Giọng nói hùng hồn có lực và đầy sát khí.
Huyễn Tầm nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, đôi mắt lấp lánh, hai gò má hơi ửng hồng.
Có lẽ vì câu nói của Cửu Thiên quá ngang ngược, hoặc những lời này đã khiến cô ta xúc động.
Huyễn Tầm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, thình thịch, thình thịch, nhảy loạn cả lên.
Lê Thuận nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Thiên, nói: "Anh là ai? Có tư cách gì mà đấu với tôi? Tôi là Càn Vị thống lĩnh của Ngự Thú trai, sẽ không chiến đấu với hạng người vô danh"
"Càn Vị thống lĩnh?"
Cửu Thiên quay đầu nhìn về phía Huyễn Tầm, có chút khó hiểu.
Huyễn Tầm vội vàng bình tĩnh lại cảm xúc, cất cao giọng nói: "Chính là một trong tám thống lĩnh tiểu bối của Ngự Thú trai."
Cửu Thiên hiểu rõ nên gật đầu, hắn đã từng ở cùng Hỏa gia của nước Đan Thánh nên đại khái cũng biết cái gọi là thống lĩnh là đang làm gì.
Nếu là một trong tám vị thống lĩnh của Ngự Thú trai thì địa vị cũng không hề thấp.
Nhưng khi tên này nói chuyện thì vẻ kiêu căng ngạo mạn của hắn ta lại khiến sắc mặt của Cửu Thiên càng tối sầm hơn.
Tiến lên một bước, Cửu Thiên sải bước về phía Lê Thuận.
Trên bả vai, Tiểu Hắc nhẹ giọng gầm một tiếng. Mỗi khi Cửu Thiên bước ra một bước, ngũ trảo kim long dưới thân Lê Thuận lại bất an lùi về sau, dường như có chút sợ hãi.
Có đôi khi, khả năng phán đoán nguy hiểm của thú hoang quả thực còn chính xác hơn con người.
Cảm nhận được khí tức cường đại trên người Cửu Thiên, mặc dù Lê Thuận lập tức biết được Cửu Thiên là một đối thủ đáng gờm, nhưng hắn ta cũng không cảm thấy Cửu Thiên thật sự có thể tạo thành uy hiếp gì với mình.
"Khí thế không tệ, tốt, tôi cùng anh chơi đùa hai chiêu!"
Lê Thuận vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ ngũ trảo kim long dưới thân.
Đột nhiên, kim long phụ thể, hoàn toàn chìm vào trong cơ thể Lê Thuận.
Trong phút chốc, mọi người xung quanh nhìn thấy hai tròng mắt của Lê Thuận đột nhiên hóa thành màu vàng.
Ánh sáng của bộ giáp trên người càng rực rỡ, đầu rồng vàng ngưng tụ trước ngực hắn ta. Những hoa văn kim long lóe sáng bắt đầu xuất hiện trên tứ chi của hắn ta, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Không thể không nói một thân giả dạng này của hắn ta thật sự rất bắt mắt. Thoạt nhìn vô cùng oai hùng!
Đưa tay ra, Lê Thuận lớn tiếng nói với Cửu Thiên đang chậm rãi bước tới: "Linh Long Khiếu!"
Một chùm sáng màu vàng trực tiếp phóng ta từ trong tay hắn ta, ánh sáng đi qua nơi nào thì không gian đều vỡ vụn, mặt đất sụp đổ, vô số thiên địa chi lực xung quanh bị nén thành từng bó, theo chùm sáng hướng về phía Cửu Thiên.
Một chiêu này chắc chắn không hề yếu.
Trình độ tu vi của Lê Thuận cũng đạt Thiên Canh đỉnh phong, thậm chí mơ hồ có mấy phần cảm giác âm dương chi khí.
Nhìn từ góc độ này, trình độ của lớp trẻ trong Ngự Thú trai quả thực khá tốt.
Nhưng đối với Cửu Thiên mà nói thì cũng chỉ không tệ mà thôi.
Khi chùm tia sáng đánh tới, Cửu Thiên cũng không thèm nhìn, hất tay tung ra một chưởng.
Một chưởng kia đi tới đâu thì canh khí ngưng tụ thành một mảnh, sau đó chùm sáng đang lao tới trước mặt hắn đột nhiên sụp đổ, biến thành những đốm sáng bay đầy trời.
Cửu Thiên tiếp tục đi về phía trước, không nhanh cũng không chậm, nhưng mang theo khí tức cực kỳ cường đại và áp chế.
Chiêu thức của Lê Thuận bị phá, nhất thời cảm giác được toàn thân giống như bị một ngọn núi lớn ngăn chặn, thân thể cũng hơi chìm xuống.
Ở cảnh giới này của bọn họ, cái gọi là khí thế không chỉ là thiên địa chi lực đơn thuần.
Ngược lại, một bộ phận đạo ngưng tụ trong đó, Lê Thuận có thể cảm nhận được thân thể mình bắt đầu nóng lên, đây là tiêu chuẩn áp chế của hỏa hành chi đạo.
Nếu như hắn ta không thể nào loại trừ đạo của đối phương thì e rằng hắn ta trong nháy mắt cũng sẽ trở thành một hỏa nhân.
Lê Thuận đột nhiên xuất kiếm, nhắm vào gò má của Cửu Thiên.
Cổ tay run lên, trường kiếm vung lên, thần long hư ảnh phía sau kết nối với thiên địa.
