Sân đấu giá Cửu Lê vô cùng ồn ào. 

Âm thanh đấu giá ra giá không ngừng vang lên bên tai, tiếng hét liên tục không ngừng nghỉ. 

Mọi thứ đều được bán như nước chảy. 

Đồ tốt nối tiếp nhau được đưa ra, Cửu Thiên không nhịn được mà mua hai đan phương rất hay, mặc dù giá cả có chút đắt đến kinh người. 

Giống như những cửa hàng khác, hội trường đấu giá Cửu Lê cũng duy trì truyền thống tốt đẹp người vào cửa thì là khách, không kiếm mấy đồng từ trên họ thì là làm trái với ý trời. 

Giá khởi đầu của tất cả những thứ được đưa lên đều tăng gấp đôi. 

Hơn nữa, lúc rao hàng, không biết cố ý hay vô ý đều đặc biệt nói ra những câu gì mà là đặc sản của nước Kình Thiên. 

Điều này khiến võ giả và tu sĩ của những quốc gia khác muốn mua đồ lưu niệm lần lượt vét sạch túi. 

Nhưng trên thực tế, những thứ mà họ mua theo như Cửu Thiên thấy không phải là đặc sản của nước Kình Thiên. 

Ít nhất Cửu Thiên biết, trong nước Kình Thiên không có dược liệu cỡ bình thường. 

Ở đây, bất kỳ ngọn cỏ nào đều cao hơn con người. 

Nhưng, điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người. Ít nhất Cửu Thiên xem mà cảm thấy rất vui. 

Rất có khả năng, nhưng thứ được bán trong hội đấu giá này đều lấy được từ trên tay các võ giả hoặc luyện khí sĩ của những quốc gia khác.. 

Có thể tưởng tượng ra những người đến nước Kình Thiên chắc chắn không phải kẻ nào cũng là người giàu. 

Những người không có tiền này bán một chút đồ trên người để đổi lấy tiền mặt cũng là điều dễ hiểu. 

Nói cách khác, những thứ bán trong sân đấu giá Cửu Lê đều là đồ tốt ở khắp mọi nơi trên thế giới. 

Nghĩ như vậy, Cửu Thiên thậm chí còn cảm thấy những thứ này vẫn bán quá rẻ. 

Nếu ở nơi khác, sợ là sẽ không nhìn thấy những đồ tốt trên khắp thế giới. 

Cửu Thiên đang vui vẻ quan sát mọi thứ, đột nhiên nhìn thấy ở ngoài cửa có mấy hình bóng quen thuộc đi vào. 

Đột nhiên, trên mặt Cửu Thiên tràn đầy ý cười. 

“Hàn Liên sư huynh, Linh Bối, rất tốt, mọi người đến rồi!” 

Ánh mắt Cửu Thiên nóng rực nhìn vào Hàn Liên sư huynh và những người khác, khẽ nói. 

Bên dưới, Hàn Liên sư huynh và những người khác ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh xung quanh, ai cũng phải cảm thán. 

“Aiyo, đúng là được mở mang tầm mắt. Ở nước Võ Đỉnh, chỉ có mấy người Tần Chính đại đế mới được ngồi những chiếc ghế bay lơ lửng như thế này. Ở đây ở đâu cũng có!” Hàn Liên nhếch mép, hét lớn. 

Đại sư huynh ở bên cạnh ngăn hắn ta lại: “Có thể giữ kẽ một chút không. Mất mặt chết đi được, người khác đang nhìn sang đó!” 

Đúng như đại sư huynh nói, Hàn Liên vừa nói xong, những người xung quanh đều nhìn bọn họ với những biểu cảm khác nhau. 

Cười thầm, xem thường, nhiều nhất là sự coi thường. 

Có vài người cười nói: “Vừa nhìn là biết đồ nhà quê từ một nước nhỏ đến đây” 

“Những người đến từ quốc gia như thế này, chỉ là đến để mở mang tầm mắt thôi. Chắc bị loại ngay từ vòng đầu tiên của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc phải cút về nhà một cách xấu hổ. 

Hàn Liên nghe bọn họ nói vậy, càng hét lớn hơn: “Nước nhỏ thì làm sao, vẫn có nhân tài kiệt xuất. Có giỏi thì ra đây so hai chiêu với tôi, để các người biết võ giả của nước nhỏ cũng có thể đánh sưng mặt các người!” 

Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh ở bên cạnh không nhịn được nữa, lập tức kéo Hàn Liên sang một bên. 

“Đệ đừng gây chuyện nữa có được không? Mấy ngày này vì cái miệng rộng của đệ mà đã phải đánh nhau với bao nhiêu người rồi!” 

“Câm miệng! Không được cử động!” 

