên.
Cửu Thiên đanh giọng nói: "Bỏ đi. Chúng ta vẫn là làm chuyện quan trọng trước đi. Lê tông chủ, những con thú hư không này không mang theo nữa, chúng ta về Đông Giới trước!”
Lê tông chủ gật đầu đồng ý, phất tay cho tất cả thú hoang tiếp tục đi.
Một lượt đại chiến vừa rồi khiến các thú hoang cũng bị thương không ít, lúc này tốc độ bỗng chậm lại. May mà vào lúc này, các thú hoang khác không công kích nữa.
Đan Thánh quốc chủ cũng quay trở lại lưng của thú hoang, dùng ánh mắt khác lạ nhìn Cửu Thiên.
Hắn ta liều mạng liều sống chiến đấu nửa ngày, không ngờ tới cuối cùng, vẫn không bằng một câu của Cửu Thiên.
Bây giờ hắn càng lúc càng nhìn không thấu Cửu Thiên.
Nhậm Ngữ cũng ở bên cạnh Đan Thánh quốc chủ, nói: “Sư phụ, Cửu Thiên như này là như nào? Con chưa từng nghe nói, có người có thể dựa vào tiếng gầm khiến thủ hư không sợ hãi”
Đan Thánh quốc chủ từ từ nói: “Ta từng nghe nói nhưng người đó sớm đã chết rất lâu rồi.”
"Ai a?"
Nhậm Ngữ kinh ngạc hỏi.
Đan Thánh quốc chủ quay đầu liếc nhìn Nhậm Ngữ, không có trả lời.
Hắn ta xoay người ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục tham ngộ phương pháp mà Cửu Thiên cho hắn ta.
Hắn ta cũng biết phương pháp Cửu Thiên cho ông ta chắc chắn có chút không đầy đủ, nếu là ông ta, ông ta cũng sẽ không một lần giao hết đồ ra.
Nhưng Đan Thánh quốc chủ dựa vào tu vi mạnh mẽ của mình và kinh nghiệm tu luyện nhiều năm, ông ta vẫn nắm được ít gì đó.
Điểm này, ngay cả Cửu Thiên cũng không ngờ.
Đan Thánh quốc chủ dựa vào một chút chỉ thị mà hắn cho, vậy mà lần mò tới một con đường khác và một loại lực lượng khác.
Có thể lực lượng này không bằng khí – võ song tu của Cửu Thiên, nhưng Đan Thánh quốc chủ lại cảm thấy thế giới chi lực của mình đã có tiến triển.
Cứ như này, không bao lâu nữa, ông ta có lẽ thật sự có thể đạt tới mức độ của tam thánh.
Quả nhiên, bế quan tu luyện trăm năm, không bằng một lần ngộ hồng trần.
Tu luyện tới mức độ như hắn ta là dựa vào cơ duyên.
“Cuối cùng cũng dung hợp máu rồi, chủ nhân, xem ra chính là lần này rồi. Tên Cửu Thiên này sẽ kế thừa di chí của ngài, triệt để phá ra khoảng trời này!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất