Cửu Thiên đứng đằng xa nhìn Lữ Duy thuyết phục lão giả lưng còng, sau đó dẫn Tĩnh Như và Vũ Hoàng Yến đi đến. 

Cửu Thiên mỉm cười, vẻ mặt có một chút mong chờ, hắn rất muốn xem thử, sau khi thấy, Vũ Hoàng Yến sẽ trông như thế nào. 

Đoạn đường chủ đi bên cạnh lên tiếng: “Không ngờ, Dạ đường chủ lại có hứng thú với mỹ nữ. 

Cửu Thiên không quay lại nói: “Dù ai cũng đều có hứng thú với mỹ nữ” 

Đoạn đường chủ nghẹn lời, sau đó bật cười. 

Vũ Hoàng Yến và Tĩnh Như nhanh chóng đến đó. 

Khi thấy Cửu Thiên đang ngồi ngay ngắn ở đó, Vũ Hoàng Yến lập tức dừng bước, cô ta rất kinh ngạc. 

Tĩnh Như như sắp rơi cả con mắt, cô ta há miệng, trố mắt nhìn hắn. 

Lữ Duy quay về bên cạnh Cửu Thiên, nói với hắn: “Đường chủ, tôi mang người đến. Nhưng tôi thấy, nếu đã cướp người của người khác, vậy phải cho họ chút bồi thường. Ngài nghĩ có nên cho họ mấy danh ngạch không?” 

Cửu Thiên khẽ trả lời: “Cậu nghĩ sao?” 

Lữ Duy trả lời: “Dĩ nhiên là không cho cái nào. 

Cửu Thiên cười gật đầu. 

Thấy Tĩnh Như và Vũ Hoàng Yến vẫn còn ngạc nhiên đứng đó, hắn nhẹ nhàng ngoắc đầu ngón tay, cười sảng khoái: “Lại đây. Tôi sẽ không ăn thịt các cô!” 

Vũ Hoàng Yến chậm rãi nén cảm giác kinh ngạc, cô ta hít sâu một hơi, rồi mỉm cười xán lạn đi về phía Cửu Thiên. 

Tĩnh Như cảm thấy tay mình đang run rẩy, cô ta rất muốn quay đầu bỏ chạy. 

Nhưng những hắc y nhân ma tu xung quanh còn đang nhìn cô ta chằm chằm. Liệu cô ta có thể chạy đi đâu? 

Gương mặt Tĩnh Như như bị ai đó giẫm thật mạnh, cả gương mặt bắt đầu vặn vẹo. 

Cô ta khập khiễng đi về phía Cửu Thiên! 

Khi hai người đến trước mặt Cửu Thiên, Vũ Hoàng Yến đang định nói chuyện nhưng lại bị Cửu Thiên giơ tay ngắt lời: “Đừng nói gì. Con người tôi ghét nhất mấy thứ vô nghĩa. Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, khi đến phân đường của tôi, tôi không cho phép hai cô nói chuyện thì các cô không được nói nửa lời. Biết chưa?” 

Vũ Hoàng Yến mỉm cười gật đầu, có điều ý cười trong mắt cô ta như đang nói: “Ấy, giả vờ giỏi đấy!” 

Cửu Thiên coi như không thấy ánh mắt của Vũ Hoàng Yến, trái lại hắn nhìn về phía Tĩnh Như. 

Người phụ nữ này từng có quá nhiều gút mắc với hắn, bây giờ trông có vẻ cô ta vẫn xinh đẹp như xưa, song trên người lại có thêm rất nhiều tà khí. 

Quần áo trên người hở hang, đầu tóc rối bù. Chỗ nên lộ cũng lộ, mà không nên lộ cũng lộ. 

Khí thế hay tu vi có vẻ cũng khá hơn. Hắn nhớ rõ, mấy năm trước khi Tĩnh Như bị đuổi khỏi học viện Võ Đạo, cô ta đã bị phế tu vi. 

Nhưng bây giờ trông có vẻ cô ta rất khá. 

Chẳng lẽ cô ta có tài hồi phục lại đan điền đã bị phá hủy? 

Tĩnh Như thấy Cửu Thiên nhìn về phía mình, cố nặn ra nụ cười. 

Cửu Thiên từ từ thu lại ánh mắt, sau đó phất tay về phía sau. 

Vũ Hoàng Yến và Tĩnh Như lập tức biết điều đứng sau Cửu Thiên. 

Đoạn đường chủ nhìn hành động của Cửu Thiên, hơi ngạc nhiên nói: “Dạ đường chủ. Cậu không để họ dâng lên sự trung thành hả?” 

Cửu Thiên thản nhiên trả lời: “Chẳng qua chỉ là một nghi thức mà thôi. Có làm hay không đều như vậy!” 

Đoạn đường chủ lắc đầu nói: “Dạ đường chủ không thể nói như vậy, có vài nghi thức vẫn rất cần thiết.” 

Nói xong, Đoạn đường chủ liếc mắt nhìn Cửu Thiên chăm chú. 

Nhưng thấy ánh mắt của Đoạn đường chủ như vậy, vẻ mặt Cửu Thiên chẳng hề thay đổi, hắn vẫn làm theo ý mình. 

Cửu Thiên lại tiếp tục dùng thông kính, chọn bừa vài người. 

Lữ Duy ở bên cạnh bày mưu tính kế cho Cửu Thiên, hắn giải thích cẩn thận, nói người nào nên dùng, người nào nên bỏ. 

Chọn thêm nửa canh giờ, đám người ở đấu trường võ trung tâm thay đổi hết đám này sang đám khác, Cửu Thiên bỗng giao thông kính cho Lữ Duy, nói: “Còn lại, cậu tự chọn 

nốt đi. Tôi hơi mệt nên về trước. Ba hôm nữa tôi muốn gặp những người cậu đã chọn, cậu tự sắp xếp. Tôi mang hai người phụ nữ này đi trước!” 

Nghe vậy, Lữ Duy tỏ vẻ tôi hiểu mà rồi cười mờ ám: “Được, đường chủ. Ngài cứ yên tâm đi đi, cẩn thận cơ thể!” 

Cửu Thiên cũng lười giải thích, hắn chỉ khế phất tay với Vũ Hoàng Yến và Tĩnh Như, sau đó hai người lập tức theo sau Cửu Thiên phía sau. 

Dưới ánh nhìn chăm chú của các ma tu, ba người nhanh chóng rời đi. 

Đám ma tu này sợ thiên hạ không đủ loạn, họ đều cuống quýt la lên. 

“Đường chủ phân đường 15 đưa hai mỹ nữ đi rồi!” 

“Hóa ra là thích kiểu như vậy, có vẻ bà đây cũng có cơ hội!” 

“Ấy, hai cô gái này đẹp quá. Đường chủ phân đường 15 đúng là có phúc!” 

“Ha ha, có khi ngày mai hai cô gái này sẽ phơi thây ngoài đường. Đường chủ phân đường 15 chủ mạnh như vậy, họ chịu nổi sao?” 

Cửu Thiên mắt điếc tai ngơ trước tất cả những lời bàn tán đó. 

Hắn rời khỏi đấu trường võ, rồi lên xe ngựa của mình. 

“Lên xe!” 

Cửu Thiên xoay người vào trong xe ngựa, Vũ Hoàng Yến và Tĩnh Như theo đuôi hắn bước vào. 

Sau khi vào, nhìn mọi thứ nguy nga tráng lệ bên trong, Vũ Hoàng Yến cười nói: “Thật lộng lẫy. Cửu đường chủ, bây giờ tôi nói chuyện được chưa?” 

Cửu Thiên ngồi trên ghế, cười nói: “Chẳng phải cô đã mở miệng rồi sao?” 

Vũ Hoàng Yến từ từ đứng cạnh Cửu Thiên, nói: “Tôi sợ anh giết tôi đó. Giờ anh là đường chủ, những chấp sự như chúng tôi còn chẳng được tính là ma tu, Với anh, chúng tôi chỉ là một đám sâu bọ đang bò dưới chân. Chỉ cần anh muốn, có thể dẫm chết chúng tôi bất cứ lúc nào. 

Nghe Vũ Hoàng Yến nói vậy, Cửu Thiên đáp: “Vậy sao? Cô đang định bảo tôi đừng dẫm chết các cô đúng không?” 

Vũ Hoàng Yến cười càng vui vẻ, cô ta đi ra đằng sau Cửu Thiên, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Cửu Thiên. 

Còn Tĩnh Như đứng đó, tay chân luống cuống, cô ta khẽ cắn răng, im lặng một lúc lâu. 

Cô ta nhìn Vũ Hoàng Yến đang tươi cười, dịu dàng xoa bóp vai cho Cửu Thiên, trong mắt lóe sáng. 

Tĩnh Như bỗng nhiên như hạ quyết tâm gì đó, cô ta chợt cười xán lạn, nói: "Cửu đường chủ, lâu rồi không gặp, tôi rất nhớ anh. Hóa ra bây giờ anh đã là đường chủ. Đúng là khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng!” 

Cửu Thiên nói: “Vậy sao? Tĩnh Như, tôi cứ nghĩ, cô đã sống yên ổn trong một gia đình bình thường. Không ngờ cô lại trở thành ma tu. Cô giỏi đấy, bị phế đan điền mà vẫn có thể tiếp tục tu luyện. Liệu cô có thể nói cho tôi biết, cô đã làm thế nào được không?” 

“Cửu đường chủ đừng chế giễu tôi. Năm ấy tôi không hiểu chuyện, nên đã đắc tội với Cửu đường chủ. Giờ tôi mới nhận ra, thật ra tôi và Cửu đường chủ cùng chung chí hướng. Tôi xin lỗi Cửu đường chủ, hay là tôi đấm chân cho ngài nhé!” 

Nói xong, dáng người yểu điệu của Tĩnh Như đi về phía Cửu Thiên. 

Có vẻ cô ta cố ý lả lơi, trên gương mặt đều tỏ vẻ vô cùng quyến rũ. 

eyJpdiI6Ill0ZEc5eDNReEdJUUk3OGVhc2tISWc9PSIsInZhbHVlIjoiajNzZUlWU3pLQXk0UnF0c1BhYjNVZVdxZk1Wd2lFTU1idlFtZHgxSnJkY1wvWEFIT1ZoVE1MVlF0Q01IRGRnNmE2YVhFYUJlUmJnNExHdzkwQlFjQUkxRXBhYUFtSGUxQUFJeHBVbU1TYlIxN3h5d2tQeEJVYzFybmhKWFQ4OHY5OTc4eWlnQnd3REhHeDJOdzR2Vm4zQnRcL3oyQzZHQzd3OVwvWlBuUFpyYnhRWnc4Q1g5bHRFa1VUcURkMlQrNGEwb3Jpa3BGSEJTNDFVZEJZemI2RThBUFBTc0VMN25hMkFIVEttVHhXY1hQVHgwMFJnSVJIaUxjc3k3VmNkYkl3MjZ5eFFoZ0pMQkxxQmh3SXhzUm1iV3VGUW5iNjZGUGRtVFBXbHBLdVwvUmR3PSIsIm1hYyI6IjZkMjNmNjhmODFhNmZiMjE0MjUyNTJjYTgxYmNlMzg2NGZhY2RkNjYxMjY1N2FiMmJjZjhiZjZkYzk3Yjk1NmQifQ==
eyJpdiI6Ik1NYWVpYlg5YUV1ODVEXC82ZHcrMU93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkMwaEI4TWlIelkyNWxldlZFWmtSbVcySHl1dmJaVXY0RXZsNFFZenJ6bzZoZ3owQ21uOHhcLysrK1pxdzFYMDd5cU15SUlIeWJoRllSS1wvVlI5TVZWTnRcL0txXC91SlwvQzM0Z0krWWlBd0t3RGhPN1NReVhLY2JBdGp0WXdTVm9ab00iLCJtYWMiOiJiN2NiMjBmNzExMjZhZmMyYWVhNmQ2OTM3MDM0ZDYzYTI3ZDUyZDI1NDVmMmUwOTY0MDM5ZGZmMzUyZjkwZDdkIn0=

Cửu Thiên thờ ơ nhìn Tĩnh Như nói: “Cô nói sai rồi, từ trước đến nay tôi và cô chưa bao giờ là người chung chí hướng!”

Ads
';
Advertisement
x