Sở Trực sư huynh và Sở Chính sư huynh giữ chặt lấy Hàn Liên. 

Hàn Liên nói: “Đệ đúng là không thích mấy kẻ kiêu ngạo, không để người khác vào mắt này. Người của nước lớn thì sao, có gì hay, hai huynh nói xem, trên đường đi chúng ta bị bao nhiêu người chế nhạo, đều là những kẻ tự cho mình là giỏi, không phải vẫn bị đệ đánh bại sao. 

Lời nói của Hàn Liên khiến những người xung quanh bật cười haha. 

Trong tiếng cười rõ ràng mang theo cả sự mỉa mai. 

Cửu Thiên ở trong phòng bao cũng bật cười. 

Hàn Liên sư huynh này mấy năm rồi mà vẫn như vậy. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, không hề thay đổi chút nào. 

Hàn Liên thật sự không nhịn được nữa, rút bích thủy trường thiên kiếm ra, lớn tiếng nói: “Làm sao? Ai không phục thì ra đây đi!” 

Hắn ta la hét như vậy, nhưng dường như không có ai thèm để ý đến hắn ta. 

Đột nhiên, trong một phòng bao có tiếng cười vang lên. 

“Linh Bối cô nương. Nếu như tôi có thể đánh bại người đàn ông bên cạnh cô, cô có tình nguyện gả cho tôi không?” 

Căn phòng đột nhiên trở nên trong suốt, lộ ra khuôn mặt của người đàn ông này. 

Cửu Thiên hơi cau mày, chìn chằm chằm vào người đàn ông này. Cửu Thiên lập tức nhận ra hắn ta. 

Đây không phải là Tứ hoàng tử Nam Cung Phi lâu rồi không gặp sao! 

“Người này thật sự muốn chết đây mà!” 

Trong mắt Cửu Thiên hiện lên một tia sáng sắc bén, khẽ cười. 

Nam Cung Phi này lại có ý với Linh Bối, không phải tìm cái chết thì là gì? “Tứ hoàng tử!” 

“Lại là cái tên đáng ghét này. Sao ở đâu cũng có cái mặt của hắn ta vậy!” 

Hàn Liên nói nhỏ. 

Đại sư huynh và những người khác nhìn Nam Cung Phi với vẻ mặt không được lương thiện cho lắm. 

Linh Bối cao giọng nói: “Tử điện hạ, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, mới gặp có một lần. Mong anh đừng quấn lấy tôi nữa!” 

Nam Cung Phi cười lớn nói: “Quấn lấy? Không, không, đây gọi là bày tỏ tình yêu. Từ ngày hôm đó gặp được em ở trên đường, tôi đã biết em sẽ là người của tôi, tôi hứa, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi” 

Cửu Thiên không thể nghe được nữa, hắn chuẩn bị ra tay dạy cho tên ngốc này một bài học. 

Để hắn ta biết được tại sao hoa lại có màu đỏ! 

Đúng lúc này, sân đấu giá Cửu Lê đột nhiên tối sầm lại. 

Một chiếc bục cao bằng pha lê từ từ xuất hiện ở trung tâm hội trường đấu giá. 

Trên bục cao, một bộ áo khoác lông vũ sáng lấp lánh. Phượng thái lưu vân, hào quang điểm xuyết, phấp phới theo gió. Ngay cả Cửu Thiên cũng bị thu hút. 

“Kính thưa các vị khách mời, khách quý. Thứ mọi người đang nhìn thấy chính là Nghê Thường phượng y trong truyền thuyết, được làm bằng lông phượng hoàng, thiên nga, khổng tước chín màu, có tác dụng thanh lọc tâm trí, hỗ trợ việc tu hành, lĩnh hội thiên đạo. Như các bạn đã nhìn thấy, đây là một chiếc áo lông vũ tuyệt thế, là một món quà hoàn hảo dùng để tặng cho một người phụ nữ. Giá khởi điểm cho chiếc áo này là mười bình tiên đan, hoặc thứ có giá trị tương đương. Mọi người có thể ra giá rồi!” 

Người giới thiệu vừa dứt lời, bốn xung quanh đã vang lên những tiếng hét giá. 

Cửu Thiên nhìn chiếc áo lông vũ, lại nhìn Linh Bối ở bên dưới. 

Lúc này, ánh mắt Linh Bối hoàn toàn trở nên si mê, một chiếc áo như thế này rõ ràng là một vật có lực sát thương vô cùng lớn với phụ nữ. 

Hơn nữa, không chỉ có Linh Bối, trong hội trường đấu giá lúc này, có người phụ nữ nào không nhìn chằm chằm vào chiếc áo lông vũ này. 

Trong lòng Cửu Thiên đột nhiên dao động, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười. 

