Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tục không ngừng có tiếng nổ đáng sợ vang lên trong phủ Đại hoàng tử.
Vũ Hoàng Yến vốn đang sắp xếp công việc cũng bị động tĩnh này thu hút, từ xa nhìn về phía địa lao.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Vũ Hoàng Yến túm một người lên tiếng hỏi.
Nhưng không ai có thể trả lời cô ta, bởi vì mọi người đều không biết có chuyện gì.
Trong địa lao, Cửu Thiên lại túm Tĩnh Như lên.
Tĩnh Như của lúc này đã bị hắn đánh cho máu thịt mơ hồ, cả người không còn chỗ nào lành lặn, xương cốt cũng hóa thành bột.
Nhưng cho dù như vậy, Tĩnh Như vậy mà vẫn không chết.
Khó thể tưởng tượng, với tu vi của cô ta, với nhục thân như này của cô ta, vậy mà có thể kiên trì lâu như vậy dưới nắm đấm của Cửu Thiên.
“Cửu Thiên, cậu không giết được tôi đâu.
Tĩnh Như rít lên.
Cô ta của lúc này đã tuyệt vọng rồi, lớn giọng hét tên của Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn Tĩnh Như, nói: “Ân oán giữa tôi và cô, tại sao cô lại giết chết Cửu Minh?”
Tiếng cười của Tĩnh Như đầy sắc lạnh, máu bắn ra theo tiếng cười.
“Bởi vì tôi thích!”
Tĩnh Như của lúc này thật sự giống kẻ điên.
Cửu Thiên lại đấm một quyền vào mặt Tĩnh Như. Ngay lập tức, máu thịt của Tĩnh Như đều bay ra.
Khí lưu màu xám xịt lần nữa xuất hiện, Tĩnh Như lại quay qua.
Cửu Thiên không thèm phí lời với cô ta nữa, canh khí trên người bốc lên.
Đạo vực khuếch tán, khống chế mọi thứ.
Nắm đấm giáng xuống, Cửu Thiên đanh giọng nói: “Chết đi!”
Một quyền này khiến không gian bên ngoài cũng bỗng tối đi.
Một đạo ánh sáng trực tiếp từ trong địa lao xông ra, đâm thẳng lên bầu trời.
Một màn này, không chỉ người trong phủ Đại hoàng tử nhìn thấy, những người khác trong hoàng cung cũng nhìn thấy rõ.
Sâu trong hoàng cung, trong một căn nhà trúc, Tố Thu trưởng lão cũng nhìn thấy cảnh này.
Bỗng lông mày nhíu lại, bóng dáng biến mất.
Nam Cung Lệ vội vàng trở về nhìn thấy cột ánh sáng này, trực tiếp mở miệng chửi: “Tĩnh Như khốn kiếp, sự việc ngày càng quậy to rồi”
Trong nước Kình Thiên, mấy con phố cách hoàng thành khá gần cũng nhìn thấy luồng ánh sáng lao thẳng lên trời này.
Trong đó, ở trong một căn nhà.
Linh Bối ngẩng đầu nhìn một luồng ánh sáng nối trời đất ở đằng xa, mắt hơi nheo lại.
Đồng thời, cô cảm nhận được trái tim truyền tới một chút ấm nóng.
Đây là...
Trong phủ của Đại hoàng tử, mặt Cửu Thiên trầm như nước, trong mắt sát khí vô tận.
Lúc này, nắm đấm của hắn bị chặn lại.
Một đoàn lực lượng xám xịt phóng ra từ trên người Tĩnh Như.
Cửu Thiên có thể cảm nhận rõ được, đây là lực lượng của đạo, tràn ngập khí tức tử vong.
Tử linh đạo!
Cơ thể của Tĩnh Như lại bắt đầu khôi phục, cô ta bỗng cười lên, nói: “Cửu Thiên! Cậu không giết được tôi đâu, cậu không giết được tôi đâu!”
Ánh mắt Cửu Thiên như điện, một ánh mắt thì nhìn thấy chùm ánh sáng sáng lên trong bụng Tĩnh Như, thấp thoáng ngưng thành hình dáng của một viên ngọc.
“Pháp khí cỏn con, cũng dám cản tôi!”
Cửu Thiên dặn mạnh nắm đấm của mình xuống. Vào lúc này, những lực lượng màu xám xịt này, vậy mà còn muốn xuyên thủng canh khí của Cửu Thiên, chui vào trong cơ thể của hắn.
“Hây!”
Quát một tiếng, trên nắm đấm của Cửu Thiên vụt qua ánh sáng ngũ sắc.
Ngay lập tức, nắm đấm của hắn vẫn đấm vào bụng của Tĩnh Như.
Chùm ánh sáng vặn vẹo một trận, Tĩnh Như phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cửu Thiên nhân cơ hội này, trực tiếp phá khí lưu màu xám xịt, sau đó bàn tay bốc lên ngọn lửa, trực tiếp thiêu đốt Tĩnh Như.
Ngọn lửa cháy bừng bừng, Tĩnh Như không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn không chết.
Ngọn lửa thiêu cháy mặt của cô ta, đốt mọi thứ của cô ta, cho dù như vậy cô ta vẫn lớn tiếng hét lên: “Cửu Thiên, cậu không giết chết được tôi đâu”
Lúc này Cửu Thiên đặt một tay lên bụng của cô ta, khẽ nói: "Sát sinh!”
Lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu, Tĩnh Như đang dùng lực lượng của đại đạo đối kháng hẳn.
Nhưng nếu nói tới đại đạo, hắn cũng có.
Không hề khách sáo, không chút do dự. Cửu Thiên trực tiếp rút sinh cơ trong người Tĩnh Như.
Ngay lập tức, Tĩnh Như bất động, ngọn lửa trên người cũng biến mất theo.
“Cậu...”
Từ trong miệng nhả ra một chữ, miệng Tĩnh Như phun ra một viên ngọc.
Viên ngọc lóe sáng rơi xuống đất, Cửu Thiên cũng lười nhìn, chỉ nhìn chằm chằm mặt của Tĩnh Như.
“Bây giờ, cô nói lại lần nữa, tôi không giết chết được cô đi!”
Tĩnh Như xơ xác ngã ra đất, lúc này thương thế trên người cô ta vậy mà bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Nhưng lúc này Cửu Thiên lại không ngăn cản, bởi vì hắn nhìn ra, đây là hồi quang phản chiếu của Tĩnh Như.
Cô ta lại biến về dáng vẻ ban đầu, nhìn trông rất yêu diễm, xinh đẹp. Chỉ là trong mắt không có thần quang.
Nhìn Cửu Thiên, Tĩnh Như bỗng khẽ nói: “Cửu Thiên, tôi hận cậu”
Cửu Thiên nhìn gương mặt của Tĩnh Như, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, tôi cũng vậy”
Bỗng nhiên, gương mặt của Tĩnh Như bắt đầu nhanh chóng thay đổi.
Da thịt của cô ta, dung nhan của cô ta bắt đầu héo tàn, giống như thoáng cái đã qua mười năm, già đi với một tốc độ đáng sợ.
“Tại... tại sao cậu không mãi là một phế vật?”
Tĩnh Như nói từng chữ.
Cửu Thiên nhìn cô ta, dường như từ trong mắt của cô ta nhìn thấy mọi chuyện trong quá khứ.
Con người nói trước khi chết, sẽ nhìn thấy cuộc đời mình trải qua.
Lúc này, Tĩnh Như chắc đang xem những hình ảnh này.
Cửu Thiên không trả lời cô ta, Tĩnh Như dùng hết sức lực cuối cùng bò về phía viên ngọc đó.
Cô ta đã biến thành một bà lão vô cùng già nua, toàn thân trên dưới khô héo không còn một chút nước.
Gắng hết chút sức cuối cùng, cô ta vậy mà thật sự bò tới trước viên ngọc.
Bỗng nhiên, cô ta từ trong bóng phản chiếu của viên ngọc nhìn thấy mặt của mình.
Tĩnh Như hơi há to miệng, cả người rung lên.
Sau đó, cô ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết cuối cùng: “Không!”
Âm thanh vang vọng địa lao, bức tường xung quanh bắt đầu không ngừng có mảnh đá rơi xuống.
Cánh tay của Tĩnh Như bụp một tiếng rơi xuống đất, sau đó hóa thành một vũng máu.
Lần này, cô ta đã chết hoàn toàn.
Sát khí trong mắt Cửu Thiên cuối cùng thu liễm vài phần, hắn cúi người, nhặt viên ngọc này lên.
Cảm giác mát lạnh khi vào tay, lực lượng màu xám xịt quấn quanh trên tay Cửu Thiên.
Cửu Thiên bỗng nhấc tay phất sang bên cạnh.
Một làn máu dừng ở trước mặt hắn.
“Lữ Duy, chiêu thức giống nhau, cậu vẫn muốn chạy thoát hai lần ở trước mặt tôi sao?”
Nói xong, tay Cửu Thiên ấn nhẹ.
Ngay lập tức, số máu đó ở trên không hợp thành một cái đầu huyết sắc, bên trong dĩ nhiên là mặt của Lữ Duy.
Lữ Duy kinh sợ nói: “Đường chủ. Tôi không biết gì hết, anh tha cho tôi đi.”
Cửu Thiên thản nhiên nói: “Vốn dĩ, tôi định để đám người Nam Cung Lê đối phó cậu. Nhưng điều rất không may là hôm nay tâm trạng của tôi rất không tốt!”
Cửu Thiên nói xong thì nhấc tay phất một cái.
“Sát sinh!”
Một phiến ánh sáng rút ra từ trong cái đầu huyết sắc, cái đầu huyết sắc mang theo tiếng kêu thảm thiết, nổ ầm ầm.
Cửu Thiên nhìn hai chùm ánh sáng trong tay, nhẹ nhàng nắm lại, ánh sáng tan biến theo gió, không chút dấu vết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất