Cửu Thiên nghi hoặc nhìn nữ nhân viên, trên khuôn mặt hiện lên sự không hiểu.
Nữ nhân viên đột nhiên đến gần Cửu Thiên, nói nhỏ vào tai hắn: “Trong đường của các anh không nói rõ, ma tu không được phép khắc tên sao?”
Cửu Thiên sững sờ, hắn thật sự không biết chuyện này, mấy chuyện này đều do Nam Cung Lệ xử lý. Nói thật, cho dù hắn là đường chủ nhưng không biết rõ tình hình ở trong đường, chứ đừng nói đến mấy chuyện nhỏ như được khắc tên hay không được khắc tên.
Nữ nhân viên thấy Cửu Thiên vẫn còn mơ hồ, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia ma khí, để Cửu Thiên nhìn rõ.
Ma tu!
Người phụ nữ này cũng là một ma tu.
Người phụ nữ nhỏ giọng nói tiếp: “Xem ra anh cũng là một tên ngu ngốc không biết được thông tin. Anh không được phép khắc tên, mau đi đi”
Cửu Thiên nhìn sâu vào người phụ nữ, lại liếc nhìn bia đá kia.
Hạ giọng nói: “Tại sao không được khắc tên. Chẳng lẽ ma tu không được tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc? Có thể nói cho tôi biết được không.
Cửu Thiên lén lút lấy ra một bình đan dược nhét vào trong tay áo của người phụ nữ.
Người phụ nữ mở bình đan dược ra, ngửi mùi hương của thuốc, vẻ mặt hơi thay đổi, trong mắt hiện lên ý cười.
Kéo Cửu Thiên sang một bên, ôm lấy cổ Cửu Thiên, nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao, nhưng đây là quy định do bên trên ban hành ra, ai dám khắc tên lên sẽ giết chết người đó. Tôi không muốn một tên ngốc hào phóng như anh lại chết dưới tay của tôi”
Cô gái cố ý cọ vào người Cửu Thiên.
Từ bên ngoài nhìn vào, bọn họ chính là một đôi đang tán tỉnh nhau.
Cửu Thiên lại nhìn bia đá, mặt không biến sắc đẩy người phụ nữ ra, nói: “Có thể cho tôi một tấm danh thiếp không, tôi muốn đi vào mua ít đồ"
Người phụ nữ vặn eo, lấy ra một tấm danh thiếp, ánh mắt Cửu Thiên dán chặt vào tấm bia đá.
Trực giác nói với hắn, tấm bia đá này chắc chắn có vấn đề.
Ma tu không được phép động vào, nhưng những người khác có thể tùy tiện để lại họ tên.
Nếu như chỉ ngăn cấm ma tu tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, thì không cần thiết phải làm như vậy.
Cửu Thiên nghĩ mãi vẫn không hiểu được, chỉ khắc tên thôi mà, có thể gây ra chuyện gì.
Lúc hắn đang đợi để lấy danh thiếp, một người phụ nữ ăn mặc hở hang lại dẫn một cặp đôi khác đi tới.
Một nam một nữ, người đàn ông có đôi lông mày rậm, dài, thanh tú, uy nghiêm rạng rỡ.
Người phụ nữ nhỏ nhắn đáng yêu, vừa đi vừa cười nói: “Anh Nam Thiên, hôm nay anh phải mua cho em một vũ khí tốt hơn. Thanh kiếm lần trước quá mềm, không dùng được!”
Người đàn ông tên là Nam Thiên, cười nói: “Được, được, được. Mua, mua, mua. Ngu muội, chỉ cần em thích chúng ta sẽ mua hết. Cô nương, ghi tên ở đây hả?”
Người đàn ông chỉ vào bia đá, rút kiếm của mình ra.
Người phụ nữ ăn mặc hở hang bên cạnh nói: “Đúng vậy, khắc tên của anh lên, xem như đăng ký thành công. Chúng tôi sẽ đưa danh thiếp cho anh”
Người đàn ông gật đầu, giơ kiếm lên, bắt đầu khắc tên của mình lên bia đá.
“Diệp Nam Thiên!”
Cửu Thiên yên lặng ở bên cạnh quan sát. Đột nhiên, lúc Diệp Nam Thiên sắp khắc xong hai nét cuối cùng, cơ thể hắn ta đột nhiên lung lay.
Ngay sau đó, chữ Thiên cuối cùng của hắn ta viết thành một chữ Thi không được đẹp lắm.
Diệp Nam Thiên rút tay lại, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của mình: “Thật kỳ lạ”
Sắc mặt Cửu Thiên có chút thay đổi, chẳng lẽ tên này phát hiện chuyện gì.
Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng: “Công tử, anh viết xong rồi?”
Diệp Nam Thiên cau mày, đột nhiên gật đầu nói: “Viết xong rồi.” Ngu muội nói: “Rõ ràng vẫn....
Ngu muội vẫn chưa nói xong, Diệp Nam Thiên đã ngăn cô ta lại.
Người phụ nữ cau mày nói: “Anh chắc chắn mình đã viết xong rồi?”
Diệp Nam Thiên cười nói: “Đúng vậy. Đừng nghe cô ấy gọi, biệt danh của tôi là Nam Thiên, tên trên giấy khai sinh là Nam Thi, cô ấy không biết chuyện này”
Người phụ nữ gật đầu, đi sang bên cạnh làm danh thiếp.
Lúc này, người phụ nữ đưa danh thiếp cho Cửu Thiên cũng quay trở về, nhét danh thiếp vào tay Cửu Thiên, nở một nụ cười đáng yêu nói: “Nhớ tìm tôi đó.
Cửu Thiên cười gật đầu, cất danh thiếp đi, đi vòng quanh một lượt.
Hắn thấy Diệp Nam Thiên đã lấy được danh thiếp, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Cửu Thiên đi theo sát phía sau Diệp Nam Thiên, đột nhiên nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.
Ngu muội cau mày nói: “Anh Nam Thiên, anh còn một cái tên khác là Nam Thi hả?”
Diệp Nam Thiên nhếch mép nói: “Nam Thi cái gì, anh tên là Diệp Nam Thiên. Bia đá kia rất kỳ lạ, anh không thể viết đủ tên của mình”
Ngu muội kinh ngạc nói: “Kỳ lạ chỗ nào? Tại sao em không nhìn ra?”
Diệp Nam Thiên cau mày nói: “Anh cũng không nói ra được. Anh nói cho em biết, anh là một người có trực giác rất chuẩn, chỉ cần gặp phải nguy hiểm, hoặc sắp gặp phải nguy hiểm, cả người anh đều đổ mồ hôi, run rẩy, bồn chồn. Vừa rồi, lúc anh sắp viết xong tên của mình, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền đến đỉnh. Cái này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa....bỏ đi, anh nói với em cũng chả có tác dụng gì”
Ngu muội xem thường nói: “Chém gió hả. Còn nói trực giác, sao anh không nói anh có thể nhìn thấu thiên cơ đi.
Diệp Nam Thiên nói: “Sao lại gọi là chém gió. Anh nói cho em biết, lúc trước sư phụ của anh nhìn trúng anh là vì trực giác bẩm sinh này đó. Anh nhớ sư phụ đã nói gì về anh nhỉ, à, gọi là đứa con của ông trời, con cưng của đạo.
Cửu Thiên đã nghe ra vài ý, đôi mắt đảo đảo. Cửu Thiên đột nhiên đi lên nói: “Vị huynh đệ này, hóa ra anh cũng có cảm giác này!”
Diệp Nam Thiên đột nhiên dừng lại, tỏ ra cảnh giác, tay đặt lên kiếm.
“Anh là ai?”
Cửu Thiên mỉm cười, trả lời: “Chỉ là người có duyên bèo nước mà thôi. Tôi tên là Dạ Ảnh, cũng có cảm giác giống như anh, bia đá kia chắc chắn có vấn đề, muốn thảo luận với Diệp huynh về chuyện này.
Diệp Nam Thiên đứng ra xa hơn: “Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú. Bản thân huynh đài cũng có dự cảm, còn hỏi tôi làm gì?”
Cửu Thiên nhìn ra được sự không tin tưởng trong mắt Diệp Nam Thiên. Rõ ràng hắn ta cho rằng, trên thế giới này không ai có khả năng này giống như hắn ta.
Khóe miệng Cửu Thiên mấp máy, thông qua truyền âm nói: “Ma tu, đúng không?”
Diệp Nam Thiên đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng lại.
Cửu Thiên xòe tay ra: “Tôi không có ý xấu, chỉ muốn nói chuyện với Diệp huynh thôi, nếu như Diệp huynh không chê”
Diệp Nam Thiên nhìn vào mắt Cửu Thiên, trầm mặc một lúc lâu.
Một lúc sau, Diệp Nam Thiên nói: “Có thể nói chuyện.”
Cửu Thiên cười, gật đầu, sải bước đi vào phòng bao.
Cửu Thiên hất tay, ném lệnh bài của phủ Đại hoàng tử ra, đây là thứ mà Nam Cung Lệ đưa cho hắn, có thể giúp hắn tự do đi lại trong thành Kình Thiên, tốt hơn nhiều lệnh bài của ma tu.
Nhìn thấy lệnh bài, nhân viên phục vụ nữ của sân đấu giá lập tức mỉm cười, mở cửa một phòng bao riêng tư cho Cửu Thiên.
Ngu muội kéo áo Diệp Nam Thiên, nói: “Hình như là một nhân vật lớn.
Diệp Nam Thiên nói: “Cứ nghe anh ta nói đã, xem anh ta biết cái gì. Tại sao anh cảm thấy bây giờ cả nước Kình Thiên có gì đó không đúng”
Ba người đi vào phòng bao, có thể nghe thấy rõ tiếng búa gõ để bán đấu giá ở bên ngoài.
Ba người vừa ngồi xuống, Diệp Nam Thiên đã không đợi được nữa, lập tức hỏi: “Rốt cuộc anh cảm nhận được gì?
Cửu Thiên suy nghĩ một lúc, cổ làm ra vẻ thâm thủy, trả lời: “Bóng tối bao trùm, tập trung nhiều âm mưu. Còn anh?”
Diệp Nam Thiên chậm rãi nói ra hai chữ: “Nguyền rủa!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất