Bầu trời khôi phục dáng vẻ, mọi thứ yên ắng trở lại.
Trong phủ của đại hoàng tử, mọi người vây ở trước phòng củi, sững sờ nhìn bên trong không ngừng sáng lên ánh sáng và lực lượng mạnh mẽ khuếch tán ra.
Nam Cung Lệ, Vũ Hoàng Yến đều ở trong đám người.
Bọn họ cũng không dám cách quá gần, bên cạnh còn là một nhóm hộ vệ mặc áo giáp chuẩn bị sẵn sàng, sợ bên trong đột nhiên xông ra cái gì đó.
“Nam Cung phó đường chủ, anh không đi vào xem thử à?”
Vũ Hoàng Yến nói với Nam Cung Lệ.
Cơ thể Nam Cung Lê chợt rung lên, lớn giọng nói: “Tôi đi vào ư? Cô không nhìn thấy biểu cảm đáng sợ của đường chủ vào vừa rồi đúng không? Tôi sợ tôi đi vào thì không đi ra được.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Lệ vừa dứt lời, trên đỉnh đầu hắn ta lại truyền tới một giọng nữ giòn tan.
Ngay lập tức, mọi người nhìn lên trời. Chỉ thấy một người phụ nữ lớn tuổi lơ lửng ở trên không, dĩ nhiên là Tổ Thu trưởng lão chạy tới.
Nam Cung Lệ vẫn nhận ra Tố Thu trưởng lão, lập tức cúi đầu cúi người nói: “Trưởng lão!”
Các thị vệ ở xung quanh cũng thế, nô bộc cũng vậy, tất cả đều quỳ xuống hành lễ với Tố Thu trưởng lão.
Vũ Hoàng Yến nhìn Tố Thu trưởng lão với ánh mắt sững sờ, đồng tử phóng to, nín thở.
Cô ta là lần đầu nhìn thấy trưởng lão của Đạo Tâm Ma Tông, tâm trạng khó tránh có hơi kích động.
Tố Thu trưởng lão lại không thèm nhìn cô ta, trực tiếp đáp ở trước cửa phòng củi, hỏi lần nữa: “Ai tới nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đường chủ của các người đâu?”
Tố Thu trưởng lão rõ ràng có hơi tức giận, giọng nói cất giao, mặt mày không vui.
Cũng khó trách, Cửu Thiên ở trong hoàng cung gây ra động tĩnh lớn như này, rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của một số người.
Lúc này không giống trước đây, trong thành Kình Thiên đầy ắp cao thủ trong thiên hạ.
Ma tu bọn họ vốn muốn làm việc khiêm tốn và khiêm tốn, đợi tới trước khi kế hoạch mở ra hoàn toàn, không thể lộ được.
Mà cách làm của Cửu Thiên rõ ràng đã làm trái quy tắc này.
Cửu Thiên lại là người do Tổ Thu trưởng lão đề cử, nếu thật sự xảy ra chuyện, người dẫn đường như bà ta cũng khó xử. Đương nhiên Tố Thu trưởng lão rất tức giận.
Nam Cung Lê há miệng, cũng không biết nên trả lời như nào.
Vào lúc này, phòng củi mở ra với tiếng két, Cửu Thiên cất bước đi ra.
Vẻ mặt không cảm xúc, trên người còn dính ít huyết khí, trong mắt tràn ngập ánh sáng sắc lạnh chưa hoàn toàn thu liễm lại.
Một ánh mắt, Cửu Thiên nhìn thấy Tố Thu trưởng lão, thản nhiên nói: “Tố Thu trưởng lão tới đây có chuyện gì?
Tố Thu trưởng lão nhìn chằm chằm tay của Cửu Thiên, trong mắt bỗng dấy lên vài phần tia lạnh, nói: "Cậu giết người rồi sao? Ai?”
Cửu Thiên bình tĩnh trở lời: “Chuyện của phân đường thứ 15 mà thôi, không cần trưởng lão can thiệp.
Tố Thu trưởng lão quay đầu nhìn xung quanh, bỗng đanh giọng nói: “Dạ Ảnh, cậu có phải đã giết Lữ Duy không?”
Cửu Thiên thản nhiên nói: “Không sai.”
Vẻ mặt Tố Thu trưởng lão lập tức càng thêm khó coi, chỉ vào mặt của Cửu Thiên nói: "Lữ Duy là người mà các trưởng lão đặc biệt phái tới bên cạnh cậu làm trợ thủ. Cậu cả gan dám tự ý giết cậu ta, cậu có phải không muốn làm đường chủ rồi không?”
Cửu Thiên nói: “Lữ Duy tự ý hành động, tuyển người, ý đồ loại bỏ tôi. Tôi giết hắn ta, là lẽ hiển nhiên. Lẽ nào, chỉ có phép hắn ta động vào tôi? Không cho phép tôi động vào hắn
ta?"
Cửu Thiên nói rất hùng hồn, tuy bản thân hắn biết những lời này không có sức thuyết phục, nhưng hắn vẫn phải nói.
Hơn nữa không chỉ nói, còn phải đanh thép có lực, không nhượng bộ.
Tố Thu trưởng lão tức tới nỗi tay cũng bắt đầu run rẩy, không gian bên cạnh bắt đầu không ngừng nứt vỡ.
Hư không, như ẩn như hiện.
Cửu Thiên nhìn dáng vẻ tức giận của Tố Thu trưởng lão, lại lấy ra lệnh bài đường chủ của mình, đưa cho Tố Thu trưởng lão nói: “Nếu các trưởng lão cho rằng tôi làm không đúng. Cứ việc lấy đi lệnh bài đường chủ của tôi là được, dù sao cái này cũng là các người cho”
Tố Thu trưởng lão nhìn lệnh bài đường chủ trong tay Cửu Thiên, chỉ vào mũi của Cửu Thiên nói: “Gỗ mục không thể đẽo.
Tố Thu trưởng lão dứt lời thì cầm lấy lệnh bài đường chủ của Cửu Thiên, đồng thời đanh giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Dạ Ảnh tạm thời rời khỏi vị trí đường chủ của phân đường 15, đợi lệnh ban xuống. Tất cả người trong phân đường 15, mọi việc như cũ, lấy phó đường chủ đứng đầu, chờ đợi mệnh lệnh”
Mọi người lần nữa cúi người đáp ứng, Tổ Thu trưởng lão cuối cùng nói với Cửu Thiên: “Tôi vốn dĩ kỳ vọng rất cao về cậu. Không ngờ cậu là kẻ nông nổi, lỗ mãng như này. Kẻ vô dụng càng không thể làm nên trò trống gì được.”
Cửu Thiên thản nhiên nhìn bà ta, bỗng cười một tiếng, đi về phía ngoài.
Tất cả mọi người chia ra hai bên, nhường đường cho Cửu Thiên.
Vũ Hoàng Yến nhân lúc không ai chú ý tới cô ta, âm thầm đi theo bước chân của Cửu Thiên.
Tố Thu trưởng lão hừ một tiếng, bay cao rời đi.
Nam Cung Lệ thở phào một hơi, lúc này mới lau mồ hôi trên trán.
Tình hình hình như tốt hơn hắn ta tưởng tượng một chút, phất tay nói với những người khác: “Tản ra, tản hết ra. Đừng ở đây nữa, các người không có việc làm à?”
Mọi người vội vàng rời đi, Nam Cung Lệ lắc đầu cười khổ, rảo bước đi về phía ngoài, đuổi theo bước chân của Cửu Thiên.
Ở cứ điểm ma tu, Cửu Thiên lại tới, cất bước đi vào trong thạch thất.
Bưu mập vẫn ở đó, không có rời đi.
Cửu Thiên chưa cầm đồ đi, hắn ta đâu dám đi một bước. Chỉ có thể cứ ở đây đợi Cửu Thiên quay về.
Mắt thấy Cửu Thiên đi vào, Bưu mập vội vàng đứng sang một bên.
Cửu Thiên vung tay ném cho Bưu mập một lọ đan dược, đanh giọng nói: “Ra ngoài đi. Đây là phí lao động của anh.”
Bưu mập nhận lấy đan dược ngửi một chút, lập tức tinh thần rung mạnh.
Tiên đan thượng đẳng, cho dù là ma tu cũng rất có ích. Ngay lập tức, Bưu mập vội vàng cảm ơn, cúi người lui xuống.
Cửu Thiên nhìn cơ thể con rối của Cửu Minh, từ từ lấy ra viên ngọc của Tĩnh Như.
Đây là một viên ngọc lưu chuyển lực lượng màu xám xịt, Cửu Thiên cũng không chắc đây có phải pháp khí hay không, hay là đạo châu, hoặc là ma châu.
Tóm lại, viên ngọc này rất không tầm thường.
Sau đó, Cửu Thiên nó với Cửu Minh: “Cửu Minh à, tôi giúp anh báo thù rồi.
Cửu Thiên nói xong thì để viên ngọc ở mi tâm của Cửu Minh.
Nếu Tĩnh Như dùng lực lượng của viên ngọc để khống chế Cửu Minh, lúc này chắc có thể tự hút lại lực lượng đó. Đây là thủ đoạn quen dụng của ma tu khi dùng pháp khí thao túng con rối.
Quả nhiên, khoảnh khắc Cửu Thiên đặt viên ngọc ở mi tâm của Cửu Minh.
Một tia lực lượng màu xám xịt xuất hiện từ lồng ngực của Cửu Minh, sau đó từ từ chảy vào trong viên ngọc.
Cửu Minh bỗng mở hai mắt ra, đôi mắt vốn đỏ ngầu đó từ từ nhạt màu đi.
Gương mặt dữ tợn cũng giãn ra.
Hắn ta dường như vào lúc này có được sự bình yên thật sự.
“Anh rất để ý anh ta?"
Bỗng nhiên, đằng sau Cửu Thiên vang lên giọng nói của Vũ Hoàng Yến.
Vũ Hoàng Yến rảo bước đi tới bên cạnh Cửu Thiên.
Cửu Thiên thở dài một tiếng, nói: “Có lẽ vậy. Nói ra thì, thật ra lúc nhỏ tôi rất hận anh ta, tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tôi sẽ buồn vì cái chết của anh ta. Ngược lại tôi đích
thân giết anh ta, sau đó nhổ nước bọt của mộ của anh ta thì có khả năng hơn. Cô có lẽ không biết, anh ta từ nhỏ chửi tôi là phế vật, chửi tôi hơn mười năm.
Một tiếng thở dài, văng vẳng trong thạch thất, sau đó biến mất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất