Mấy canh giờ sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại bên ngoài phủ đại hoàng tử. 

Ba người Cửu Thiên, Vũ Hoàng Yến, Tĩnh Như bước ra khỏi xe ngựa. 

Trong đó, Cửu Thiên và Vũ Hoàng Yến tưi cười, còn Tĩnh Như theo sau họ, vẻ mặt oán hận. 

Lúc này, ở cổ Tĩnh Như có thêm một luồng hắc khí. 

Đó là tác dụng của phụ cốt phệ thể đan. Đồng thời trong hắc khí còn có một tia lục khí, đây là tác phẩm của Cửu Long Huyền Cung Tháp. 

Không phải Cửu Thiên không tin đan dược của Vũ Hoàng Yến, mà hắn nghĩ độc dược của lão Cửu càng tốt. 

Có này hai sức mạnh này trong cơ thể Tĩnh Như, Cửu Thiên đoán cô ta không dám tùy tiện làm bậy. 

Vũ Hoàng Yến theo Cửu Thiên đi vào phủ Đại hoàng tử. 

Tất cả nô bộc trong phủ lập tức quỳ xuống hành lễ với Cửu Thiên. 

“Cung nghênh đường chủ!” 

Vũ Hoàng Yến theo sau Cửu Thiên, chỉ cảm thấy hơi lâng lâng. 

Cô ta khẽ cười nói: “Cửu.. À, không đúng, Dạ đường chủ. Cậu nhất định phải sắp xếp cho tôi một vị trí tốt đất, tôi cũng muốn được người khác tôn kính. Đây là mong ước nhiều năm nay của tôi!” 

Cửu Thiên nói: “Tốt nhất cô phải gọi đúng, sau này không được gọi sai. Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho cô một vị trí tốt” 

Sau khi Tĩnh Như nghe thấy Cửu Thiên nói vậy, cũng lập tức lên tiếng: “Đường chủ, vậy tôi thì sao?” 

Cửu Thiên quay đầu nhìn Tĩnh Như, rồi chợt nói với một lão nô: “Ông, đến đây. Đưa cô ta đi làm quen khắp nơi, sau này cô ta sẽ làm việc cùng các ông!” 

Lão nô cười nịnh nọt, kéo Tĩnh Như rời đi. 

Cửu Thiên thản nhiên nói: “Nhớ kỹ lời tôi nói. Nếu có bất cứ lời nói hay hành động gây rối nào. Cô sẽ chết rất thảm!” 

Nói xong, Cửu Thiên không buồn nhìn Tĩnh Như thêm lần nào. Hắn phủi tay để lão nô kia đưa cô ta đi. 

Tĩnh Như không dám nói thêm nửa chữ. Là một người mới vừa đi dạo đến quỷ môn quan, cô ta biết rõ, lúc này đắc tội với Cửu Thiên là việc làm vô cùng ngu xuẩn. 

Cách tốt nhất chính là hắn bảo cô ta làm gì thì cô ta làm nấy, không cần nói nhảm, cũng không oán trách hay lười biếng. 

Tĩnh Như nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Cửu Thiên. 

Vũ Hoàng Yến khẽ cười nói: “Anh biết không thể tin những lời nói của cô ta đúng không? Cô ta hoàn toàn không mang thai con của Cửu Minh. Đợi khi gặp lại Cửu Minh cậu sẽ hiểu, có lẽ anh cậu hay quê quán Cửu thành, đều đã bị cô ta hành hạ không còn dáng vẻ ban đầu” 

Cửu Thiên nói: “Tôi biết. Nhưng nếu cô ta đã mê hoặc Cửu Minh, chắc chắn sẽ nắm giữ sự sống chết của Cửu Minh. Nếu tôi giết cô ta, có lẽ sẽ giết cả Cửu Minh. Hơn nữa, cô muốn lấy được thứ gì trên người cô ta?” 

Vũ Hoàng Yến nói: “Anh nói gì tôi không hiểu?” 

Cửu Thiên cười nói: “Cô còn nói tôi giả ngu, song tài giả ngu của cô cũng khá đấy. Nếu trên người Tĩnh Như không có thứ cô muốn, cô đã giết cô ta từ sớm nàng. Đừng cho là tôi không nhận ra sát khí của cô với cô ta. Khi tôi nói muốn giết Tĩnh Như, bàn tay cô ấn mạnh hơn trước, chứng minh cô ta có tác dụng nào đó với cô. Thế nhưng sau đó, cô không dơ dự cho cô ta ăn đan độc, có nghĩa là, cô chẳng quan tâm tới sự sống chết của cô ta. 

Vũ Hoàng Yến nói: “Được rồi, anh đoán đúng. Theo như tôi điều tra, trước kia người phụ nữ này từng bị học viện Võ Đạo phế đan điền. Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, cô ta lại có thể tu luyện tiếp. Điều này chứng tỏ, cô ta đã nắm giữ bí mật to lớn, công pháp đặc biệt hoặc đồ vật gì đó đặc biệt. Tôi rất hứng thú với thứ đó. 

Cửu Thiên nói: “Vậy cô điều tra được gì rồi?” 

Vũ Hoàng Yến cười nói: “Đương nhiên. Tôi đã điều tra, trên người cô ta có thi đạo và tử linh đạo, còn có cả thiên phú mà người thường khó có được. Một người rõ ràng chưa từng nhập đạo, thế mà trên người lúc nào cũng có đạo chi lực, chuyện này bình thường sao? Đặc biệt, khi cô ta tu luyện, không để bất cứ ai nhìn thấy. Vốn dĩ tôi còn tưởng cô ta là một thực thi giả, song sau đó tôi nhận ra cô ta không phải. Cô ta có một phương pháp còn đơn giản và hữu dụng hơn thực thi giả. Tôi đoán, cô ta có một thứ trông giống một viên ngọc!” 

Cửu Thiên nhướng mày nói: “Trông giống một viên ngọc? Có thể là đạo châu, ma châu, pháp châu. Đúng rồi, khi còn ở học viện võ đạo, cô ta có một viên ma châu. Liệu thứ đó có liên quan gì không?” 

Vũ Hoàng Yến lắc đầu: “Anh chắc chắn đó chỉ là ma châu bình thường sao? Ma châu bình thường không thể hồi phục đan điền cho người khác. 

Hai người đang trò chuyện. 

Bỗng ở hậu viên trong phủ vang lên một tiếng nổ lớn. 

Sắc mặt Cửu Thiên và Vũ Hoàng Yến đột nhiên thay đổi, hai người lập tức bay lên trời, bay thẳng đến hậu viện. 

Trên không trung, Cửu Thiên vừa nhìn đã thấy hậu viện ngập tràn sức mạnh. Chắc chắn đây là chiêu thức của cao thủ, thiên địa chi lực khuếch tán, rồi ngưng tụ như tinh thạch! 

Trong viện, mấy chục bóng người bỗng nhiên ngã xuống đất. 

Ở chính giữa có một người đàn ông cầm trường kiếm, dưới chân hắn ta có ngũ trảo kim long, mặc áo giáp vàng kim, nói to: “Huyễn Tâm, bây giờ cô lập tức dừng chống cự, theo tôi quay về tông môn. Nếu không, đừng trách tôi gia pháp vô tình!” 

Khóe môi Huyễn Tầm vương máu, ngã xuống đất. Cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông kia: “Lê Thuận, đừng mơ mộng hão huyền nữa. Tôi sẽ không quay về. Các người lại định bán tôi cho tên hoàng tử khốn kiếp nào đó đúng không?” 

Lê Thuận hơi nhíu mày nói: “Tôi nhắc lại, đó không phải bán mà là gả! Tuy nhiên giờ cô không cần quan tâm đến chuyện này. Cô giết hoàng tử Nam Cung Sử, gia tộc không thể 

giữ cô lại, cô mau về với tôi chấp nhận hình phạt. Cô có biết vì cô mà sư phụ cô vẫn đang đóng cửa hối hận không?” 

Huyễn Tầm cắn răng, gắn từng chữ: “Tôi không về!” 

Nam Cung Lệ ngồi cạnh cô ta, hắn ta cắn răng đứng dậy, nói: “Thằng nhóc, ngươi dám tự tiện xông vào nơi quan trọng ở Hoàng phủ. Cách làm của ngươi chẳng tốt hơn Huyễn Tầm bao nhiêu” 

Lê Thuận nói: “Đại hoàng tử, ngươi không phải đối thủ của ta, rút lui đi. Nếu không lát nữa, ta không thể khống chế sức mạnh chính xác như vậy đâu. Nếu ngươi bị thương thì không hay. 

Nam Cung Lệ nói to: “Thằng nhóc kiêu ngạo, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi. Người đâu!” 

Nam Cung Lệ gọi to, thị vệ xung quanh lập tức ra ngoài gọi người. 

Nhưng đúng lúc này, Cửu Thiên lập tức từ trên trời rơi xuống, đứng trước mặt Huyễn Tâm. 

Nhìn người đàn ông mặc giáp sắp, Cửu Thiên thản nhiên nói: “Không cần gọi. Tôi đến rồi!” 

Khi thấy Cửu Thiên xuất hiện, Nam Cung Lệ vô cùng vui mừng. 

Cửu Thiên quay lại liếc nhìn Huyễn Tầm, hắn thấy rõ trên má Huyễn Tầm, có năm dấu ngón tay rõ ràng. 

Ánh mắt Cửu Thiên lập tức lạnh như băng, Huyễn Tầm thấy sắc mặt của Cửu Thiên, ánh mắt lấp lánh nói: “Hắn ta là đệ tử tinh anh ở Ngự Thú trai, cậu đừng xúc động!” 

Cửu Thiên quay lại nhìn người mặc giáp vàng, gắn từng chữ: “Đánh người Nhất Nguyên viện của bọn ta còn dám bỏ chạy? Tôi chẳng quan tâm hắn ta là ai, hôm nay đều phải ở lại đây cho tôi!” 

eyJpdiI6Ilo4eVBcL25iTXhxWTFYWVZ0bjd3cDZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNXMW5tM01NSU5UNjRwUVwvRWhwRlNlbkxcL3YxNzArNEJmbDlzdDFKVlNqMFczNjdNOVl3Q3hxMEdzdWcyQlNLTE4xU3FWR2hDNUlmRHFDa1wvcUI3RkRYbUZGVXVtXC9hNmIxTmJUQnlubzljaHNHRU9VSGlwMjY2VTZNb1ppRmFLRkpkSExJbnZnWEFXdFFEV1I3cVlSZUJ5aWdNZjI0ekJzY2NLd3lpQTBjRXpYNDZVNUdUUHlyaUtMM0JoWGdsU1oiLCJtYWMiOiJlY2NlMDUxYmJlMmQ0MmRiMzNhM2M0Yjc1NWY1ODNjZThhMWM2MTdkODdhNDczMzBiNzc0MGEzNDUwYmE3MWQyIn0=
eyJpdiI6IkFHXC9iaUpsREJqbkcrNUNzT0pqb1RBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBCZ1NRV0p5M2Z4V1hcLytYeUVMTHVIbmg2ZlBHVTRWckFVTUZZdHBwM2UxTWJoVHY5REZaNHFEd244MjV3MnJjSjlNOGhpaDI0bHNDbWFMM1NqUjZHbWtsM2YrSjhHdzBySGxHcWxLT0lNMWphdTh4bFBcL1FzXC9yZTJsWXY4KzdQXC9FRVhJalAwV2RXcGd5U1B3UHNoRUs5K0JieVdRK2V3ZHEyb1h0TkN1dW05WGdcL3Ztb2Z4S1hcL25jUWlvK3hZaCIsIm1hYyI6IjQyNmVkOGE4YzMwNDQ3MDY5NDk1ODI2YzRlN2FjZjVmY2E5NTNmYjJlZGI5MzFkMTk0MzA0NjM0NTdiMjcxNTMifQ==

Nam Cung Lệ vội vàng lui vài bước về phía sau, kinh ngạc nói: “Hắn đúng là tức giận thật rồi!”

Ads
';
Advertisement
x