Phong vân biến sắc, mặt trời đều bị che khuất bởi sự xuất hiện bất ngờ của những tầng mây vàng. Lê Thuận hét lớn một tiếng, sau đó gắn từng chữ: "Thần Long Thiên...
Lời còn chưa dứt, Cửu Thiên lại tung ra một quyền.
Một quyền này không phải để đánh người mà là phá vỡ hư không.
Khi nắm đấm được tung ra, cuồng phong nổi lên.
Trong khoảnh khắc, thần long hư ảnh cùng kim quang mà Lê Thuận vừa mới phóng thích ra hoàn toàn như ảo ảnh mà sụp đổ.
Bản thân Lê Thuận cảm thấy như mình bị đánh một đòn nghiêm trọng, thân thể rung chuyển kịch liệt, suýt nữa ngã xuống đất.
Cửu Thiên thản nhiên nhìn hắn ta nói: "Mấy thế gia công tử các người ra chiêu cũng quá chậm rồi!"
Sự khinh bỉ tàn nhẫn khiến sắc mặt của Lê Thuận trở nên có chút tái nhợt.
Chiêu thức này của hắn ta là võ thuật chính thống thiên cấp được truyền từ Ngự Thú trai. Từ trước tới nay sử dụng đều luôn thuận lợi và có hiệu quả.
Nhưng hôm nay, chiêu thức này lại trông buồn cười như khoa chân múa tay vậy.
Hắn ta thậm chí còn không biết rõ làm sao Cửu Thiên lại làm được như vậy.
Nhưng Cửu Thiên lại biết rất rõ thực lực của Lê Thuận.
Lại là một thế gia công tử, những trận chiến mà ngày thường hay đấu nhiều nhất có lẽ cũng chỉ là những cuộc tỷ thí cùng huynh đệ của mình.
Chưa từng trải qua những trận chiến sinh tử, không biết võ công nào lợi hại nhất. Thật ra trong rất nhiều lúc, chính là một quyền hay một cước mà không phải là những chiêu thức tuyệt đỉnh nào.
Đối với một người như thế, thực lực thật sự cần phải giảm đi ở một mức độ nhất định.
Cửu Thiên tin tưởng, nếu như hắn ta tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc thì chắc hẳn sẽ lấy được một thứ hạng tốt. Nhưng nếu thật sự phải tranh đấu sinh tử với một cao thủ ma tu, ngay cả một ma tu có tu vi thấp hơn hắn ta rất nhiều thì cũng có thể khiến hắn ta bị trọng thương.
Đối phó với người như vậy, Cửu Thiên cảm thấy mình chỉ cần dùng một chiêu kiếm.
Hắn nghĩ như vậy, cũng đã làm như thế.
Từng bước từng bước đi đến trước mặt Lê Thuận, Cửu Thiên giơ tay lên xuất kiếm.
Không có võ kỹ, cũng không cần bất cứ võ kỹ nào, Cửu Thiên chỉ dùng canh khí chém ra một kiếm.
Với một kiếm mạnh gấp trăm lần so với các võ giả Thiên Canh cảnh bình thường, đồng tử của Lê Thuận trong phút chốc phóng đại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, kiếm phong mãnh liệt giống như một lưỡi dao nhỏ chém vào cơ thể hắn ta.
Hắn ta muốn trốn tránh, nhưng phát hiện bản thân không thể tránh né được.
Một kiếm này của Cửu Thiên trực tiếp biến thành một cái lồng giam thiên địa, thiên địa chi lực cùng với thiên địa chi đạo xung quanh đã nhốt hắn ta vào bên trong đó.
Lê Thuận muốn đập mạnh, nhưng lại cảm nhận được thực lực của Cửu Thiên đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm vi ngăn cản của hắn ta.
Vào giờ khắc này, hắn ta chỉ có thể tập trung toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, khôi giáp màu vàng ngưng tụ thành hình cầu, bọc cả người hắn ta vào bên trong với ý định chống lại một kiếm này của Cửu Thiên!
Bùm!
Tiếng nổ vang trời khiến toàn bộ phủ đệ đều bắt đầu rung chuyển.
Cách đó không xa, Tĩnh Như đang làm việc bên trong phủ đệ, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Dư âm của sức mạnh truyền đến cũng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi trong lòng. Bước nhanh, không nghe thấy tiếng kêu lớn của người bên cạnh, Tĩnh Như cũng bước về phía hậu viện.
Khói bụi tiêu tan theo cơn gió, khi đám người Vũ Hoàng Yến, Huyễn Tâm, Nam Cung Lệ nhìn về phía Cửu Thiên thì chỉ thấy một bóng người đẫm máu thịt nằm trên mặt đất, cùng với một cái hố khổng lồ sâu hàng trăm trượng.
Chỉ với một kiếm, uy lực rất cường đại.
Cửu Thiên bay ra ngoài, nhìn về phía Huyễn Tâm nói: "Hắn là người của cô, tùy cô xử trí! Nhưng không cho phép thả đi"
Huyễn Tầm ngơ ngác gật đầu, cô ta vẫn còn bị khiếp sợ.
Cửu Thiên bay đến bên cạnh Vũ Hoàng Yến, Vũ Hoàng Yến lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay của Cửu Thiên, nói: "Đường chủ, anh quả thực rất lợi hại. Lúc nào đó, xin hãy chỉ điểm tôi một chút!"
Cửu Thiên nói: "Sẽ có cơ hội"
Có thể tưởng tượng, cuộc sống sau này của Lê Thuận chắc chắn sẽ không thoải mái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất