Ngón tay của Cửu Thiên đột nhiên run lên.
Suy nghĩ một lúc, mới trả lời: “Nguyền rủa? Không thể nào. Một bia đá có thể nguyền rủa cái gì? Cho dù có, trong thiên hạ có nhiều cao thủ như vậy, chả lẽ đều là những tên ngốc sao? Không ai nhìn ra được?”
Diệp Nam Thiên cũng không thể trả lời câu hỏi này.
Lắc đầu nói: “Tôi đã nói rồi, đây cũng chỉ là cảm giác của tôi mà thôi. Vấn đề của anh, tôi không thể giải thích được.”
Cửu Thiên quay đầu nhìn vào mắt Diệp Nam Thiên nói: “Vậy cảm giác của anh đã sai bao giờ chưa?”
Diệp Nam Thiên mỉm cười, thờ ơ nói: “Chưa sai bao giờ.
Hai tay Cửu Thiên đan vào nhau, bắt đầu yên tĩnh suy nghĩ.
Diệp Nam Thuên và Ngu muội thấy Cửu Thiên không nói chuyện nữa, hai người cũng yên lặng ngồi một bên.
Ngu muội vẫn luôn quan sát mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng lại kinh ngạc hét lên.
Diệp Nam Thiên cũng đang nhìn Cửu Thiên, hắn ta thực sự không nhìn ra được Cửu Thiên đang làm gì.
Thứ duy nhất mà hắn ta có thể cảm nhận được chính là trên người Cửu Thiên có một luồng hơi thở vô cùng mạnh.
Đột nhiên, Diệp Nam Thiên cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành khí đen. Bóng tối vô biên từ bốn phương tám hướng tràn ra, nhanh chóng nuốt chửng hắn ta.
Chỉ có Dạ Ảnh ở trước mặt hắn ta giống như một ngọn đèn, chiếu sáng cả màn đêm.
Diệp Nam Thiên đột nhiên run rẩy. Lần này, hắn ta giống như vừa mới được vớt từ dưới nước lên, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Hô hấp nặng nề, ánh mắt Diệp Nam Thiên còn hiện lên sự sợ hãi.
Lần đầu tiên hắn ta có cảm giác như vậy. Rõ ràng giống như một bức tranh hiện ra trong đầu hắn ta.
Cửu Thiên thấy Diệp Nam Thiên có chút bất thường, hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Nam Thiên vội vàng lắc đầu, nói: “Không có gì, tôi phải đi rồi.”
Nói xong, Diệp Nam Thiên kéo Ngu muội đứng dậy, không chút do dự quay người rời đi.
Cửu Thiên cau mày nói: “Diệp huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Nam Thiên cũng không trả lời, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhíu mày, lẩm bẩm: “Đúng là một người kỳ lạ.
Bên ngoài, Diệp Nam Thiên dắt Ngu muội đi ra khỏi phòng đấu giá.
Ngu muội không hiểu nói: “Anh Nam Thiên, anh sao vậy. Chúng ta không mua đồ nữa sao?”
Diệp Nam Thiên nhắm mắt lại, nhớ lại bức tranh mình vừa nhìn thấy.
Diệp Nam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngu muội, chúng ta nhất định không được đến gần Dạ Ảnh nữa.
Ngu muội nhướng mày nói: “Anh lại nhìn thấy cái gì đúng không?”
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Đúng vậy. Anh nhìn thấy bóng đen vô tận, còn có ánh sáng. Tóm lại không thể đến gần anh ta, tên này chắc chắn là một phiền phức lớn”
Ngu muội nhìn hắn ta nói: “Anh đó, giả bộ thì cứ giả bộ đi, còn giả bộ không tới. Có phải không muốn mua đồ cho em không?”
Diệp Nam Thiên lớn tiếng nói: “Cái này sao có thể giả bộ, ngày mai chúng ta quay lại.
Ngu muội thở dài, bất lực gật đầu, bước nhanh đi ra ngoài.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa, một nhóm người đang cười cười nói nói đi vào.
“Đại sư huynh, huynh có mang đủ tiền không đấy. Đừng để lát nữa lại không mua được cái gì, như vậy mất mặt lắm đó.”
“Yên tâm, số tiền này đại sư huynh của đệ vẫn lo được. Ngược lại là đệ đó, Hàn Liên sư đệ, đệ có mang theo tiền không? Lúc cha đệ đưa đệ ra ngoài, có cho đệ chút tiền lẻ không?”
“Ồ, đừng nhắc đến chuyện đau lòng của đệ nữa. Người cha đáng chết kia không cho đệ một đồng nào, đệ thật sự nghi ngờ đệ có phải là con ruột của ông ấy không. Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh, Linh Bối sư muội, hay là mọi người cho đệ mượn một ít đi. Nói gì thì nói đệ cũng phải mua một chút đặc sản mang về, nếu như đi đến tay không đi về cũng tay không, mấy người Thủy Nhất Lam sẽ cười chết mất”
“Không cho vay!”
“Không cho vay!”
“Hàn Liên sư huynh, huynh tự mình nghĩ cách đi!”