Nếu như hắn ta mua chiếc áo lông vũ này tặng cho Linh Bối, có lẽ cô ấy sẽ rất vui. 

Nghĩ như vậy, Cửu Thiên cũng ra giá theo. 

Nhưng trong hội trường đấu giá, có quá nhiều người giàu, rất nhanh tiếng hét giá của Cửu Thiên đã bị chìm trong tiếng hét của mọi người. 

Giá của chiếc áo lông vũ tăng vọt, lúc Cửu Thiên đang định ra một cái giá hợp lý. 

Giọng nói của Nam Cung Phi lại vang lên. 

“Mười nghìn tiên đan. Tôi muốn có được món đồ này!” 

Lập tức, tất cả mọi người im bặt. 

Nam Cung Phi mỉm cười, nhìn Linh Bối nói: “Linh Bối cô nương, tôi định tặng chiếc áo này cho cô. Các vị, mong mọi người đừng tranh giành với tôi nữa. Đây là nước Kình Thiên, mọi người không tranh được với tôi đâu!” 

Linh Bối cau mày, nhẹ nhàng nói: “Phiền chết đi được!” 

eyJpdiI6ImZZWXpsVWNFZ21lNk5VK2VXZFZsQkE9PSIsInZhbHVlIjoiWTVWSldCQXhhNXlhaEFobzhEbHB3bFA1bFhPM3I3Zm5uR2o0aWt2WGVBZllXZklLcTR3dTIwaDVJS1MxV1hzaGVNK2JKWjlvNm9nWDlhRitQT3VwdWhJOUplSUJjVXhZYnFNQytFNmk3UEVBMGFCd0RTNXBlNTAzUUtlVHlvNlFlbHRBbW01eUhqSDc5a09LbnlPXC9QT3ZnS3ZIb0xqOTdVOXpiM2o1N2JES2RMS0xpN2VzMEhBckp6M0ZuQWZhSDkzb1B4a0VBTlN6eHRHVHdPOGhLV0JkYTU1VHg3UzhcL3I3dk5iU1pyeU5qSmoyOGYrTEVsc0xYM01rcVhVOENtWVozTElnUjRXOVRKUWFhNysrUHh1WmJVSjFnK1ZDN2lBZUFzamRORFwvN3hVOW92MVR1WnEwRU11aDVsQ25Fd21tZTk3Q2VZZGpMZlwvdGZmT2ZRdkJsZWpvck55N0hGdllteFUrcEMrQmlKaitPRlU5dnBlQ0htREc5R2ptaE84SDE1RVJ5TlpPS0VzZmh6a1NzQm05R3JMQ0dPU1VCSktcL0ZIckVBckk0TThqNGF1bEZlbVVLWnZIZjlaXC9uRzdCczFqYllJOHRlUWNWZ1lRQ0I0VUh2K0V2dlRLSFVzMzBkcllPYkh6a25XbjZGTTl2Q1RhK0ZtMHg2OHFHeHZMYW8wcXB3UnoycXErc01nN1ZUQmh5T21MVzVwVFwvTlg0Qkt5enhWblNIc3JDRzdyYlJYTm1NYWhHejdscm5aYXpPYm1qR2ZvWmM0N2E0Ulp3dnZTdGhtOXc9PSIsIm1hYyI6ImYzNjhmODUwODg1MzlkMzc4ZTk0ZWMzOGU2ZTVlMTVjNDczZWY1YjgxOTE1NTIzODU1NDYwZjFiZDk4ZDM0YTYifQ==
eyJpdiI6IjhrSFBQczRqNkdlQ01oblBxQ0RGbGc9PSIsInZhbHVlIjoiYzdWZVVNdXdqNjFxRzF4bXlnXC9RZE9XZEx1RmNLOEJDaTVvaGpWMkpzSVZpRlF0ZzAza0JteFdERW00QStsVklIcGdKdUdDKzFnRGhrTFJqVEFDKytaeGMzUysrQitvOTN3NjVUaXUwUUpXTllJR1AyaDZ5Wm9yOWsrR0pPV0NUclE4Mlp4ZXI4VE1xTTVGVGZJZlhya0kyOFFTYm5Cb0ZoWDZsTlwvVnEraWdoZWZtM1pTQ1J1cUl6dlBUNzFcLzBQWjRGMmpTODJySnM5TVJOUkQxemVQUT09IiwibWFjIjoiMTAwMWY2Zjk3ZmIyOTZiYmVkOTA5YjQwYzQ2YmFiMzBjNWNiNWJhZWNmODQxODBiN2E4MDgzZjVkYTk2ZTBmNyJ9

Trong phòng bao, Cửu Thiên cũng khẽ động ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Tại sao anh phải tìm cái chết như thế?”

Ads
';
Advertisement
x