Cửu Thiên đưa tay ra lấy lại trân châu, nhìn mấy lần, sau đó ném cho Vũ Hoàng Yến nói: “Viên ngọc mà cô cần” 

Vũ Hoàng Yến sững sờ, nhận lấy trân châu nói: “Anh đưa cái này cho tôi thật hả?” 

Cửu Thiên nói: “Thích thì lấy đi. Không phải cô thèm muốn nó từ lâu rồi sao? Tôi không dùng được đồ của ma tu. 

Vũ Hoàng Yến cúi đầu nhìn viên ngọc trong tay, cảm nhận được sức mạnh bên trong viên ngọc, đột nhiên lắc đầu nói: “Không. Thứ này tôi không thể có được. Cửu Thiên, đây là đạo châu, anh đã nghe đến đạo châu chưa?” 

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Cô cũng biết đạo châu?” 

Vũ Hoàng Yên nhét trân châu vào tay Cửu Thiên nói: “Đây là chiến lợi phẩm của anh, nó quá quý. Tôi không trả nổi ân huệ này, nên tôi không nhận được. Anh giữ lại đi, đối với anh mà nói, có thêm một đạo châu, có lẽ có thể bước vào tôn cảnh sớm hơn. 

Cửu Thiên nhìn vẻ mặt Vũ Hoàng Yến, khẽ nói: “Tại sao tôi cảm thấy có âm mưu gì đó. Cô chắc chắn không muốn?” 

Vũ Hoàng Yến lắc đầu nói: “Không lấy. Nhưng nếu anh vẫn muốn tặng đồ cho tôi, hay là tặng cho tôi một thứ khác đi 

Cửu Thiên không hiểu nói: “Cô muốn cái gì?” 

Ánh mắt Vũ Hoàng Yến nóng rực, cô ta nói: “Vị trí phó đường chủ, dù sao bây giờ anh cũng vừa mất đi một phó đường chủ, không phải sao?” 

Cửu Thiên khẽ cười nói: “Dùng đạo châu để đổi lấy quyền thế, bàn tính này của cô đang kêu leng keng đó. Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng bây giờ tôi không còn là đường chủ nữa.” 

Vũ Hoàng Yến cười nói: “Không phải? Cửu Thiên, anh đừng lừa tôi. Vị trưởng lão kia rõ ràng là trưởng bối của anh, bảo vệ anh như vậy, anh không nhìn ra sao. Bà ấy sẽ không tước vị trí đường chủ của anh đâu. Bây giờ anh cần tìm một lý do chính đánh để cho người ta một bậc thềm để bước xuống. Tôi cảm thấy, lý do anh vừa nói với bà ấy rất tốt. 

Sau khi anh trở về, chúng ta sẽ nghiên cứu thêm. Anh vẫn là đường chủ của tôi!” 

Nói xong, Vũ Hoàng Yến bước lên, cách một tấm mạng che mặt, hôn lên má Cửu Thiên. 

Lòng bàn tay lướt qua má Cửu Thiên, mỉm cười rời đi, 

Cửu Thiên hơi cau mày, suy nghĩ về những lời Vũ Hoàng Yến nói. 

Trưởng bối? Bảo vệ hắn? Tổ Thu trưởng lão? 

Cửu Thiên nhớ lại tất cả cuộc nói chuyện giữa hắn và Tố Thu trưởng lão, tất cả những chuyện đã xảy ra. 

Dường như, thật sự đúng là như vậy. 

Hắn có thể thuận lợi lặn lộn trong ma tu là do một tay Tố Thu trưởng lão dìu dắt, không chỉ có hắn cơ hội, còn để hắn làm đường chủ của thập ngũ đường. 

Hắn đánh mười mấy vị đường chủ ở trước mặt mọi người nhưng vẫn không sao, chỉ bị cảnh cáo thôi. 

Ngoài ra, hắn vẫn làm một đường chủ, nhưng không có ai đi điều tra thân phận của hắn. 

Thậm chí, Tố Thu trưởng lão còn không hỏi tên thật của hắn là gì. 

Tất cả những chuyện này khiến Cửu Thiên càng nghĩ càng thấy không đúng. 

Lẽ nào, Tổ Thu trưởng lão thật sự xem hắn là người của mình? 

Cửu Thiên lắc đầu, vất bỏ những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu. 

Nhẹ nhàng đặt thi thể của Cửu Minh vào trong phủ đệ hư không. 

Đợi ngày nào đó trở về nước Võ Đỉnh, trở về Cửu thành, hắn sẽ chôn cất Cửu Minh ở phần mộ của tổ tiên. 

Cửu Thiên làm xong tất cả những chuyện này, quay người đi ra khỏi nhà đá. 

Bên ngoài, Nam Cung Lệ dường như đã đợi rất lâu. 

Nhìn thấy Cửu Thiên đi ra, Nam Cung Lệ vội vàng đi lên, nói: “Cửu Thiên huynh, người chết không thể sống lại được, đừng quá đau lòng” 

Cửu Thiên gật đầu, nói: “Nam Cung huynh, lần này do tôi hành động thiếu suy nghĩ, làm hỏng kế hoạch hoàn hảo của mọi người. Tôi nên nhẫn nhịn, để mọi người ra tay. 

Nam Cung Lê khẽ thở dài, nói: “Kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi. Vốn dĩ, tôi định để Lữ Duy dẫn theo Tĩnh Như chạy trốn, sau đó chúng ta sẽ bắt giữ hắn ta, gán cho hắn ta một tội danh phản bội, sau đó xử lý hai người này. Bây giờ thì kết quả cũng giống vậy, nhưng anh lại bị mất vị trí đường chủ, nhưng chắc cũng chỉ là tạm thời thôi” Cửu Thiên gật đầu nói: “Những chuyện tiếp theo giao cho anh xử lý. Tôi tin sẽ không có vấn đề gì, một năm tôi không ở đây anh cũng làm rất tốt không phải sao” 

Nam Cung Lê cười nói: “Anh đứng chỉ tay năm ngón thoải mái thật đó. Tôi chỉ có thể chịu đựng vất vả mà thôi. Được rồi, Cửu Thiên huynh, mặc dù tình hình có sự thay đổi, nhưng cũng không xấu đến mức không thể xử lý được. Lấy đại cục làm trọng, điều quan trọng vẫn là phải điều tra rõ ràng đám ma tu rốt cuộc muốn làm gì. Tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách. 

Cửu Thiên nghe được năm từ “lấy đại cục làm trọng”, đột nhiên bật cười. 

Nam Cung Lệ không hiểu nói: “Có gì buồn cười hả?” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không, chỉ là có một số lời nghe rất thân mật thôi” 

Cửu Thiên vỗ vai Nam Cung Lệ, nói: “Anh đi làm việc đi, tôi ra ngoài đi dạo một lúc. 

Nam Cung Lệ nói: “Được. Nhưng vẫn còn một chuyện, lúc nãy Vũ Hoàng Yến nói cô ta muốn làm phó đường chủ, quản lý đám ma tu cặn bã kia, anh đã đồng ý chuyện này rồi há?" 

Cửu Thiên sải bước đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại, nói: “Tôi đồng ý rồi. Nhưng bây giờ anh là quyền đường chủ, anh là người quyết định, cứ xem xem tình huống rồi quyết định!” 

Nói xong, bóng dáng Cửu Thiên biến mất ở cửa. 

Nam Cung Lệ cười khổ nói: “Đúng là biết tạo việc cho người khác. Anh tin tưởng Vũ Hoàng Yến, tôi có thể không tin cô ta sao. Nhưng người phụ nữ này là một ma tu có dã tâm to lớn, vẫn luôn muốn trèo lên cao!” 

Thành phố Kình Thiên, một nơi kinh tế và du lịch đều rất phát triển. 

Cửu Thiên chắp tay sau lưng, đi dạo trên đường, đi thẳng đến phòng đấu giá Cửu Lê. 

Không phải hắn muốn mua đồ, mà đi gặp một số người mà hắn đã muốn gặp từ lâu, ví dụ như Linh Bối. 

Mấy ngày trước hắn không đi gặp cô là vì muốn điều tra nơi ở của Linh Bối và những người khác. Hơn nữa, thuộc hạ của bọn họ còn phát hiện ra, mấy người Linh Bối còn bị một đám người khác theo dõi. 

Hắn phải đảm bảo thân phận của mình không bị bại lộ mới có thể đi gặp mấy người Linh Bối. Nam Cung Lệ và những người khác mất mấy ngày để điều tra tất cả những kẻ đang theo dõi, sau đó mới dám nói với Cửu Thiên, hắn có thể đi gặp mấy người Linh Bối rồi. Chỉ cần Cửu Thiên bí mật ra lệnh, những kẻ theo dõi kia lập tức bị sát thủ mà Nam Cung Lệ sắp xếp giết chết, để tránh để lại hậu quả. 

Nhưng cho dù như vậy, Cửu Thiên vẫn thay đổi khuôn mặt để đảm bảo an toàn. 

Bây giờ hắn đã thông thạo công pháp Vạn Tượng Vô Hình này. 

Sự hiểu biết của hắn với lực trời đất càng sâu, tu vi của hắn càng tăng lên. Bây giờ hắn đã có thể thay đổi hoàn toàn diện mạo của mình. 

Cơ mặt giật giật một lúc, hắn lập tức biến thành một võ giả vô cùng bình thường. 

Diện mạo này chắc chắn khiến người khác gặp một lần là không thể quên được, đây cũng chính là hiệu quả mà Cửu Thiên mong muốn. 

Cửu Thiên sải bước đi vào phòng đấu giá Cửu Lê, hôm nay phòng đấu giá đã khác hoàn toàn so với lần trước khi Cửu Thiên đến. 

Ngoài việc được trang hoàng hoàn toàn mới, còn có thêm số vố phòng bao, những chiếc ghế treo lơ lửng giữa không trung cũng nhiều hơn rất nhiều. 

Lúc hắn đang tìm kiếm hình bóng của Linh Bối trong đám người. 

Đột nhiên một cô gái ăn mặc sang trọng đi đến bên cạnh Cửu Thiên, nói: “Vị công tử này, anh là võ giả tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc đúng không? Có danh thiếp không?” 

Cửu Thiên mỉm cười, trả lời: “Đúng là tôi muốn tham gia, nhưng tôi không có danh thiếp” 

Cô gái đứng sang một bên, giơ tay phải lên, nói: “Vậy mời anh viết tên của mình lên bia đá. Ở chỗ chúng tôi có quan chức của đế quốc để hỗ trợ đăng ký. Anh phải có danh thiếp mới có thể tham gia buổi đấu giá lần này, hoặc anh phải tìm được người có danh thiếp, đồng ý đưa anh đến buổi đấu giá cùng” 

Cửu Thiên nói: “Vậy tôi sẽ đăng ký. 

Nói xong, Cửu Thiên đi theo cô gái qua một bên, nhìn thấy mấy bia đá khổng lồ, lấp lánh và rực rỡ. 

Bên dưới bia đá có một chiếc bàn vuông, có mấy quan chức đang đăng ký cho mọi người. 

Cửu Thiên đi đến trước bia đá, cười hỏi: “Viết tên lên là được?" 

Người phụ nữ nói: “Đúng vậy, khắc tên của anh lên bia đá là được” 

Cửu Thiên cười, giơ tay lên chuẩn bị dùng cương khí khắc tên của mình lên bia đá. 

Nhưng, đúng lúc này, Cửu Thiên đột nhiên cảm nhận được một tia sáng đen lóe qua eo mình. 

eyJpdiI6IlwvQUVZSG9YNDFQWEZwN0h5OW9KRlwvUT09IiwidmFsdWUiOiJjVllPWGxpbnF0eDdVQUt2RkRYOVVzMDdGR2tzd1hHenQzbVp1bW1VazlLRW45K3J6TTBhXC9wcW9oWEFxbFJ4RWY4WkgwMWtzKzJnZ2JqbVRlb29Ka21hK0dJVGZSd2I5citZUUpNaDYzWHB5dDhsN0lpd2NIcWZjSU1WVEFOM3doMFQrNld2cEFGb2YyS0Nad0JvYU9WT0w1NFVhTVYzUWZZS09KblVHRFBEdVlzWHR6OWQrOVhCS1MxWDhXNTkwYVdYb0tXUkVoUE5HZVYwK1BVRXVVQnF3eDFSd3h6SGl4bHlvd1diRXhcLzdmS1M0aFczS2ZIVEp6a2Z3bnlac28wb29EWEFZVUViTjkzZU9tMmZEU1wvR3hTdStMWjNZejBiY1BoTnIxSGpNQWphU3lUUUVmV0Y0SzNDbU90MDZPb256eDlpaDMyNVZRUmQyUENRdFdRbE9RNW1UbUxUais3MU4xVThVdjhCTmxiU3lpcmVpYVRSUWxTeGxNeGFcL1N4aXdleENrXC9uMjl3NStrTE0rM1JnQUR6Q3p5Qkdta3ZVZWZ3VzczcTlcL0ZWb1ltSkloMm5tTlVXa2RRRWdjampOIiwibWFjIjoiNTE4OTVhNGJmZDUxNjk4MzM1ZGZhZTU0YzA4YThmYzQxZjQzZjgzODRlN2RiZTU5YjY1YzMzNGM2OTljNzJlNSJ9
eyJpdiI6ImNUbWM5SWNDTFM2MGJvWGZtWjdGMEE9PSIsInZhbHVlIjoiMXYxbFhwRk1qaVVsSXh4N2ZsVUdONDh5VUVzV2ZiNDVQdU9KVVE2SERFbTdGNjFWaWJvRDQ5bGRYWEhrakZcL0swdm02ZXRsWTB0aWtrNGl3R0FBenozdW9ZVktUQUxNbVRIKzBlR05OSkZrNmh6cnZFUGFrUFdRXC9sRTFuT3B0K2FWM1JPZ24zTFdoRGpLSEV3QlRRcW9XNVZPRWpiNGVlRlA3SkFvSDh0bUVwVTRtWEh5aktiaU5DK0NoQ2ZXU0RzakJvVlJzZmZCME1QNmUyQmt3eFllM2NCNmdMTjJycCtmUzJ6OXd1OVdjcTZ3TmJOZTFZQituK2ljV25pMlJMVWxWMTBhajhSVXJ5MVwvZnk5MmJUVEtQbVR2MWI0XC8xMkFxSzNQUG9LdmVickFSOTBiZ0VXQkQxUlE5eVAxZ1wvVDBGNk1KTHVwbmQrWGtJNmRZR2M0N25uTG5scENqMWNXT1JpVlVMREhUemh2SjJmZ1lqK0hUOHBLOFpacEd2S3FnTzZNZHRoeTFEdjVlcStTeHlvc0pLYTRWRjd3OTBrK2VTRWVCam1QTjR3PSIsIm1hYyI6Ijg4NzQyYzQ3MzgyZDRjMDdiNTljNDU5MjNjNDE4NDZlZmVkZTE4MjEyZDM3N2Q3M2VhNzk1OThhNDI2NzYzNDAifQ==

Chuyện gì đây?

Ads
';
Advertisement
x