Cửu Thiên nói rõ ràng, giọng điệu vô cùng bĩnh tĩnh, không buồn không vui. 

Tĩnh Như không nhận ra bất cứ cảm xúc gì từ trong giọng nói của Cửu Thiên, hiếm khi sắc đẹp của cô ta mất tác dụng. 

Tĩnh Như thầm cắn răng, vẫn cố gắng kéo khóe miệng để mỉm cười: “Cửu đường chủ, ngài là ma tu, tôi cũng là ma tu, sao chúng ta lại không phải người chung chí hướng?” 

Cửu Thiên mỉm cười không nói gì, ngón tay gõ nhịp lên tay vịn ghế. 

Tiếng động này rơi vào tai Tĩnh Như, giống như tạp âm khó có thể chịu đựng nổi. 

Hơi thở của Tĩnh Như trở nên gấp gáp. 

Vũ Hoàng Yến vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, không nói gì. 

Cửu Thiên nhìn chằm chằm Tĩnh Như, trong đầu lại có rất nhiều suy nghĩ. 

Người yêu từng thề non hẹn biển trở thành người lạ đường ai nấy đi, rồi biến thành kẻ thù muốn đẩy hắn vào chỗ chết, sau đó biến thành một ma tu rụt rè sợ hãi trước mặt hắn, chỉ biết khoe khoang diêm dúa, thật là đáng buồn. 

Thời gian đúng là có thể thay đổi hết tất cả! 

Cửu Thiên nhìn Tĩnh Như, chầm chậm nói: “Cô có biết tôi đang nghĩ gì không, Tĩnh Như?” 

Tĩnh Như khẽ trả lời: “Không biết!” 

Trong mắt Cửu Thiên bỗng lóe lên một chút sát khí, nói: “Tôi đang nghĩ, bây giờ có nên giết cô hay không? Vì tôi có linh cảm, cô sẽ mang đến cho tôi phiền phức rất lớn, cực kỳ phiền phức!” 

Câu nói này, khiến Tĩnh Như lập tức quỳ rạp xuống đất. 

Khóe mắt cô ta bỗng nhiên tuôn trào nước mắt như giếng sâu mới được khơi thông. 

Tĩnh Như quỳ trước mặt Cửu Thiên, vừa khóc vừa nói: “Cửu đường chủ, tôi không làm gì sai, xin ngài đừng giết tôi. Tôi rất có ích, ngài bắt tôi làm gì cũng được. 

Cửu Thiên im lặng nhìn dáng vẻ khóc nức nở của cô ta, vẻ mặt không thay đổi. 

Vũ Hoàng Yến đứng đằng sau cậu không nói một lời, cứ như người sắp chết không phải là đồ đệ của cô ta. Cô ta vẫn im lặng xoa bóp vai cho Cửu Thiên, như thể đây mới là chuyện quan trọng nhất. 

Bàn tay Cửu Thiên trong lóe sáng, Tĩnh Như bỗng gào thét như điên. 

“Cửu Thiên, tôi đã gả cho Cửu Minh, giờ tôi là vợ của Cửu Minh, con dâu của Cửu gia. Cậu không thể giết tôi!” 

Nghe thấy hai chữ Cửu Minh, ánh sáng trong tay Cửu Thiên hơi run rẩy. 

Cửu Thiên khẽ nhíu mày, nói: “Cô nói gì?” 

Tĩnh Như thấy vẻ mặt Cửu Thiên thay đổi, vội vàng nói to: “Tôi là phu nhân của trấn thủ Cửu thành, lúc trước khi rời khỏi Cửu thành, Cửu Minh đã chặn đường tôi. Khi ấy hắn ta cũng muốn giết tôi, thế nhưng phụ thân tôi khóc lóc cầu xin hắn ta, còn tự sát trước mặt hắn ta để chuộc tội, hắn ta mới buông tha cho tôi. Sau đó chúng tôi lâu ngày sinh tình nên đã kết hôn ở Cửu thành. Lúc ấy, cậu vẫn chưa đến Đô Thành, cũng chưa phải Đông Hoa kiếm khách nổi tiếng khắp thiên hạ. Cửu đường chủ, tôi nói thật. Đúng rồi, tôi còn mang thai con của hắn ta. 

“Câm miệng!” 

Cửu Thiên cất cao giọng. 

Tĩnh Như lập tức im lặng. 

Cửu Thiên nhìn vào mắt Tĩnh Như, hắn có thể phân biệt được câu nào Tĩnh Như nói thật, câu nào nói dối. 

Lúc này, hắn cũng nghĩ đến. Dạo trước, khi hắn rời khỏi châu Đông Hoa, quả thật Cửu Minh từng nói muốn nói một chuyện với hắn. 

Bây giờ nghĩ lại, e rằng hắn ta định nói đến chuyện cưới Tĩnh Như. 

Cửu Thiên từ từ nhắm chặt mắt. 

Nếu nói vậy, đúng là hắn không thể tùy tiện giết chết cô ta. 

Cửu Minh à, Cửu Minh. 

Anh hồ đồ thế nào mới cưới phải một người vợ như vậy. 

Cửu Thiên lại mở mắt, trong mắt bỗng lóe lên một tia sáng, hắn phóng đoạt hồn pháp. Ngay sau đó, cả người Tĩnh Như hóa đá, cô ta ngã xuống đất, ngất xỉu. “Công pháp hay, anh giết cô ta?” 

Lúc này Vũ Hoàng Yến mới lên tiếng. 

Cửu Thiên trả lời: “Không, tôi tạm thời vẫn còn lưỡng lự.” 

Vũ Hoàng Yến cười nói: “Ồ, Cửu Thiên. Tôi biết anh đang nghĩ gì, anh sợ cô ta nói ra thân phận thật sự của mình, cho nên mới muốn giết chết cô ta. Thế nhưng bây giờ cô ta lại là vợ của anh trai anh, nên anh do dự sợ nếu giết chết cô ta sẽ không thể ăn nói với anh mình. Anh đúng là khó xử!” 

Cửu Thiên nhướng mày nói: “Sao cô cái gì cũng biết vậy? Thân phận thật của tôi là gì cơ?” 

Vũ Hoàng Yến nói: “Sao? Vẫn còn giả ngu với tôi à? Người được ma tu truy nã cao nhất, Cửu Thiên khí võ song tu, Cửu đường chủ! Anh dùng tên giả gì với ma tu? Ban nãy tôi mới nghe thấy đường chủ bên cạnh gọi cậu là Dạ đường chủ. Đây không giống dòng họ mà cậu sẽ sử dụng. Anh đúng là to gan. Ma tu trong thiên hạ này đều đang truy tìm anh, thế mà anh lại lẩn trốn bên trong ma tu. Khi mọi người nghĩ rằng anh đang tham sống sợ chết rúc trong một xó xỉnh nào đó, thì anh lại hô mưa gọi gió ở nước Kình Thiên 

có nhiều ma tu nhất” 

Vũ Hoàng Yến dừng một lát rồi nói: “Tôi đúng là rất hâm mộ anh. Tôi lăn lộn trong ma tu nhiều năm như thế vẫn chưa phải là chấp sự. Rõ ràng cậu không phải ma tu, thế mà có thể trở thành đường chủ. Thiên hạ còn có đạo lý hay không?” 

Cửu Thiên nhìn Vũ Hoàng Yến, ánh mắt càng ngày càng sáng nói: “Đây đều là suy đoán của cô hay sao?” 

Vũ Hoàng Yến bám vào người Cửu Thiên, nhả khí như lan, nói thầm bên tai hắn: “Vốn dĩ là như vậy, thế nhưng bây giờ thấy vẻ mặt của anh. Tôi biết mình đoán đúng rồi. Cửu Thiên, anh đúng là quá giỏi, bây giờ tôi vô cùng muốn ấn anh xuống đất!” 

Cửu Thiên cười nói: “Xem cô có cơ hội không đã. Vũ Hoàng Yến, cô nói vậy có biết có thể tôi sẽ giết cô để bảo toàn tính mạng không?” 

Vũ Hoàng Yến cười nhạt nói: “Anh sẽ không làm vậy đâu, Cửu đường chủ của tôi. Anh còn chẳng thể dứt khoát giết chết Tĩnh Như, sao có thể giết được tôi. Từ trước đến nay anh không phải là ma tu, nên sẽ không làm theo cách của ma tu. Tôi nói đúng chứ!” 

Ánh mắt của Cửu Thiên lóe sáng, hắn cười nói: “Có vẻ cô còn hiểu tôi hơn cả tôi. Vũ Hoàng Yến, người thông minh như cô sẽ là một ma tu rất đáng sợ, nếu cô đối phó với tôi, có lẽ bây giờ tôi đã không còn đường sống. Cho tôi một lý do để tin tưởng cô!” 

Vũ Hoàng Yến bỗng dán môi lên miệng Cửu Thiên. 

Môi răng giao hòa, ánh mắt Vũ Hoàng Yến trở nên mê ly. 

Cửu Thiên thấy trong người như bốc lên ngọn lửa. 

Rất lâu sau đó, môi cô ta mới rời đi. 

Vũ Hoàng Yến nhìn vào mắt Cửu Thiên, nói: “Lý do này thì sao?” 

Cửu Thiên nói: “Cũng không tệ lắm. Nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn thuyết phục tôi.” 

Vũ Hoàng Yến cười nói: “Yên tâm. Tôi sẽ từ từ thuyết phục anh, chỉ cần cơ thể anh chịu được là được!” 

Nói rồi, Vũ Hoàng Yến bỗng lấy một viên đan dược, nói: “Đây là một viên phụ cốt phệ thể đan, anh chỉ cần truyền sức mạnh, sau đó để tôi ăn. Nếu anh muốn giết tôi, chỉ cần nghĩ đến là sẽ khiến thuốc phát huy tác dụng, khiến tôi chết trong nháy mắt. Anh cũng được coi là nửa luyện khí sĩ đúng không? Chắc cũng phân biệt được đan dược này là thật hay giả. Nếu anh thấy không ổn, cứ lấy một viên đan dược khác để tôi ăn là được” 

eyJpdiI6Ikk2c3NmVWRXYzg3VGN1N04rcVlSQXc9PSIsInZhbHVlIjoiaThVUEZrUTNTS1Bla1lpYlVDUXFxMDNSY3dTSVhxMzhNK2xVNVZMRFNxOWx1bWJGdW5pTmt5M2sxN2R2OHpUSTd4ZWZlandSNzZYZUZKTE1IZGlxbFNiMUt6Z285c0JUaWZTQVhnRnJnNVdzTmhIWEVzQVg0Znp0cDBsZmJUTDF3QXR1c0RkUUoyT0JJSkExak5Jc1NLWm9kNDRyUGZVbmM5anZ4dFNNTnlxWm4wTEJQQ00wYkhvY1BXWVwvaUF5SkhJdlFZdEMzTDJPMEN1dzFYbHArV2oxQUJCSTRTSm5tbmF1bk5iUXg5VHN4WFFlUTRcL1M0eXJSdjNhREVGRExuUjBpTzFKOTIzWmRRWkRpTjNtSHgwSStHT3JMOVwvZHcrWWp4RE9FMklMSHM9IiwibWFjIjoiODM3OGI3NjZkNDcyZDRmYzM3Nzc4ZDJmYTgwOTFjOWE3YzEyZTdiMWM0ZWY0ZDljYjdjZGU4MTIxNDI5OWVkZSJ9
eyJpdiI6InRTeTVxeE1QNVRWQzhacVhPRGVpYXc9PSIsInZhbHVlIjoiaTQ5Nm1PZEtiZ2E4UnF2WjBsWllBbDducHQ0d0dJdHROb2hFV1B1R282M0s1SnRkell2S3JjdzZLdDBHeXh2c1JqZG0zZnFSdUVadUk2Snd5SHVnUXVjZ09OYnl2akxkY0JrcHpWdVlQSXNcL3h4ZWhBb25uQ1wvSXdDaUN2cXhkNjF4K2ZsMHdvMWJ2M2JsN2hJSDVjaCtcL3lcL3pzR1AwZGJyd3gwMStwNisySmVVVTBOTGREY3BrWml5bDhhMW5wUlJzd1hpOXB2VXh6cTZZNjcwdGxtc1NcL1ZnbVhQbjhCeWorYnVmYnRlTk1yS29ucG9WRGI0aSt2Z0ZMOGFwcXRSbDdnazdRNlBQU0V0aGpcLzFKVURvdlJhTk02dTNmWW1Jek5pdzJqU0Nhemc9IiwibWFjIjoiMDc3YzU5Y2ZmNDE4MGU2MWUzOGVkYmUzZmQwYjQ4NmE1NDRiYmQ2YWE2NjNjY2E2MmVhYWEzZTZhOWYzMzU5NyJ9

Vũ Hoàng Yến lập tức cười rạng rỡ.

Ads
';
Advertisement
x