Một nhóm người đi ngang qua Diệp Nam Thiên.
Mà lúc này, Diệp Nam Thiên dường như lại cảm nhận được cái gì đó, cả người run rẩy.
Ngu muội nhìn hành động của Diệp Nam Thiên, xem thường nói: “Lại cảm nhận được gì à?” Diệp Nam Thiên quay người nhìn mấy người Hàn Liên, nói: “Kỳ lạ, đúng là tà môn!”
Vừa dứt lời, một người đàn ông từ xe ngựa bước xuống, từ từ đi đến cạnh Diệp Nam Thiên.
“Sân đấu giá, tôi thích, rất thú vị!”
Diệp Nam Thiên nghe thấy giọng nói này, không khỏi nhìn về phía người đàn ông này.
Trong nháy mắt, Diệp Nam Thiên lùi lại mấy bước, vẻ mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.
Ngu muội thực sự không nhìn được nữa, đánh vào ngực Diệp Nam Thiên, nói: “Xong chưa vậy. Anh bị động kinh thì cứ nói thẳng ra!”
Môi Diệp Nam Thiên run lẩy bẩy, nhìn người đàn ông kia đi vào sân đấu giá. Một lúc sau, Diệp Nam Thiên kéo Ngu muội đi, nói: “Anh lười nói chuyện với em, đi, đi thôi, đi ăn cơm trước!”
Nói xong, Diệp Nam Thiên kéo Ngu muội rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, một số luyện khí sĩ lén lút đi theo mấy người Hàn Liên vào hội trường đấu giá.
Mà phía sau những luyện khí sĩ này còn có mười mấy người đàn ông bộ dạng dung tục đang nối đuôi nhau đi vào.
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Trong Hắc Liên đại điện, Tổ Thu trưởng lão đang nghịch đường chủ lệnh, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt sáng.
Đột nhiên, rất nhiều tia sáng xuất hiện trong Hắc Liên đại điện.
Bất ngờ là bóng của mấy vị trưởng lão khác.
Tố Thu trưởng lão ném lệnh bài trong tay đi, nói: “Các vị trưởng lão, Dạ Ảnh của phân đường 15 giết chết Lữ Duy, tôi đã bãi bỏ chức đường chủ của cậu ta. Mọi người nói xem, bây giờ phải xử lý người này như thế nào?”
Mấy vị trưởng lão liếc nhìn màn sáng, nhìn thấy lệnh đường chủ đang bay lơ lửng.
Trưởng lão có râu quai nón nói: “Không coi trọng mệnh lệnh của trưởng lão, đáng bị trừng phạt!”
Trưởng lão nửa mặt nói: “Không coi ai ra gì, kiêu ngạo, ngông cuồng, hay gây ra rắc rồi, đáng bị đuổi đi!”
Trưởng lão Xà Trượng nói: “Vào thời khắc quan trọng lại không quan tâm đến đại cục, hành sự quá cực đoan, nên bị cấm túc!”
Những trưởng lão khác lần lượt gật đầu, trưởng lão Tố Thu đột nhiên cười, nói: “Xử phạt, đuổi đi, cấm túc. Ừm, những hình phạt này đối với cậu ta không hề quá đáng. Nhưng cậu ta vẫn còn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Trưởng lão râu quai nón lớn tiếng nói: “Vậy để cậu ta hoàn thành nhiệm vụ xong đã
Trưởng lão nửa mặt cũng nói lớn: “Nếu như tiếp tục mắc sai lầm, vậy thì giết chết cậu ta!”
Tố Thu trưởng lão nói: “Vậy cho thêm cậu ta một khoảng thời gian? Để cậu ta tiếp tục làm đường chủ?”
Các trưởng lão đều im lặng, không nói gì.
Đột nhiên, một trưởng lão mặc đồ tím nói: “Tố Thu trưởng lão. Cậu ta là người bà đề cử, tất cả sẽ do bà quyết định. Nhưng nếu cậu ta còn làm hỏng chuyện, bà cũng sẽ phải tự mình xử lý!”
Tổ Thu trưởng lão khẽ gật đầu, màn sáng lần lượt biến mất.
Tố Thu trưởng lão thấy bọn họ đều ngầm chấp nhận, mỉm cười, sau đó hút lệnh bài quay lại tay mình.
Tố Thu trưởng lão khẽ cười, lẩm bẩm: “Tôi thật sự không biết bảo vệ cậu có phải là một quyết định sáng suốt không. Tôi có một linh cảm, cậu có thể sẽ phá hủy sự cố gắng trong mười năm của tôi, hoặc giúp tôi hoàn thành ước mơ của mình.
Tố Thu trưởng lão vừa nói, vừa giơ ngón tay ra, búng nhẹ lên đường chủ lệnh.
Một tiếng ngân nga vang lên, vang vọng khắp đại điện.
Lúc này, trong lệnh bài xuất hiện một màn ánh sáng, đó chính là cảnh tượng Cửu Thiên tức giận giết chết Tĩnh Như.
Tổ Thu trưởng lão sững sờ, dường như bà ta đã phát hiện ta một chuyện rất khó tin.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất